Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 38: Xảy Ra Chuyện (2)


1 tháng

trướctiếp

Bà lạnh lùng nhìn Liễu Chiêu Đệ chỉ biết khóc trên mặt đất, hỏi cô ta: "Nó không có việc gì đi dạo quanh trước núi làm gì?"

"Ô ô ô ô... Con không biết!" Liễu Chiêu Đệ khóc lắc đầu.

Nguyễn Dực bên cạnh nhìn mẹ cậu, biểu tình có hơi oán hận, cậu nhịn một đêm, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói toàn bộ chuyện ngày hôm qua cho Bà nội Nguyễn nghe, cuối cùng thanh âm khàn khàn nói: "Bà nội, ba nhất định lên núi săn thú, học phí học kỳ sau của chúng cháu không còn, ba nói nghĩ biện pháp!"

Rất có thể, Nguyễn Kiến Đảng biết sau núi không có con mồi gì, nên đi vào trước núi, xem còn có thể đụng phải một con heo rừng hay không, như vậy có thể một lần lấy được hai trăm đồng.

"Nó nói là thật?" Bà nội Nguyễn buông Nguyễn Kiều Kiều trong ngực xuống, đi tới trước người Liễu Chiêu Đệ đang khóc lóc.

Liễu Chiêu Đệ khi nghe được lời của Nguyễn Dực, sắc mặt cũng đã trắng bệch, hiện tại nghe Được Bà nội Nguyễn chất vấn, càng sợ hãi, ánh mắt đờ đẫn nhìn bà.

"Liễu Chiêu Đệ cô là người phụ nữ lòng rắn rết, cô bị mỡ heo che mắt sao?"

Liễu Chiêu Đệ trầm mặc, khiến Bà nội Nguyễn tức giận, tát một cái vào mặt cô ta.

"Mẹ, con không biết, con không nghĩ tới, mẹ. Sao lại thế này, nếu có chuyện gì thì sao!" Liễu Chiêu Đệ che mặt, tủi thân khóc lóc

"Cô im lặng cho tôi! Liễu Chiêu Đệ tôi nói cho cô, con trai tôi phàm là xảy ra chút chuyện gì, tôi để cả Liễu gia nhà cô không chịu nổi! Muốn tiền đúng không, tôi thấy các người tới lúc mất mạng còn muốn tiền gì nữa không!"

Bà nội Nguyễn hối hận.

Hối hận vì sao không sớm giáo huấn Liễu Chiêu Đệ này.

Thế cho nên để cho cô ta làm ra đại họa như hôm nay.

Ánh mắt bà phảng phất như dao găm rơi vào trên người Liễu Chiêu Đệ, thanh âm lạnh đến thấu xương: "Liễu Chiêu Đệ, hiện tại tốt nhất cô cầu nguyện con trai tôi không có việc gì, nếu không..." Lời sau không nói ra, nhưng giọng điệu kia, ánh mắt kia, làm cho Liễu Chiêu Đệ khắp người lạnh ngắt!

Khi đêm tối đón những tia nắng đầu tiên, nhà họ Nguyễn rơi vào sự im lặng hoàn toàn.

Tìm gần một đêm, cũng không tìm được Nguyễn Kiến Đảng.

Mọi người đều hiểu chuyện đó có nghĩa là gì.

Mấy năm nay, trong thôn coi như thái bình, hơn nữa núi trước bị chính phủ vây quanh, cũng chưa từng thấy dã thú nào đi xuống phía dưới, nhưng mấy ngày trước con heo rừng kia xuất hiện có thể nói rõ, sau núi trước núi bọn họ cũng không phải không có dã thú.

Nguyễn Kiến Đảng sống ở đây ba mươi năm, lại không phải tới sau núi, một đêm anh ấy không về, cũng chỉ có một khả năng.

Chỉ sợ là dữ nhiều lành ít!

Một buổi tối, những người đi tìm cùng đều mệt mỏi, người Nguyễn gia càng mệt mỏi không chịu nổi.

Bà nội Nguyễn ôm Nguyễn Kiều Kiều ngồi trên ghế, cả đêm không ngủ, vẻ mặt âm trầm.

Nguyễn Kiến Quốc cũng rất mệt mỏi, nhưng lúc này anh không thể dừng lại, anh trước tiên tiễn mấy người hỗ trợ, sau đó nói với Bà nội Nguyễn: "Mẹ, con lên trấn gọi Kiến Quân và Kiến Dân, thuận tiện báo án, để cảnh sát tìm giúp."

Bà nội Nguyễn phất phất tay, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.

Liễu Chiêu Đệ ngồi trên bậc thang ở cửa nhà, thanh âm đã khóc khàn, hiện tại ánh mắt kinh ngạc nhìn phương xa, cũng không biết đang nhìn gì.

Nguyễn Kiến Quốc đã biết đại khái tình huống, đối với em dâu này... Anh thật sự không còn lời nào để nói, lại sờ sờ đầu nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, để cho cô ngoan ngoãn, rồi đứng dậy lên trấn.

Mấy cậu nhóc hôm nay cũng không đi học, phảng phất trong một đêm lớn lên, Nguyễn Dực và Nguyễn Kiệt vào phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn, bưng ra cho Bà nội Nguyễn ăn.

Nhưng Bà nội Nguyễn ăn đâu nổi, bà lắc đầu nói: "Các cháu ăn đi, đừng để bị đói nữa." Lại nhìn Nguyễn Kiều Kiều trong ngực một đêm không ngủ, sắc mặt cũng không tốt: "Kiều Kiều có đói bụng không, bà nội không có khí lực hấp trứng cho cháu, tùy tiện ăn một chút được không?"

"Bà nội, cháu không đói." Nguyễn Kiều Kiều đã sớm coi Nguyễn gia là nhà của mình, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cũng tràn đầy lo lắng, cũng không có khẩu vị gì.

Cô duỗi cánh tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay Bà nội Nguyễn, nhỏ giọng an ủi: "Bà nội, chú Hai sẽ không có việc gì."

"Ừm." Bà nội Nguyễn sờ sờ cái đầu nhỏ bé của cô, sau đó lại trầm mặc.

Những người khác kỳ thật cũng không ăn được, Nguyễn Vĩ ở trong góc lau nước mắt, Nguyễn Kiệt đi lên vỗ vỗ bả vai cậu, Nguyễn Vĩ lập tức đỏ mắt hỏi cậu bé: "Anh Tư, ba em sẽ không sao chứ?"

"Đương nhiên." Nguyễn Kiệt gật đầu.

Nguyễn Vĩ nhìn cậu, không nhịn được lại khóc.

Hơn tám giờ sáng Nguyễn Kiến Quốc từ thị trấn trở về, đồng hành còn có hai vợ chồng phòng ba phòng bốn, tuy rằng báo cảnh sát, nhưng người ta nói phải đầy bảy mươi hai giờ mới có thể tiếp nhận, cho nên cũng không có cảnh sát đi theo.

Đỗ Thanh trực tiếp lướt qua Liễu Chiêu Đệ đang ngồi chật vật không chịu nổi trên mặt đất đi đến bên cạnh Bà nội Nguyễn, nhìn Nguyễn Kiều Kiều híp mắt không có tinh thần, đau lòng vô cùng, ôm cô vào trong ngực.

"Mẹ, Ngài đừng nóng vội, anh hai sẽ không có việc gì, chúng ta lên núi tìm lại." Nguyễn Kiến Quân đi lên, còn mang theo mấy người bạn của mình.

Liễu Chiêu Đệ rưng rưng nhìn về phía bọn họ, gật đầu thật mạnh.

Bà nội Nguyễn cũng nhìn bọn họ gật gật đầu, muốn đứng dậy, nhưng ngồi quá lâu, lại không ăn cơm, vừa đứng dậy thiếu chút nữa té ngã, may mắn Nguyễn Kiều Kiều và Đỗ Thanh bên cạnh đỡ rất nhanh.

"Mẹ, ngài như vậy không được, phải ăn chút gì đó, các con cũng vậy, cho dù muốn lên núi cũng phải ăn no!" Ngô Nhạc nói, nói xong thì đi phòng bếp bận rộn.

Chỉ chốc lát sau, đã nấu một nồi cơm khoai lang ra, còn có mấy món ăn nhỏ.

Nguyễn Kiến Quốc cũng mệt mỏi một đêm, hiện tại cũng đói đến mức choáng váng, ngồi xuống ăn mấy chén cơm lớn, chờ tất cả mọi người ăn xong, bọn họ lập tức xuất phát đi núi sau, bà con cũng tới không ít, lần này ít nhất có hai ba mươi người.

Bà nội Nguyễn cũng cố gắng ăn một vài thứ, bất chấp mọi người ngăn cản cũng đi theo.

Chỉ có mấy đứa nhỏ và Nguyễn Kiều Kiều ở lại.

Nhưng mấy đứa nhỏ làm sao có thể chịu đựng được, bên kia người lớn vừa đi, chân sau bọn họ đã đuổi theo, Nguyễn Kiều Kiều tất nhiên cũng phải đuổi theo.

Hai nhóm người cũng không gặp nhau ở sau núi, bởi vì người lớn không tìm được Nguyễn Kiến Đảng ở sau núi, đã đi ra ngoài núi tìm kiếm, mà đám người Nguyễn Kiều Kiều thì ở sau núi tìm.

Bọn họ tìm rất nghiêm túc, lại luôn gọi Nguyễn Kiến Đảng, hoàn toàn không chú ý tới tiếng xào xạc phát ra từ giữa cây cối, đợi đến khi phát hiện, đã không còn kịp nữa rồi.

Hàng trăm con khỉ leo trên đầu họ đang bám các cành cây.

Trong đó một con khỉ rõ ràng là thủ lĩnh nhanh chóng nhảy xuống cây to, nhảy đến bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Lỗi.

Nguyễn Lỗi nhìn thấy một con khỉ đột nhiên nhảy đến trước mặt mình, hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau hai bước, lúc phản ứng lại, chỉ thấy con khỉ kia ôm lấy Nguyễn Kiều Kiều rồi nhảy lên cây.

"Kiều Kiều!"

"Em gái!"

Tất cả mọi người kinh hãi, trơ mắt nhìn con khỉ kia ôm Nguyễn Kiều Kiều bỏ chạy, vèo vèo một hồi, đã biến mất trước mắt, đi tới trước núi.

"Em gái..." Nhóc mập mạp trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, hoàn toàn bị dọa choáng váng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp