Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 37: Xảy Ra Chuyện (1)


1 tháng

trướctiếp

Nói xong, Liễu Chiêu Đệ đặt mông ngồi trên mặt đất, gào khóc, vừa miệng nói nỗi khổ của mình mấy năm nay.

Nguyễn Kiến Đảng sợ cô ta khóc đến mức gọi Bà nội Nguyễn tới, lôi kéo cô ta đứng lên, Liễu Chiêu Đệ lại hoàn toàn buông ra, hất tay anh ấy ra, từng ngụm từng ngụm không sống nổi, khóc quá mức tức giận.

Nguyễn Kiến Đảng thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: "Được được, cô đừng khóc, tôi nghĩ biện pháp! Tìm cách!”

"Thật sao??" Trên mặt Liễu Chiêu Đệ còn lộ nước mắt, quay đầu nhìn anh ấy.

Nguyễn Kiến Đảng gật đầu, vẻ mặt buồn bực.

Liễu Chiêu Đệ trong nháy mắt nở nụ cười, cũng không cần Nguyễn Kiến Đảng kéo, tự mình từ trên mặt đất nhảy nhót lên.

Vừa vỗ mông mình, vừa nói: "Vậy anh phải nhanh lên, bằng không anh đi tìm mẹ mượn cũng được, em cảm thấy mẹ khẳng định có..."

"Được rồi!" Nguyễn Kiến Đảng trừng mắt nhìn cô ta: "Chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp, mẹ thì không cho phép cô lắm mồm."

"..." Liễu Chiêu Đệ phẫn nộ, còn muốn nói cái gì đó, nhưng thấy sắc mặt Nguyễn Kiến Đảng thật sự khó coi, nếu anh ấy lại làm loạn chuyện này lên thì không được, nên nuốt lời nói sau trở về.

Khi Nguyễn Kiến Đảng đưa tay sau lưng ra khỏi phòng, ba anh em Nguyễn Tuấn bên ngoài đã ở đây.

"Các con chặn ở chỗ này làm gì?"

Nguyễn Dực biểu tình cực kì phẫn nộ, muốn xông vào trong phòng, nhưng bị Nguyễn Tuấn ngăn lại, Nguyễn Tuấn nhìn Nguyễn Kiến Đảng, vẻ mặt có hơi ngưng trọng: "Ba, ba không nên buông tha cho mẹ như vậy."

Nguyễn Tuấn biết tính cách của mẹ mình.

Có một thì có hai.

Từ nhỏ bà đã thích lấy đồ đến nhà bà ngoại, cho dù khổ ba người bọn họ, cũng phải ở nhà mẹ đẻ làm đủ mặt mũi.

Lần này dễ dàng đưa một hai trăm đồng cho bọn họ, đưa toàn bộ bốn mươi cân thịt qua, như vậy lần sau, cô ta còn dám làm như vậy nữa, thậm chí làm càng lớn! Nếu không cho cô ta một bài học, cô ta sẽ không bao giờ biết lợi hại.

"Các con nghiêm túc đọc sách là được, những chuyện này không cần các con quản." Nguyễn Kiến Đảng không phải không biết điểm này, nhưng mười mấy năm vợ chồng, sao có thể thật sự vì chuyện này mà nháo ly hôn.

Cùng lắm thì sau này kiếm được tiền, không cho cô ta quản nữa.

"Được rồi, trong lòng ba biết là được." Nguyễn Tuấn cũng không nói nhiều, chỉ kéo Nguyễn Tuấn rõ ràng không phục trở về phòng.

Nguyễn Dực ở trong phòng tức giận đập thẳng tường.

Cậu luôn biết mẹ cậu lấy đồ đến nhà bà ngoại, nhưng cậu không ngờ một ngày bà sẽ đưa hết tiền sách của họ! Còn cả số thịt kia, cô ta không hề để lại một miếng cho bọn họ ăn, một ngày cậu có hỏi, cô ta nói bán hết, bảo cậu đến nhà bác trai cọ cơm.

Cậu lúc ấy không nói gì, cũng không đến nhà bà cọ, chỉ là cảm thấy đổi thành tiền cũng được, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới đưa toàn bộ đến nhà bà ngoại!

"Chuyện này em cũng đừng nói ra bên ngoài, để trong bụng có biết không? Còn cả Tiểu Vĩ, em cũng đừng nói lung tung trước mặt bà nội."Nguyễn Tuấn so với hai em trai suy nghĩ nhiều hơn, lúc này dặn dò hai em trai nói.

Nguyễn Vĩ rất tin tưởng anh cả lớn hơn mình năm tuổi, gật gật đầu.

Nguyễn Dực dưới ánh mắt uy nghiêm của Nguyễn Tuấn, cũng chỉ có thể không cam lòng không tình nguyện gật gật đầu.

Nguyễn Tuấn cho rằng chuyện này nên trôi qua như vậy, lại không biết, cũng bởi vì sự giấu diếm này, dẫn đến chuyện ngày hôm sau phát sinh!

Ngày hôm sau.

Đám người Nguyễn Tuấn trở về trường học, buổi tối Nguyễn Kiến Đảng không trở về ăn cơm, Liễu Chiêu Đệ cho rằng anh ấy còn ở trong ruộng, cũng không để ý, bởi vì anh ấy thường xuyên không về khi tới giờ com, cho nên chỉ để cơm cho anh ấy ở trong nồi.

Nhưng đến hơn tám giờ tối, sau khi trời đã tối rất lâu, Nguyễn Kiến Đảng vẫn chưa trở về, cô ta có hơi lo lắng.

Sang phòng bên cạnh tìm Nguyễn Kiến Quốc: "Anh cả, anh khi trở về ở trên đồng thấy Kiến Đảng không?"

Vài ngày nữa sẽ trồng lúa vụ đầu tiên, cho nên mấy ngày nay, bốn anh em đều bận rộn trên đồng ruộng.

Nguyễn Kiến Quốc đang dùng chậu xông chân, nghe vậy quay đầu lại nhìn lại, trả lời: "Không gặp, một ngày hôm nay cũng không ở trên đồng nhìn thấy em hai, làm sao vậy?"

"Có chuyện gì xảy ra đây? Anh ấy ra ngoài từ buổi trưa! Nói là ra ngoài đồng! Làm thế nào cả một ngày cũng không có ở đó! Anh ấy vẫn chưa trở lại!" Vừa nghe lời này, Liễu Chiêu Đệ đã nóng nảy.

Nguyễn Kiến Quốc nhíu mày, nhìn thấy Bà nội Nguyễn bên kia giơ đèn dầu hỏa đi ra, chân cũng không xông nữ, mang giày đi ra ngoài: "Tôi ra đồng xem một chút, hai người đừng nóng vội."

"Trên đường chú ý đấy." Bà nội Nguyễn dặn dò.

Nguyễn Kiến Quốc đáp một tiếng, người đã đi xa.

Giờ này Nguyễn Kiều Kiều cũng chưa ngủ, nghe thấy thanh âm từ trên giường ngồi dậy, Bà nội Nguyễn bưng đèn dầu hỏa đi vào, để cho cô nằm xuống ngủ trước.

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu: "Bà nội cháu không buồn ngủ, cháu cũng chờ một lát."

Bà nội Nguyễn sờ sờ đầu nhỏ bé của cô bé, cũng không nói gì, hai người ở trong phòng chờ, Liễu Chiêu Đệ ở bên ngoài chờ, không ngừng đi tới đi lui.

Đợi đến khi Nguyễn Kiến Quốc chạy về, bọn Nguyễn Kiệt Nguyễn Dực cũng đi theo, đều vây quanh trong sân.

Vẻ mặt Nguyễn Kiến Quốc ngưng trọng nhìn Liễu Chiêu Đệ: "Kiến Đảng không có ở trong ruộng, trong ruộng cũng không có. Cô cẩn thận ngẫm lại, hôm nay em ấy có nói muốn đi đâu không?"

Liễu Chiêu Đệ sững sờ nhìn anh: "Anh ấy... Anh ấy không nói! Anh ấy nói anh ấy đi ra đồng!"

Nguyễn Kiến Quốc trầm ngâm vài giây, quay đầu lại đi ra ngoài, Liễu Chiêu Đệ đi theo phía sau, mấy cậu nhóc nhìn thoáng qua cũng đi theo ra ngoài, Nguyễn Kiều Kiều cũng muốn đi theo, nhưng bị Bà nội Nguyễn ngăn cản, hai người ở nhà chờ.

Nguyễn Kiến Quốc tìm mấy nhà ở đại đội hỏi, rốt cục ở một trong những gia đình bị hỏi có câu trả lời có ích.

"Cậu nói Kiến Đảng à, buổi chiều tôi thấy cậu ấy ở gần trước núi, tôi còn nhắc nhở cậu ấy, bảo cậu ấy không được đi vào, cậu ấy nói tùy tiện đi dạo sẽ không đi vào, làm sao vậy?" Người nọ vẻ mặt nghi hoặc, thấy mình trả lời, biểu tình người Nguyễn gia rất khó coi, cũng có hơi bất an: "Chẳng lẽ cậu còn chưa trở về? Vào trước núi?"

"Nhưng vẫn chưa về!" Liễu Chiêu Đệ muốn khóc.

"Chuyện này... Các người cũng đừng nóng vội, tôi đi mặc áo khoác, chúng ta lại tìm mấy người, lên núi tìm, đừng nóng vội." Người nọ cũng là một người nhiệt tình, lại là hàng xóm, quan hệ với Nguyễn gia luôn không tệ, đoạn thời gian trước còn ở Nguyễn gia ăn thịt lợn rừng, lúc này mới nói.

Cuối cùng, toàn đội có năm sáu người đàn ông, cộng thêm Nguyễn Kiến Quốc, là bảy người, cũng đi ra phía sau núi và trước núi tìm người.

Mấy cậu nhóc cũng muốn đi, nhưng người còn quá nhỏ, lại là buổi tối, nhân tố không xác định quá nhiều, Nguyễn Kiến Quốc cũng không để cho bọn họ đi theo vào.

Lần tìm này tìm hơn nửa đêm, vẫn không tìm được người.

Liễu Chiêu Đệ ở nhà khóc lóc lóc, Bà nội Nguyễn trầm mặt không nói gì, Nguyễn Kiều Kiều cũng không ngủ, nằm trong lòng Bà nội Nguyễn, vẻ mặt lo lắng, cô thật sự lo lắng.

Từ lần trước sau núi đụng phải một con lợn rừng, Bà nội Nguyễn không cho bọn Nguyễn Dực vào sau núi, bởi vì không xác định có dã thú nào khác hay không.

Hiện tại Nguyễn Kiến Đảng cũng không biết vào trước núi hay là sau núi, đi vào lâu như vậy còn chưa đi ra, tình huống chỉ sợ không tốt lắm.

Chuyện cô có thể nghĩ đến, những người khác tất nhiên cũng có thể nghĩ đến.

Nhất là Bà nội Nguyễn, sắc mặt đã có hơi trắng bệch.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp