Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 39: Kiều Kiều Bị Bắt Đi (1)


1 tháng

trướctiếp

Nguyễn Kiệt theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng sau núi và trước núi cách hàng rào bằng sắt, căn bản không vượt qua được, chỉ có thể nhìn em gái mình bị khi ôm đi, cuối cùng ngay cả bóng dáng cũng nhìn không thấy.

Cậu phản ứng lại, lập tức chạy xuống chân núi.

Lúc chạy đến Nhà họ Nguyễn, mặt Nguyễn Kiệt đã không còn sắc máu, cậu thậm chí không nhìn thấy Nguyễn Kiến Đảng đã được mang về, cậu xuyên qua đám người, tìm được Nguyễn Kiến Quốc và Bà nội Nguyễn, nhào tới khóc lớn.

"Bà nội, ba, em gái không còn, em gái không còn..."

Vừa tìm về Nguyễn Kiến Đảng, giọng điệu của Bà nội Nguyễn vừa thở phào nhẹ nhõm, nghe nói như vậy thiếu chút nữa thở theo.

"Cái gì gọi là em gái không còn? Con bé không ở nhà với con sao?" Sắc mặt Nguyễn Kiến Quốc trắng bệch hỏi, nếu nhìn kỹ, có thể thấy bàn tay anh buông xuống bên cạnh đã run rẩy, thật sự là bệnh của Nguyễn Kiều Kiều lúc trước đã làm bọn họ sợ hãi.

Chàng trai 12 tuổi, nhìn Bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiến Quốc, run rẩy khóc, nói không rõ ràng.

Mấy người dân vất vả lắm từ phía sau trở về, đứt quãng biết được tất cả mọi chuyện, tất cả mọi người lại nghi ngờ, cũng bị trấn trụ.

"Sau núi này sao lại có khỉ chứ?"

"Đúng thế, tổ tiên chúng ta đời đời ở chỗ này, cũng không nghe nói này có khỉ mà."

"Không phải, Nguyễn Kiệt cháu cũng đừng nói dối chứ, có phải đã làm cái gì hay không..."

"Con không có, con không có, em gái thật sự bị khỉ cướp đi, cha, cha, chúng ta mau đuổi theo! Em gái con bị bế lên trước núi!" Nguyễn Kiệt gấp gáp giậm chân, khóc lóc la hét, không biết tại sao bọn họ lại không tin mình.

Vừa nghe núi trước đến, tầm mắt mọi người bất giác lại đặt lên người Nguyễn Kiến Đảng vừa tìm về.

Ngọn núi phía trước... Một người lớn như Nguyễn Kiến Đảng đi vào cũng không thể hoàn hảo đi ra, huống chi là một đứa nhỏ...

Bà nội Nguyễn nghe đến đó, tâm tình thăng trầm, trực tiếp trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Nguyễn Kiến Quốc tái nhợt, mê man muốn ngã.

Bọn họ mới tìm được Nguyễn Kiến Đảng, Nguyễn Kiến Đảng bị trâu rừng công kích, một chân gần như bị sừng trâu đâm thủng, còn không biết chân này có thể để được hay không, con gái nhỏ nũng nịu của anh đi vào, còn có thể sống sót sao?

Anh quay lại chạy ra ngoài, nhưng bị một số bà con ngăn cản.

"Kiến Quốc, cháu hiện tại cũng không thể lỗ mãng, trước tiên đưa Kiến Đảng đến bệnh viện, còn cả mẹ cháu cũng ngất xỉu..." Mấy bà con ngăn cản anh, nói như vậy, kỳ thật cũng vì không hy vọng anh lỗ mãng vọt vào núi trước chịu chết.

Bọn họ tìm Nguyễn Kiến Đảng cũng không đi vào núi trước, mà là đi vòng quanh bên ngoài tìm, cũng may Nguyễn Kiến Đảng không đi sâu vào trong, bọn họ tìm được anh ấy ở một chỗ hơi nông, lại ỷ vào nhiều người, lúc này mới dám đi vào trong.

Nhưng hiện tại Nguyễn Kiều Kiều bị khỉ ôm đi, ai cũng không biết ở vị trí nào, rất có thể ở vị trí trung tâm nhiều dã thú nhất, chạy vào không thể nghi ngờ chính là chịu chết, rất có thể còn không thể toàn thây.

Bọn họ có thể cùng anh ở bên ngoài tìm kiếm, nhưng ai cũng không có can đảm xông vào.

Nguyễn Kiến Dân và Nguyễn Kiến Quân cũng tới lôi kéo anh: "Anh cả, anh cả, chúng ta chậm rãi thương lượng, anh đừng nóng vội!"

"Sao anh không vội, đó là con gái của anh, đó là Kiều Kiều!" Đầu óc Nguyễn Kiến Quốc đã mơ hồ, vừa nghĩ đến Nguyễn Kiều Kiều ở trước núi, cả trái tim giống như đang cháy trong lửa vậy.

Bên kia dưới sự chăm sóc của Đỗ Thanh và Ngô Nhạc, Bà nội Nguyễn cũng giãy giụa muốn đứng lên, cùng nhau đi tới trước núi tìm Nguyễn Kiều Kiều.

Bà nội Nguyễn hối hận!

Hối hận đến nỗi ruột cũng xanh.

Bà chỉ lo cho con trai mà sốt ruột, sao lại không coi trọng bảo bối ngoan của bà, vừa nghĩ đến tình cảnh Nguyễn Kiều Kiều hiện tại ở núi trước, bà đã hận không thể chết đi.

"Mẹ, mẹ..." Bà nội Nguyễn lại ngất xỉu, Đỗ Thanh và Ngô Nhạc hợp lực cũng không ôm được bà.

"Mau, Kiến Quốc đưa mẹ cậu đến bệnh viện." Mấy bà con vội vàng nói.

Nguyễn Kiến Quốc đứng tại chỗ, cố gắng nắm chặt nắm đấm, cuối cùng xoay đầu ôm Bà nội Nguyễn lên, bên kia xe ba bánh nhà ông hai cũng đạp tới, ôm Nguyễn Kiến Đảng và Bà nội Nguyễn còn hôn mê lên xe.

Mà ngay lúc mọi người luống cuống tay chân, ai cũng không chú ý tới, có một thân ảnh nhỏ lặng yên không một tiếng động chạy về phía sau núi...

Trong bệnh viện.

Bà nội Nguyễn còn chưa tỉnh, bác sĩ nói bà vốn đã lớn tuổi, bây giờ cảm xúc lại lên xuống, rất có khả năng đột quỵ, để người nhà ở bên cạnh canh giữ, chú ý nhiều hơn.

Mà Nguyễn Kiến Đảng thì ở trong phòng phẫu thuật, anh ấy coi như may mắn, chân kia tuy rằng bị sừng trâu đâm thủng, xương cốt cũng bị gãy theo, nhưng thông qua phẫu thuật vẫn có khả năng khôi phục, chỉ là phí phẫu thuật tương đối cao, chi phí điều dưỡng tiếp theo càng cao.

Liễu Chiêu Đệ ngồi ngoài cửa phòng giải phẫu, thân thể run rẩy.

Nguyễn Tuấn từ trường chạy tới, giờ phút này ngồi bên cạnh cô ta, mặt không chút thay đổi nói: "Mẹ ơi, mẹ đến nhà bà ngoại đòi lại tiền, ba phẫu thuật cần tiền."

Liễu Chiêu Đệ hoảng sợ quay đầu, dùng ánh mắt khó có thể tin trừng mắt nhìn cậu: "Tiền kia đều đã cho mượn, làm sao có thể lấy lại được?"

Nguyễn Tuấn cũng không nói nhảm với cô ta, trực tiếp lạnh lùng nói: "Vậy mẹ lựa chọn cho tốt, là muốn nhà bà ngoại, hay là muốn chúng ta! Nếu mẹ muốn chúng ta, giờ đi đòi tiền ngay bây giờ, nếu mẹ muốn bà ngoại của mẹ, bây giờ mẹ có thể về đó luôn đi?"

Con trai cô ta nói cô ta về nhà mẹ đẻ đi?

Liễu Chiêu Đệ đã khiếp sợ đến mức không thể dùng biểu tình để biểu đạt tâm tình hiện tại của mình, kinh ngạc nhìn cậu, nửa ngày cũng không phản ứng kịp.

Nguyễn Tuấn hiện tại cũng hối hận, sớm biết ngày hôm qua cậu không nên giấu chuyện này ssi, hại hiện tại cha nằm trong phòng phẫu thuật, mà em gái... Nghĩ đến Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Tuấn ngay cả nhìn Liễu Chiêu Đệ cũng cảm thấy phiền, đứng dậy đi đến phòng bệnh của Bà nội Nguyễn.

Bà nội Nguyễn còn chưa tỉnh lại.

Nguyễn Kiến Quốc đứng bên cửa chờ, Đỗ Thanh và Ngô Nhạc cùng ở bên giường, nhìn biểu tình chết lặng của Nguyễn Kiến Quốc, hai người đều không mở miệng nói chuyện, Nguyễn Kiến Dân và Nguyễn Kiến Quân xác định Bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiến Đảng không có việc gì thì trở về trước, nghĩ biện pháp tìm Nguyễn Kiều Kiều.

Theo đạo lý mà nói lúc này hẳn nên để Nguyễn Kiến Quốc trở về, nhưng bọn họ sợ anh trở về sẽ mất đi lý trí, liều mạng ngăn cản anh, để anh lại trong bệnh viện.

Nhưng hiện tại Đỗ Thanh và Ngô Nhạc cũng không biết làm như vậy có đúng hay không.

Nguyễn Kiều Kiều nếu bình an trở về thì thôi, nếu là... Nếu là... Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Đỗ Thanh đã đỏ lên, quay đầu lại, lấy tay lau nước mắt, trong lòng đau đớn.

Cô ấy làm thím còn như thế, huống chi là Nguyễn Kiến Quốc làm cha, có thể tưởng tượng hiện tại trong lòng có bao nhiêu dày vò.

Thấy Nguyễn Tuấn đi tới, Đỗ Thanh lau nước mắt của mình, đứng lên nghênh đón: "Sao Tiểu Tuấn lại về, Nguyễn Hạo và Nguyễn Bác cũng tới?"

Nguyễn Tuấn lắc đầu: "Bọn họ trở về giúp đỡ tìm Kiều Kiều."

Nguyễn Tuấn nhìn về phía Nguyễn Kiến Quốc, đôi mắt đỏ hoe chớp chớp mắt, hai đầu gối quỳ xuống trước mặt anh: "Bác ơi, xin lỗi."

Chuyện này nói đến cùng đều là Liễu Chiêu Đệ gây ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp