Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 25: Bàn Tính Của Liễu Chiêu Đệ (3)


1 tháng

trướctiếp

"Nguyễn Kiến Đảng anh bị điếc có phải không? Mẹ đang ăn thịt, nhưng bà ấy không gọi chúng ta! Anh nói bà ấy nghĩ gì?"

Liễu Chiêu Đệ càng nói càng tức giận, không ngừng khoa tay múa chân với Nguyễn Kiến Đảng con thỏ kia lớn bao nhiêu, mà phòng lớn lại làm bao nhiêu, thế nhưng cũng không cho bọn họ đi qua ăn cơm, ngược lại đóng cửa tự mình ăn.

"Đó là thỏ anh cả tự mình bắt, thích ăn thì ăn, liên quan gì đến cô."

"Anh là em trai của anh ấy, anh ấy ăn thịt thế nhưng không gọi anh!"

"Còn cô, cô ăn thịt thì có nhớ tới nhà anh ấy không?" Nguyễn Kiến Đảng chất vấn ngược lại.

Liễu Chiêu Đệ mím môi, bị phản bác không có cách nào trả lời, suy nghĩ nửa ngày, mới nói: "Vậy thì khác, anh ấy là anh cả, anh là em trai, anh ta nên chăm sóc anh, hơn nữa dưới một mái hiên, cũng không có cách ăn trộm thịt, nói ra cũng..."

"Được rồi, câm miệng đi!" Nguyễn Kiến Đảng nói với cô ta không thông, thấy cô ta càng nói càng kỳ cục, giận dữ quát một tiếng: "Cô nếu không nấu cơm, thì đi ra ngoài!"

Nói xong, tự mình khom lưng nhét diêm vào bếp, Liễu Chiêu Đệ chỉ có thể tiến lên hỗ trợ.

Đợi đến khi bọn họ bên này nấu cơm chín, bên kia phòng lớn đã ăn xong, Nguyễn Dực và Nguyễn Vĩ lau miệng cảm thấy mỹ mãn trở về, nhìn thấy bọn họ còn đang đốt lửa nấu cơm, kinh ngạc hỏi: "Ba mẹ, sao hai người còn chưa ăn cơm."

"Bây giờ nhớ tới chúng ta là ba mẹ chúng mà à, vừa mới ăn thịt..." Liễu Chiêu Đệ trừng mắt nhìn hai anh em, Nguyễn Dực kéo ống tay áo Nguyễn Vĩ vào trong phòng, cắt đứt tất cả oán giận phía sau.

Liễu Chiêu Đệ trừng mắt nhìn bóng lưng bọn họ, nếu không phải con ruột của mình, cô ta thật muốn đi lên gõ một nồi một xẻng lên mỗi người!

Bên này Liễu Chiêu Đệ đầy bụng chua xót và nóng giận, nhà họ Hứa hàng xóm cũng bất an.

Phòng bếp của Hứa gia và phòng bếp của Nguyễn Kiến Quốc ở cùng một hướng, mùi thịt của bọn họ tràn ngập, bên bọn họ cũng ngửi thấy.

Hứa Thành năm nay sáu tuổi, ngửi thấy mùi thịt này, nước miếng thèm đã chảy ròng ròng, chỉ cảm thấy trứng gà trong chén mình cũng không thơm nữa.

Cậu ngửa đầu nhìn Lưu Mai ở đối diện, làm nũng: "Mẹ, con cũng muốn ăn thịt."

"Ăn với ăn! Cũng không nhìn con có mạng như người ta hay không!"

Lưu Mai cũng đang bị mùi thịt làm cho rất thèm ăn, nghe vậy, tức giận cho Hứa Thành một chiếc đũa, Hứa Thành luôn được cưng chiều, nơi nào bị đánh, nhất thời khóc lên, cơm cũng không ăn, vứt đũa đi, luồn xuống ghế chạy ra khỏi phòng bếp.

Hứa Kiến Lâm đau lòng nhìn con trai chạy xa, hỏi cô ta: "Em không có việc gì đánh nó làm gì?"

"Anh tưởng tôi muốn à, nếu không phải anh không có bản lĩnh, hai mẹ con chúng tôi sẽ ăn thức ăn nhạt miệng này ở đây? Nhìn người ta xem, mỗi ngày ăn thịt, chỉ sợ đã thấy ngấy!" Lưu Mai hừ, nhớ tới chuyện ban ngày thì cảm thấy tức giận, nhìn Hứa Kiến Lâm cũng không có chỗ nào vừa mắt.

Người đàn ông này không cao lớn uy vũ như Nguyễn Kiến Quốc, bộ dạng cũng bình thường, năng lực kiếm tiền cũng không cách nào so sánh, đừng nói bắt gà rừng bắt thỏ, ngay cả một con chuột chỉ sợ cũng không bắt được! Thật không biết lúc trước mình coi trọng anh ta ở chỗ nào?

Còn có mẹ ruột của đứa nhỏ chết tiệt kia, nghe nói cũng giống như Thư Khiết, gia thế tướng mạo rất tốt, sao lại mù mắt coi trọng người này?

"Đây đâu phải là món nhạt?" Hứa Kiến Lâm nhíu mày, gảy rau xanh khoai lang trong bát cơm, cho rằng đây coi như là bữa ăn không tồi.

Anh ta là người thành thật, cũng không so sánh với người ta, có thể cho vợ con ấm no, anh ta đã thỏa mãn.

"Nói không rõ với anh mà!" Lưu Mai cũng lười tiếp tục nói với anh ta, nhanh chóng xới cơm trong bát của mình, đặt bát lên, nhìn Hứa Kiến Lâm nói: "Đợi lát nữa anh dọn dẹp phòng bếp, động tác nhanh lên, hiện tại tiền dầu lại tăng giá!"

Đại đội còn chưa có điện, mỗi nhà đều dùng dầu hỏa, tuy rằng không đắt, mỗi tháng dùng cũng phải vài mao.

Lưu Mai nói xong thì bưng cơm Hứa Thành còn chưa ăn xong đuổi theo, đối với con trai mình cô ta còn rất yêu thương, rất luyến tiếc để cậu thật sự đói bụng.

Đợi đến khi cô ta dỗ dành đút Hứa Thành xong, Hứa Tư cũng từ bên ngoài trở về.

Cô ta đối với đứa con riêng này thật sự không thể nào vừa mắt, hận không thể để cậu chết ở bên ngoài, đừng đến nhà này làm chướng mắt cô ta, chiếm đất nhà cô ta, hiện tại nhìn thấy cậu trở lại, nhất thời đã mắng: "A, Tiểu Dã Chủng nhà chúng ta đã biết trở về, ngày hôm nay đều sống ở bên ngoài, có làm được việc trọng đại gì không?"

"À, gần như quên mất, mày không phải rất thích nhà họ Nguyễn sao? Bằng không mày sửa họ Nguyễn, chuyển đến nhà bên cạnh thì thế nào, tao xem như đã nhìn ra, nhà chúng ta, làm sao còn... mày ... mày nhìn chằm chằm vào tao như vậy để làm gì?!" Nói đến lời phía sau, thanh âm Lưu Mai có hơi bất ổn, bị ánh mắt Hứa Tư nhìn như con mồi, khiến toàn thân phát lông.

Cô ta nhớ rõ năm cô ta vào nhà này, Hứa Tư này còn là rắm thối, bị cô ta đánh mắng bóp cũng sẽ không cáo trạng, sẽ không khóc, ngay cả trốn cũng không biết, giống như một kẻ ngốc, chỉ có thể tùy ý cô ta hành hạ.

Cô ta cứ như vậy mài giũa cậu hơn năm năm, cũng không biết gần đây đột nhiên làm sao.

Bộ dáng vẫn là bộ dáng trước kia, nhưng ánh mắt này đột nhiên trở nên đáng sợ, có đôi khi cô ta bị nhìn chằm chằm, cô ta có loại cảm giác sẽ bị nuốt sống, thật sự rất tà môn.

Chẳng lẽ do lần trước bị cô ta đập cuốc sắt đánh ra tật xấu?

Nói đến chuyện này, Lưu Mai nhớ tới cũng là một trận run rẩy.

Cô ta hận không thể để dã chủng này chết, nhưng hy vọng nó chết ở bên ngoài, mà không phải chết trong tay cô ta.

Lần trước cô ta nổi giận, lấy một chiếc cuốc sắt đập lên đầu cậu, lúc ấy cậu máu chảy đầy mặt, nằm trên mặt đất nửa ngày không nhúc nhích, cô ta cho rằng mình đập chết cậu, sợ tới mức không thể suy nghĩ, đang không biết làm sao bây giờ, cậu lại đột nhiên đứng lên tuy trên ót vương đầy máu.

Cũng chính là từ lúc đó trở đi, ánh mắt của cậu trở nên dọa người.

Mỗi lần đi vào trong nhà này, giống như cô hồn dã quỷ, vô thanh vô tức, rất tà môn.

Nếu không phải cậu còn có thể ăn có thể ngủ được, cô ta cũng đã hoài nghi cậu có phải là một hồn ma hay không!

Hiện tại bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, cô ta cảm thấy cảm giác khủng bố kia lại tới, cũng may đứa bé chết tiệt này cũng không nhìn chằm chằm cô ta quá lâu, xoay người trở về phòng của mình, cô ta cũng lười quản cậu ăn cơm hay chưa, thì thầm làm sao không chết ở bên ngoài, trở về phòng bếp.

Nguyễn gia ăn cơm tối xong, Bà nội Nguyễn bắt đầu múc nước rửa mặt rửa chân cho Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiều Kiều hiện tại còn quá nhỏ, chậu rửa mặt kia lại rất nặng, cô căn bản không nhấc được, thậm chí khăn mặt cô cũng vắt không khô được, chỉ có thể chờ bà nội Nguyễn rửa mặt cho cô.

Rửa sạch xong, Bà nội Nguyễn bảo cô lên giường trước, gọi Nguyễn Kiệt đi cùng cô, tự mình đi sân sau bận rộn, mỗi ngày bà đều phải đếm gà vịt rồi đuổi vào lồng, cũng sợ bỏ sót trứng không nhặt vào.

Vừa vặn lúc nhặt trứng gà, bà phát hiện gà mái kia đi tìm thức ăn, vỏ trứng gà đã có hơi rách vỏ, đang vui vẻ năm nay lại có thể có thêm không ít gà đẻ trứng cho Nguyễn Kiều Kiều ăn, chợt nghe thấy sân trước truyền đến tiếng ồn ào.

Giờ này, tất cả mọi người vội vàng đi ngủ, tại sao vẫn còn có người đến nhà bà chứ?

Bà nội Nguyễn lại đếm sơ lược trứng gà, xác định không ít hơn, lúc này mới xoay người trở về, vừa vào cửa sân sau đã nhìn thấy thím Ngũ đứng trong sân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp