Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 24: Bàn Tính Của Liễu Chiêu Đệ (2)


1 tháng

trướctiếp

Không có mặt mũi tìm bà đòi thịt, lại không biết tự mình mua chút thịt cho mấy đứa nhỏ ăn, đương nhiên, nếu là thật sự nghèo thì thôi, nhưng rõ ràng có tiền lại không biết bồi bổ trên người con trai mình, lại muốn đưa về cho Quỷ hút máu nhà mẹ đẻ, sau đó lại đến chỗ bà đòi thịt, vậy đừng trách bà không cho cô ta thể diện!

Trước kia Bà nội Nguyễn cũng chưa bao giờ nói chuyện này trước mặt mấy cậu nhóc, nhưng lần này bà muốn cho bọn Nguyễn Thí nhìn thử, mẹ bọn họ có đức hạnh gì.

Nguyễn Kiến Đảng không có công việc đứng đắn, phần lớn thời gian ở trong đồng ruộng kiếm ăn, thỉnh thoảng lên trấn làm công việc lặt vặt, một tháng nhiều lắm cũng chỉ kiếm được hai mươi tệ, số này coi như là nhiều, hơn nữa là dưới tình huống không có công việc đồng áng, thời gian dư dả.

Phần một cân thịt kia phải một khối hai hào, người bình thường thật sự không đến tết cũng không nỡ ăn, cô ta thì sao, cứ như vậy tùy tùy tiện cân mang về nhà mẹ đẻ!

Còn nói bồi bổ thân thể cho bọn Nguyễn Dực, cô ta mà để cho bọn họ thấy được chút cặn thịt không?

"Mẹ ơi, mẹ hôm nay lại đến nhà bà ngoại?" Nguyễn Dực hỏi, sắc mặt không tốt lắm, cậu đối với bà ngoại của mình cũng không có chút ấn tượng tốt, trước kia không hiểu, không rõ vì sao mỗi lần đi nhà ngoại, nếu mang đồ đi, bọn họ sẽ hỏi han ân cần với cậu, không mang theo đồ đạc theo, sẽ bị lạnh lùng đáng sợ.

Chờ cậu hiểu rồi, trừ phi tất yếu sẽ tuyệt đối không đi.

Cậu không nghĩ tới, mẹ cậu thế mà mua một cân thịt đi qua, rõ ràng cuối tháng trước mới mua một cân, lúc này mới qua nửa tháng, sao lại mua một cân?

"Con thì biết gì, viết bài tập về nhà của con đi." Liễu Chiêu Đệ lần trước mua thịt cũng đã gạt người trong nhà, nhưng không nghĩ tới nửa đường gặp Nguyễn Thí, bị cậu phát hiện, sợ cậu nói lỡ miệng, vội vàng lên tiếng gầm gừ trước.

Quay đầu lại giải thích với Bà nội Nguyễn: "Mẹ, mẹ con bị bệnh, gần đây sức khỏe không tốt, bác sĩ trạm y tế nói lần trước bà ấy bị ngã, phải bồi bổ thật tốt, vì thế, con mới cân một cân thịt đi qua."

"Tôi mặc kệ ai ngã, ai bị hư thân thể, nếu cô có tiền mua thịt, cũng đừng đến chỗ tôi đòi, tôi cũng thay cô thấy nhục đấy!" Bà nội Nguyễn cũng lười nghe những lời nói dối vừa dài vừa thối kia, hừ lạnh một tiếng, xoay người chuẩn bị vào phòng bếp, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại quay đầu nhìn về phía cô ta.

"Nếu cô nói đến bồi bổ thân thể, vậy tôi hỏi cô, lần trước Kiều Kiều sinh bệnh là thoát chết trong chỗ chết, cô làm thím sao lại không biết mua cho con bé chút đồ ăn ngon bồi bổ?"

Nghe vậy, Liễu Chiêu Đệ vuốt mái tóc vụn bên tai mình, ánh mắt phiêu phiêu: "Khụ khụ... Chuyện đó, không phải vẫn còn ngài?"

Bà nội Nguyễn khẽ cười nhạo: "Tôi là tôi, cô làm thím là cô làm thím, làm sao có thể lẫn lộn lại, không nói cái gì khác, thím ba của cô còn có thể làm cho con bé một bộ quần áo, thím tư cũng mua nửa cân đường, cô thì sao?"

"Nếu cô không biết mua cái gì, cho tôi tiền, tôi đi mua cũng được, hoặc là lấy nửa cân trứng từ trong nhà cũng được." Nói xong Bà nội Nguyễn vươn tay về phía cô ta.

Trước người là Bà nội Nguyễn hùng hổ bức người, phía sau là con trai và đông đảo cháu trai, Liễu Chiêu Đệ bị Bà nội Nguyễn chặn ở nơi này, trong lúc nhất thời nói cái gì cũng không đúng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, vừa định nói toàn bộ trứng gà trong nhà đã đổi thành tiền, bên kia Nguyễn Vĩ đã nhanh miệng hô: "Bà nội, trứng gà nhà cháu hiện tại rất nhiều, có thể để toàn bộ cho em gái ăn, hiện tại cháu đi lấy!" Nói xong thì chạy đi lấy trứng gà.

Liễu Chiêu Đệ bị đứa con trai ngốc nghếch của mình tức giận đến thiếu chút nữa bị bệnh tim, lại sợ cậu ngốc nghếch lấy hết trứng gà ra, vội vàng nói một câu để mẹ rồi đuổi theo.

Liễu Chiêu Đệ cuối cùng cầm mười quả trứng gà tới, nhìn Bà nội Nguyễn nhận lấy trứng gà, thịt đau dữ dội, những quả trứng gà này chính cô ta cũng không nỡ ăn, cũng không cho bọn Nguyễn Thí ăn, nghĩ để lại nhiều hơn chút, vài ngày nữa đưa về nhà mẹ đẻ, hiện tại cầm một nửa cho đồ nuôi mất tiền kia ăn, thật sự đau lòng cực kì.

Không chỉ vậy, cô ta còn muốn cố gắng cười nói: "Mẹ, Nguyễn Vĩ nói bậy, trứng gà cũng không có mấy quả, có bao nhiêu, con đều mang tới đây."

"Rõ ràng ngày hôm qua còn có rất nhiều!" Nguyễn Vĩ nói.

"Hôm qua đã cầm đi đổi tiền!" Liễu Chiêu Đệ quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, thật sự hận không thể nuốt sống đứa con trai ngu xuẩn này.

Nguyễn Vĩ vẫn đang thầm thì đếm đếm, không hề thấy ánh mắt mẹ cậu muốn ăn thịt người.

Bà nội Nguyễn đương nhiên biết Liễu Chiêu Đệ đang nói dối, nhưng cũng không thèm để ý, nếu không phải vì mấy đứa nhỏ, sợ sau khi ly hôn, có mẹ kế tới không tốt, bà thật sự đã sớm làm chủ ném cô ta về Liễu gia.

Cuối cùng, Liễu Chiêu Đệ chẳng những không có lấy được một con thỏ, còn tổn thất mười quả trứng gà, sắc mặt đó, thật sự cả buổi chiều đều âm trầm.

Chứng kiến toàn bộ hành trình, Nguyễn Kiều Kiều thật sự sợ ngây người, chỉ cảm thấy sức chiến đấu của bà nội cô thật sự là quá khủng!

Buổi tối.

Phòng bếp của đại phòng Nguyễn gia lại bay ra từng trận mùi thịt, ngửi thấy cũng làm cho người ta muốn chảy nước miếng, một con thỏ cũng có chừng mười cân, Bà nội Nguyễn xào toàn bộ một con, mấy cậu nhóc ngửi mùi toàn bộ vây quanh bên cạnh bếp không nhúc nhích được chân.

Lần trước lúc ăn gà, Bà nội Nguyễn gọi hai vợ chồng phòng hai, nhưng lần này lại không muốn kêu nữa, nhìn thấy Liễu Chiêu Đệ kia đã ngứa mắt.

Nhưng cháu ruột vẫn là cháu ruột, toàn bộ mấy nhóc đều múc một muỗng, ăn đến miệng đầy dầu, biểu tình đều thỏa mãn vô cùng.

Nguyễn Kiến Quốc có hơi chần chừ: "Không gọi Kiến Đảng tới đây sao?"

"Gọi cái gì, cũng không phải không tay không chân, không biết tự mình nấu cơm ăn sao? Cũng đã phân gia, còn mỗi ngày đều đến cọ cơm, còn không kỳ cục? Hơn nữa, con chê nuôi mấy đứa nhỏ này còn chưa đủ, còn muốn nuôi ngay cả hai vợ chồng bọn họ luôn à?" Bà nội Nguyễn cho Nguyễn Kiều Kiều một miếng thịt thỏ ít xương, tức giận nhìn anh.

Nguyễn Kiến Quốc cũng không muốn nuôi cả nhà bọn họ, chỉ cảm thấy nhà mình có thịt ăn, không gọi anh em hình như có hơi không tốt.

"Ăn của con đi, còn không ăn mấy đứa nhỏ này sẽ ăn hết." Đều nói tiểu tử nửa lớn ăn sụp một nhà, đây có sáu người, Nguyễn gia bà còn chưa bị sụp, thật sự là kỳ tích.

Nguyễn Kiến Quốc nhìn sáu cậu nhóc xếp hàng, cũng nở nụ cười, không rối rắm nữa, vùi đầu ăn.

Chưa kể, thịt thỏ này tuy rằng có hơi chua, nhưng bị Bà nội Nguyễn nấu kĩ, vị chua không thấy đâu, ngược lại vô cùng thơm, ăn đến hận đến không thể nuốt cả đầu lưỡi vào.

Bên cạnh.

Liễu Chiêu Đệ ngửi mùi thịt kia, ngồi trên ghế nhỏ trong phòng bếp cũng không mở bếp, đôi mắt trông mong nhìn cửa, chỉ chờ Nguyễn Vĩ hoặc Nguyễn Dực tới gọi cô ta qua ăn cơm.

Nhưng tròng mắt cũng đã ngóng trông gần lòi ra, còn chưa thấy bóng dáng hai cậu nhóc.

Đang định ra sân xem thử, Nguyễn Kiến Đảng tắm rửa xong lau tóc đi tới, thấy phòng bếp lạnh lẽo, không có dấu hiệu mở lửa, nhíu mày hỏi: "Trễ thế này, cô sao còn chưa nấu cơm?"

"Nhà mẹ ăn thịt đấy, thịt thỏ đấy, một con hơn mười cân!"

"Vậy thì sao? Thì có liên quan gì đến cô?" Nguyễn Kiến Đảng cần khăn mặt trong tay đi qua, mở nắp nồi ra, thấy quả nhiên chưa nấu gì, sắc mặt khó coi: "Cô ở nhà cả một ngày, sao ngay cả cơm cũng không nấu?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp