Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 26: Nữ Chính Xin Thuốc (1)


1 tháng

trướctiếp

Thím Ngũ nhìn thấy Bà nội Nguyễn, lập tức đẩy Nguyễn Kiến Quốc ra, nhìn Bà nội Nguyễn giống như nhìn thấy người thân, một trận bùm bùm: "Thím Nguyễn à, cháu nhớ mấy ngày trước Kiều Kiều nhà thím phát sốt, đến trạm y tế lấy chút thuốc trở về có phải không? Nhanh lên, thím cho cháu một ít, còn nhỏ nhà cháu kia đột nhiên phát sốt cao, thế nào cũng không lui, thím mau cho cháu một ít thuốc.”

Ngữ khí kia, phảng phất Bà nội Nguyễn nên cho cô ta thuốc.

"Cô nói thế có ý gì kì vậy, mỗi người một bệnh, làm sao có thể uống thuốc bừa bãi, cháu muốn thuốc đến trạm y tế kê đơn, cũng chỉ mấy hào." Bà nội Nguyễn từ chối, mấy ngày trước mới cãi xong, bà ta cũng không rộng lượng như vậy, cứ cho cô ta thuốc như thế.

"Đây không phải là sốt ruột sao? Thím cho cháu ít thuốc trước, lần sau, lần sau cháu trả thím được không?”

"Không! Ai muốn thuốc của cô! Cô đây là nguyền rủa gia đình tôi à!” Bà nội Nguyễn tức giận mắng

"Đúng, đúng, đúng, cháu nói sai, thím Nguyễn thím nhìn Đình Tử cũng do thím nhìn lớn lên phải không, nhà thím lại có thuốc, cho cháu một chút đi." Thím Ngũ vỗ vào miệng mình.

"Không còn!" Đây cũng không phải là Bà nội Nguyễn tức giận, thật sự là thuốc này không thể ăn bừa bãi, ai biết đến lúc đó ăn ra vấn đề thì trách ai đây? Trạm y tế ở cuối thôn, đi qua cũng chỉ mười phút, chạy thì nhiều lắm là năm phút, lại muốn đến nhà bà xin thuốc, có âm mưu gì!

"Ai nha, thím Nguyễn, thím cũng không nên quá ích kỉ, chỉ cần một chút, một chút là đủ rồi, hạ sốt là được."

"Cô có thời gian ở đây năn nỉ tôi, còn không bằng đi cuối thôn mua thuốc, mau đi đi, giờ này trạm y tế còn chưa đóng cửa." Bà nội Nguyễn vẫn luôn từ chối, nói xong đẩy thím ta ra khỏi cửa, đóng lại.

Thím Ngũ bị đẩy ra ngoài cửa, nhất thời tức giận, cũng quên mất mình đến xin thuốc, đối diện cửa lớn mắng một trận: "Bà con nhiều năm như vậy, mà không nhìn ra đó thím Nguyễn, nhà thím thật đúng là thấy chết không cứu, làm bà con như vậy à!"

Bà nội Nguyễn nổi giận, mở cửa ra, cầm gánh nặng đánh về phía thím Ngũ, miệng mắng: "Bà đây còn chưa tính sổ với cô đâu, cô lại không biết xấu hổ, cút đi! Ngay cả khi có thuốc cho chó ăn cũng không cho cô!"

Thím Ngũ bị Bà nội Nguyễn đánh một đòn gánh làm cho hoảng sợ, nhảy về phía sau vài bước, thật vất vả mới tránh được, còn ngã mông ngồi xổm, thấy Bà nội Nguyễn còn có ý muốn đi tới, vội vàng xoay người bỏ chạy, nhưng vừa chạy, trong miệng còn đang ở một bên mắng.

"Cái thứ hàng gì thế!" Bà nội Nguyễn hừ lạnh một tiếng, đóng cửa lại.

"Bà nội? Là Ngũ Y Đình sinh bệnh sao? Nguyễn Kiều Kiều đứng ở cửa nhà hỏi.

"Ôi chao, Kiều Kiều đứng dậy khi nào, cũng không mặc nhiều thêm chút, gió ngoài này rất lạnh, mau vào phòng." Bà nội Nguyễn vừa thấy Nguyễn Kiều Kiều đi ra, trên người cũng không mặc áo khoác, mặc áo lót mỏng manh, vội vàng ôm cô đi vào trong.

"Bà nội, là Ngũ Y Đình sinh bệnh sao?" Nguyễn Kiều Kiều lại hỏi một lần nữa.

"Ừ." Bà nội Nguyễn mắng Nguyễn Kiệt bên cạnh một câu, trách cậu không trông Nguyễn Kiều Kiều, bà sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Kiều Kiều, xác định cũng không lạnh, mới trả lời: "Thím nó chạy tới chúng ta muốn thuốc, cũng không biết nghĩ như thế nào."

"Nghĩ như thế nào chứ, tiếc tiền." Nguyễn Kiệt ở một bên nói, ngữ khí mang theo châm chọc.

"Có chuyện của cháu à, con nít còn nôi, đừng suốt ngày nói ba nói bốn, đi đi, trở về ngủ." Bà nội Nguyễn không kiên nhẫn vung tay.

"Ấy, thật sự bà là ví dụ điển hình của việc phá cầu qua sông đó." Nguyễn Kiệt chậc chậc lên tiếng.

"Tiểu tử thúi, đừng tưởng rằng bà nội chưa đọc sách, sẽ không biết cháu là đang mắng bà." Bà nội Nguyễn quái dị vỗ cậu một cái, nhìn cậu trở về phòng lúc này mới buồn cười lắc đầu.

"Bà nội, vậy nếu thím ấy không mua thuốc cho cô ấy thì làm sao bây giờ? Cô ấy có thể bị đốt cháy không?” Nguyễn Kiều Kiều có hơi lo lắng hỏi.

Cô cũng không phải là đồng tình tràn lan, mà là sợ nữ chính chết, thế giới này sẽ sụp đổ, dù sao trong một thế giới, nam nữ chính mới là nhân vật chính, nếu như bọn họ chết, cô cũng không xác định thế giới này có còn tồn tại hay không.

Bà nội Nguyễn nghe vậy cũng thở dài, ai nói không phải đâu, lần trước Kiều Kiều nhà bà bị sốt suýt nữa thành viêm phổi, ở bệnh viện hơn nửa tháng mới trở về, ngay cả thuốc của trạm y tế cũng vô dụng.

Bà có hơi bất an hỏi Nguyễn Kiều Kiều: "Kiều Kiều cháu xem bà nội có nên cho các cô ấy thuốc không?

Thím Ngũ người nọ bà biết, nhỏ mọn, nói thật, Ngũ Y Đình kia chỉ là cháu gái của cô ta, là nô tỳ làm gia súc sai khiến, bà thật sự không biết cô ta có thể vì cô bé kia mà đi mua thuốc hay không, đây cũng là một mạng người đó.

Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ một hồi, nói: "Sáng mai chúng ta thức dậy xem lại vậy."

"Được, nghe Bảo Bối Ngoan, mau, ngủ đi." Bà nội Nguyễn gật đầu.

Cô cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất, dù sao thím Ngũ kia chính là người được một tấc tiến một thước, nếu như lần này bọn họ thật sự đưa thuốc qua, không chừng sau này có chuyện gì sẽ luôn tới cầu.

Thím Ngũ thật đúng có thể làm được, ở chỗ Nguyễn gia không cầu được thuốc, sau khi trở về đã hùng hùng hổ hổ, một hồi mắng Ngũ Y Đình, lúc thì mắng Nguyễn gia, Ngũ Y Đình bệnh mơ mơ màng màng, nghe thím Ngũ mắng, oán khí đối với Nguyễn gia lại càng sâu hơn một tầng.

Ngũ Y Đình bị sốt một buổi tối, Thím Ngũ ngay cả hỗ trợ thay khăn lạnh cũng không làm, để cho cô ta sốt cả một đêm như vậy.

Đêm nay Nguyễn Kiều Kiều cũng ngủ không ngon lắm.

Một đêm mơ rất nhiều giấc mộng, một hồi mơ thấy Ngũ Y Đình chết, thế giới sụp đổ, một hồi lại mơ thấy cô lớn lên, cô rõ ràng cái gì cũng không làm, nam chính vẫn là diệt cô, mọi người Nguyễn gia cũng bị liên lụy, Bà nội Nguyễn còn bị Ngũ Y Đình hại chết... Còn có nhân vật phản diện nhỏ kia, dĩ nhiên cũng muốn giết cô.

Ngủ thiếp đi rồi cũng mệt mỏi cả đêm.

Chờ trời vừa sáng, cô ngay cả bữa sáng cũng không ăn, muốn lôi kéo Bà nội Nguyễn đến nhà Ngũ Y Đình xem thử.

Bà nội Nguyễn phân phó mấy cậu nhóc ăn sáng thì nhanh chóng đi học, lúc này mới mang theo thuốc, đến nhà Ngũ Y Đình xem thử.

Trên đường đi gặp nhân vật phản diện nhỏ, nhân vật phản diện nhỏ nhìn thấy bọn họ, tự động dính lên, yên lặng đi theo phía sau, Bà nội Nguyễn chỉ cho rằng quan hệ giữa cậu và Nguyễn Kiều Kiều trở nên tốt hơn, cũng không để ý.

Nguyễn Kiều Kiều cũng không để ý, sự chú ý của cô đều ở trên người Ngũ Y Đình, phải biết rằng thời đại này phát sốt, nếu như không chữa tốt, thật sự có thể xảy ra chuyện gì.

Bà nội Nguyễn dắt Nguyễn Kiều Kiều đến Ngũ gia thì phát hiện nhà bọn họ không có ai.

Bà nội Nguyễn nghi ngờ lẩm bẩm một tiếng, hô vào trong hai tiếng, vẫn không có ai trả lời, bà đứng trước nhà chính, đưa tay đẩy vào trong thử, cánh cửa bằng gỗ kẽo kẹt một tiếng đã mở ra.

"Cửa này hư như vậy, cũng không biết sửa đi." Bà nội Nguyễn nhíu mày nhìn cánh cửa thối nát đến mức trộm cũng không ngăn được, không nói gì bĩu môi.

Trời tháng tư, cũng là thời điểm thủy triều, người hiện tại không có mấy người nỡ dùng gạch đỏ, phần lớn đều là phòng gạch bùn đất, tuy rằng mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, nhưng cũng có một chỗ không tốt, đó chính là lúc thủy triều, trong phòng sẽ có mùi mốc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp