Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 101


1 tháng

trướctiếp

Bên kia Nhóc Mập Mạp đánh đối phương đến mặt mũi bầm dập, cuối cùng cũng tìm được một chút lý trí, vừa quay đầu lại nhìn thấy em gái bị người ta ôm, trên miệng còn có máu, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

"Em gái, miệng em sao thế?" Cậu sốt ruột đi lên, luống cuống tay chân.

"Răng cửa của em ấy bị gãy." Hứa Tiêu trả lời, chỉ vào một cái răng cửa còn mang theo máu trên mặt đất giải thích.

Nhóc Mập Mạp trừng mắt nhìn cái răng trên mặt đất, lại nhìn thảm trạng của Nguyễn Kiều Kiều, đầu óc trống rỗng, nghĩ thầm xong rồi, đừng nói bà nội sẽ đánh chết cậu, cho dù là mấy anh em cũng sẽ không buông tha cho cậu, đau lòng cộng thêm lửa giận cùng nhau xông vào trong đầu, quay đầu trở về lại hung hăng đá người nằm sấp phía sau một cước.

"Tiểu Bát anh không phải bảo em đưa em gái trở về, em..." Nguyễn Kiệt bên cửa thôn nghe được động tĩnh bước nhanh tới, vừa nhìn thấy bộ dáng thảm thiết của Nguyễn Kiều Kiều, cũng mất đi thanh âm.

"Anh, tên vương bát này bắt nạt em gái chúng ta!" Nhóc Mập Mạp nhìn thấy mọi người Nguyễn Kiệt, cuối cùng cũng tìm được người dựa vào, chỉ vào người đã bị đánh nằm sấp cáo trạng nói.

Nguyễn Kiệt hiện tại cũng không có tâm tình chú ý những thứ này, cậu bước nhanh đến bên Nguyễn Kiều Kiều, nhìn thấy trên mặt cô bé khắp nơi đều là bùn đất, miệng có máu, mày gắt gao nhăn lại, muốn ôm cô bé lại không dám động thủ, cảm giác cô bé yếu ớt như sắp vỡ vụn.

Nguyễn Kiều Kiều khóc một hồi, vật lạ trong mắt đã được trôi ra, chỉ là mắt vẫn đau nhức, cũng không dám mở mắt, chỉ che mắt mình nhỏ giọng hít thở.

Cảm thấy hôm nay thật sự quá xui xẻo, sao lại làm mất răng? Sau này còn gặp người thế nào đây?

"Đưa em ấy về trước." Vẫn là Hứa Tiêu phá vỡ trầm mặc nói trước.

Nguyễn Kiệt gật đầu, dẫn đầu đi về phía trước, phía sau Nguyễn Phong xách lên người bị Nguyễn Lỗi đánh dưới đất, cố gắng phân biệt một lát, mới phát hiện là Hứa Thành cách vách.

Nguyễn Khánh cướp lấy keo cậu ta đang ôm trong ngực, còn có mấy viên rơi xuống đất, dính bùn đất, không có cách nào lấy lại, tức giận đạp một cước với Hứa Thành.

"Đi!" Nhóc Mập Mạp lại đá vào mông Hứa Thành một cước, thúc giục cậu ta đi về phía trước.

Hứa Thành bị đánh quá nhiều, cũng không dám khóc, chỉ nhỏ giọng hít thở.

Lúc đến cửa nhà họ Nguyễn, cậu ta mới dám ngẩng cổ gào một tiếng: "Mẹ, mẹ..."

Lưu Mai nghe được thanh âm, trên tay cầm chổi hùng hùng hổ hổ đi ra, biểu tình trên mặt vốn còn có hơi không kiên nhẫn, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt Hứa Thành bị thương lập tức vứt chổi, chạy tới.

"Con trai, con sao thế, những người này dám nạt nạt con à!"

"Mẹ, chính là bọn họ, bọn họ hợp tác bắt nạt một mình con!" Hứa Thành chỉ vào người Nguyễn gia.

"Chúng mày muốn chết à, làm gì lại bắt nạt con trai bà đây, đánh thằng bé thành như vậy, chúng mày điên rồi có phải hay không!" Lưu Mai nghe vậy, chống tay lên thắt lưng mắng.

Nguyễn Kiệt nháy mắt với Hứa Tiêu, Hứa Tiêu dắt Nguyễn Kiều Kiều tiến vào sân của Nguyễn gia, Bà nội Nguyễn trong viện vốn nghe được thanh âm đã đi ra ngoài, vừa đi được một nửa lại nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều bị Hứa Tiêu dắt vào.

"Ngoan Ngoãn của bà nội." Sắc mặt Bà nội Nguyễn đại biến, bước nhanh chạy lên.

Nguyễn Kiến Quốc bên kia còn đang nói chuyện phiếm hút thuốc cũng nhìn thấy, vội vàng dập tắt tàn thuốc, đuổi theo.

Nghe được thanh âm của Bà nội Nguyễn, Nguyễn Kiều Kiều vốn đã ngừng khóc nhất thời lại không nhịn được, nức nở một tiếng, nước mắt đã chảy ra, duỗi cánh tay nhỏ bé, chưa từng tủi thân như vậy: "Bà nội... Cháu mất răng!"

Bà nội Nguyễn thật sự đau lòng gần chết.

Lúc này đi ra ngoài còn tốt, sao trở về lại thành người máu thế này?

"Bà Nguyễn, mắt Nguyễn Kiều Kiều bị người ta ném đất vào, bà nhanh rửa mắt cho cô bé, còn nữa, cô bé bị ngã, làm gãy răng cửa." Hứa Tiêu ở một bên giải thích, thuận tiện đâm thêm một đao vào trái tim nhỏ bé của Nguyễn Kiều Kiều.

"Sao lại ngã, ai thiếu đạo đức như vậy, còn ném đồ vào mắt người khác!" Bà nội Nguyễn tức giận không nhẹ, ôm Nguyễn Kiều Kiều đi qua giếng: "Bác sĩ Lục mau đến giúp tôi xem một chút."

Bác sĩ Lục của trạm y tế thôn hôm nay cũng được mời tới uống một ly.

Bác sĩ Lục biết rõ người Nguyễn gia coi trọng Nguyễn Kiều Kiều, cũng không dám trì hoãn, trước tiên sai người múc nước sạch, tự mình rửa tay sạch sẽ, mới tiến hành sơ cứu cho Nguyễn Kiều Kiều.

Hai phút sau, vật thể lạ trong hai mắt cũng đã được làm sạch.

"Miệng mở ra nhìn thử nào." Ông ấy ôn nhu mở miệng, thấp giọng có ý dỗ dành.

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ đến răng cửa của mình đã rớt, không muốn há miệng, tủi thân nức nở một tiếng, gắt gao che miệng.

"Ngoan Ngoãn há miệng, để bác sĩ Lục xem." Bà nội Nguyễn cũng nhẹ nhàng dỗ dành.

Nguyễn Kiều Kiều uất ức liếc bà, lúc này mới mở miệng nhỏ nhắn.

Răng cửa bị gãy từ giữa, gốc vẫn còn, bác sĩ Lục lấy tay thử đụng, cảm giác cũng đã buông lỏng, nói: "Để đây hai ngày nay chắc cũng sẽ rơi." Nghĩ cô gái nhỏ hẳn là thích xinh đẹp, lại cười an ủi nói: "Không có việc gì, không cần gấp gáp, đay là thời điểm thay răng, rất nhanh sẽ mọc ra."

Nhưng chuyện đó vẫn có nghĩa là cô bé sẽ phải răng nanh trong một thời gian thật lâu sau này.

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ đến đây, không nhịn được có chút tủi thân, mím cái miệng nhỏ nhắn, sống chết không chịu há miệng nữa, người cũng mệt mỏi, nghiêng vào trong ngực Bà nội Nguyễn bất động.

Mà mấy phút này, bên ngoài Lưu Mai đã mắng đến trời cũng phải bị nhấc lên.

Bà nội Nguyễn từ trong miệng Hứa Tiêu biết được toàn bộ câu chuyện, đang tức giận đến đầu óc ngẩn người, còn chưa tìm bọn họ tính sổ, bọn họ ngược lại tự mình tìm tới cửa, đặt Nguyễn Kiều Kiều vào trong ngực Nguyễn Kiến Quốc ở phía sau, trầm mặt đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, Lưu Mai đang lôi kéo Hứa Thành nhà mình muốn xông về phía Nguyễn gia, miệng gọi muốn bọn họ bồi thường tiền thuốc men.

Hai người Nguyễn Kiệt và Nguyễn Dực chặn ở cửa, chặn đường đi của cô ta, không cho cô ta đi vào, cô ta tức giận đứng ở cửa chống thắt lưng chửi bới, mắng vừa khó nghe lại dơ bẩn.

Mấy người đàn ông trong viện nghe tiếng mắng không lọt tai kia, đều sẽ ăn ý bỏ qua tầm mắt, tiếp tục đề tài lúc trước, coi như không nghe thấy.

"Bà nội, em gái thế nào rồi?" Thấy Bà nội Nguyễn vừa đi ra, Nguyễn Dực và Nguyễn Kiệt đã đồng thanh hỏi.

Bà nội Nguyễn hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ một cái: "Nhiều người như vậy mà em gái cũng không bảo vệ được, đợi lát nữa lại tìm các cháu tính sổ."

Nói xong lại quay đầu trừng mắt nhìn Lưu Mai: "Vợ Hứa gia, cô mắng lời vừa mắng của cô cho tôi nghe một lần nữa thử xem!"

Lưu Mai trời sinh khi mềm sợ cứng, không nhìn thấy Bà nội Nguyễn thì mắng hăng hái, thấy Bà nội Nguyễn thì giống như chim, theo bản năng rụt cổ.

Nhưng đảo mắt nhìn thấy thảm trạng của con trai mình, lập tức nâng thắt lưng lên, hợp lý nói: "Chuyện khác của thím Nguyễn chúng ta không nói, chuyện hôm nay, dù sao cũng là nhà thím không đúng, mấy thằng nhóc nhà thím đánh con trai tôi! Sao lại ỷ vào cháu trai nhà bà nhiều người, nên bắt nạt người ta?"

Bà nội Nguyễn nhìn mặt mũi Hứa Thành bầm dập, loại cậu nhóc này đánh nhau, bình thường người lớn đều sẽ bảo trì một loại ăn ý, mặc kệ ai chịu thiệt, người lớn cũng sẽ không nhúng tay vào.

Nhưng Lưu Mai này hiển nhiên không có ý thức này, hơn nữa cô ta cảm thấy con trai của cô ta thảm, bà còn đang cảm thấy Tiểu Kiều Kiều của bà chịu đại tội đây!

Bà cười nhạo một tiếng: "Rốt cuộc ai bắt nạt ai, vẫn nên nói hai lời!"

"Cô trước tiên hỏi Hứa Thành nhà cô, vì sao muốn cướp kẹo mà Kiều Kiều nhà ta ăn? Còn quăng bụi đất, đây giống như là chuyện người làm không?"

"Cái gì? Cái gì cướp kẹo ăn, thím Nguyễn thím cũng đừng oan uổng người khác." Lưu Mai trợn trắng mắt, giả vờ hồ đồ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp