Lúc này Ánh Kiều nhìn thấy phụ thân đến nhà, dường như ông đã biết chuyện khiến nàng không khỏi buồn bực. Lần trước ông biết được chuyện nàng mang thai, bởi vì vui vẻ quá mà làm cho Văn Diệp không hài lòng. Lần này vì sao ông lại hiểu cách đối nhân xử thế rồi?
Người nhà họp mặt, nên không có quá nhiều quy tắc. Sau khi chuẩn bị xong rượu và thức ăn mọi người lên bàn ngồi xuống. Vân Thành Nguyên ngồi trên ghế, cười nói: "Ta đến hơi vội vàng, chẳng kịp chuẩn bị lễ vật gì, đợi đến lúc uống rượu đầy tháng của cháu ngoại, ta sẽ cho nó quà hậu hĩnh, haha. Nhất định phải nhận đấy, đó là tấm lòng của người làm ông ngoại như ta, ta cuối năm thành thân, không thể đến thường xuyên nữa, tặng tiền tặng quà là để bù đắp cho đứa trẻ này thật tốt."
"Cha định ngày đón dâu rồi à?" Ánh Kiều định đứng dậy rót rượu cho cha. Văn Diệp thấy thế bảo nàng ngồi xuống, hắn lấy bầu rượu rót rượu giúp nhạc phụ, tiếp lời nàng: "Nếu như đã định ngày rồi, thì sớm đón về nhà cũng tốt. Dù sao đêm dài lắm mộng."
Vân Thành Nguyên biết con rể đang giục ông thành hôn, ông lúng túng cười nói: "Đúng vậy, ngày hôm qua Đới đại nhân cũng nói như vậy."
Ánh Kiều thầm nhướn mày, Đới tiểu thư nhà người ta từ mẹ kế trở thành bà ngoại kế. Nếu không kết hôn sớm thì cũng khó mà giải thích được. Nàng nói: "Cha, cha chuẩn bị thế nào rồi? Có cần chúng ta giúp đỡ việc gì không?"
Vân Thành Nguyên gãi mặt, rất nghiêm túc mà suy nghĩ một chút: "Cha đã giao cho quản gia và Văn tẩu làm, không cần các người giúp gì cả...Ừm, chắc không cần đâu."
Văn Diệp nói: "Cũng được, chuyện quan văn của các người thì để các người tự xử lý thích hợp hơn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT