Đứa nhỏ đến vừa đúng lúc này đã giúp Ánh Kiều vượt qua một cửa ải, tuy rằng nó vẫn chưa ra đời, thế nhưng trong lòng Ánh Kiều đã yêu thương nó vô cùng, lúc ăn cơm, nàng gắp thức ăn bỏ vào miệng, cười nói: "Vi nương để con ăn nhiều một chút."
Văn Diệp: "..."
"Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không để con đói bụng." Ánh Kiều nói với cái bụng.
"Chỉ là nàng tham ăn mà thôi." Văn Diệp cười nói với nàng, hắn vươn tay bóp mặt nàng một cái: "Cẩn thận ăn nhiều sinh béo, lúc sinh con sẽ khó khăn."
Ánh Kiều than thở: "Ôi dào, mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là...ta sắp trở thành người béo mất rồi." Nàng chống cằm tỏ vẻ thật sự lo nghĩ, nhưng miệng thì lại không ngừng nhai thức ăn. Đợi đến khi nói xong, thì nàng lại mặt ủ mày chau tiếp tục ăn rau thịt.
"Nói thì hay lắm, cứ như thể nàng thật sự lo lắm vậy." Văn Diệp nhìn nàng cười nói. Từ lúc hắn trở về, mắt hắn đã không rời khỏi khuôn mặt thê tử, càng nhìn càng vui. Ánh Kiếu thấy hắn đang nhìn mình, chu miệng nói: "Nhìn ta làm gì, làm như ta có thể ăn được vậy." Lúc này hắn mới rủ mắt xuống, nở nụ cười, nói: "Đột nhiên được làm cha, ta có chút không được tự nhiên."
Nàng ăn no rồi, đặt đũa xuống, cười nói: "Đúng rồi, chàng tuổi này mới làm cha, đúng là hơi chậm, khó trách chàng không được tự nhiên. Cha ta tuổi này thì ta cũng đã bắt đầu học nữ công, biết may vá, thêu thùa rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play