Mặc dù Ánh Kiều không muốn làm nô tỳ bên cạnh Quý Văn Diệp cả đời, nhưng đối với bản thân tứ thiếu gia, nàng vẫn rất tôn kính, những lời này nghĩ thì nghĩ chứ không dám thực sự nói ra.
"Ừ...Ngài không vội, vậy tiểu nữ cũng không gấp."
Lúc này Quý Văn Diệp mới ôn tồn cười hỏi: "Ngươi không vội thì tốt, ta hỏi ngươi, sau ngươi vừa rồi đột nhiên cười lên vậy, mấy ca khúc kỳ quái mà ngươi nói là thứ gì."
"Là hí khúc chỗ chúng ta." Nàng bĩu môi nói: "Tiểu nữ nhận ra rằng mình đến từ một nơi nhỏ bé, kịch ở địa phương của chúng vốn dĩ không có người hát ở kinh thành, cho nên tự giễu một chút."
Hắn dụ dỗ nàng: "Mặc kệ ngươi từ đâu đến, hiện tại ngươi làm người khác yêu thích thì còn hơn những người khác gấp trăm lần."
Ánh Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, nhớ đến câu hỏi hôm nọ, xúc động mà suy nghĩ, cho dù sau này có thật sự chuộc thân được đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ nhớ đến hắn. Dù sao hắn cũng ba lần bốn lượt cứu mình, không thể nào quanh đi ngoảnh lại liền quên mất.
Quý Văn Diệp nhướn mày: "Ngươi nhìn gì thế?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play