Ánh Kiều cảm thấy đối phó với cha còn khó hơn là đối phó với Tứ thiếu gia, ít nhất Tứ thiếu gia rất điềm tĩnh, không động một tý là khóc sướt mướt. Tới cửa rồi, nàng lấy lại bình tĩnh, tự cổ vũ chính mình, đẩy cửa bước vào. Thấy tay cha đang dừng ở tranh chữ treo trên tường, vẻ mặt tối sầm lại, nàng nhẹ nhàng đóng cửa, khẽ gọi: “... Cha.”
Vân Thành Nguyên nghe được giọng của con gái, xoay người lại nhìn nàng, giọng đầy lo lắng hỏi: “Vì sao Tứ thiếu gia lại gọi cha tới đây, không phải con làm giúp việc ở phòng phu nhân ư, sao lại qua bên này rồi?”
“Cha, con muốn nói với cha việc này, nhưng cha phải thật bình tĩnh đã...” Trước tiên phải cho cha chuẩn bị tinh thần một chút.
Vẻ mặt Vân Thành Nguyên ngay lập tức tối sầm lại, hoảng hốt nói: “Xảy ra chuyện lớn gì rồi?”
“Không phải chuyện lớn gì cả, nhưng mà cũng không phải chuyện nhỏ, cha cứ bình tĩnh nghe con nói xong đã.” Ánh Kiều cúi đầu, xoa xoa góc áo nói: “Con gây hoạ lớn bên chỗ phu nhân, Tứ thiếu gia nói có thể bảo vệ con, nhưng con phải kí khế ước bán thân, con cùng đường nên đã ký rồi. Chuyện này thật sự là vạn bất đắc dĩ, vì mạng sống, không thể không...” Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cha.
Mắt Vân Thành Nguyên trừng trừng nhìn nàng, cả người xịt keo cứng ngắc.
“Cha, cha ơi?” Nàng bước về phía ông, giơ tay quơ quơ trước mặt ông. Nhoáng cái, tròng mắt Vân Thành Nguyên giật giật, sau đó “a” lên một tiếng, cơ thể đổ về phía sau, ngã ngửa trên mặt đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play