Bệnh nghèo, chỉ có tiền tài mới có thể chữa được. Nhưng trước tiên, thứ Vân Ánh Kiều thiếu nhất chính là bạc và vàng, vậy nên rất khó để chữa khỏi căn bệnh này.
Vân Thành Nguyên nghe vậy thì không vui đáp: “Cha hỏi con nghiêm túc như vậy, con lại trả lời cha một cách khinh khỉnh như thế!” Bất đắc dĩ ông cũng không còn ra vẻ đạo mạo nghiêm trang của người cha nữa, nhìn nữ nhi hồi lâu, ánh mắt ông lại dời đi chỗ khác, cúi đầu húp canh.
“Cực khổ chỉ là tạm thời, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi.” Ánh Kiều cười nói: “Con chỉ tùy tiện nói mấy câu, cha cũng đừng vì thế mà nóng giận, con ăn xong rồi, cha ăn nốt canh đi nhé.”
“… Cha hỏi lại một lần nữa, con không sao thật chứ?”
Nàng yên lặng lắc đầu, môi vẫn mỉm cười.
Vân Thành Nguyên thở dài: “Con gái lớn rồi không còn muốn chia sẻ với người cha này nữa, thôi bỏ đi, con có tâm tư riêng của mình, cha quản không nổi con nữa rồi.” Cắn miếng bánh hấp rồi lại húp liên tục mấy bát canh, vậy là đã xong bữa, ông đứng dậy về phòng đọc sách.
Sau khi thu dọn chén đũa, Ánh Kiều lấy số bạc đang giấu trong ngăn tủ ra, nàng đếm lại, qua một hồi lâu thấy chỉ còn tám lượng. Sau khi dọn vào đây ở, tiền mua giấy, bút mực, tứ thư ngũ kinh, rồi cả tiền đặt nồi chén gáo bồn, tổng hết bốn lượng. Tám lượng còn sót lại này là toàn bộ gia sản của nàng, trong đó còn chưa kể đến tiền thuê phòng nữa.
Hiện tại nàng chỉ mong sao cho bản thân và cha khoẻ mạnh, không bị nhiễm bệnh, nếu không quả thực chính là trong một đêm biến nghèo.
“Con nhìn chằm chằm vào ngân lượng làm gì?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT