Thấy Tống Thiếu Dương suy nghĩ sâu xa, năm người Kiều Tiểu Liên đều thoáng thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là bốn người khác, đều vui mừng vì trước đó nghe Kiều Tiểu Liên nói, cũng uống chút mê dược. Như vậy sẽ dễ dàng làm xáo trộn phán đoán của Tống Thiếu Dương.
Kiều Tiểu Liên thì mờ mịt nhìn Kiều Diệp đang đứng ngoài cửa xem kịch. Trong lòng lại bội phục Kiều Diệp thêm vài phần. Chuyện cùng uống chút mê dược, đương nhiên không phải là chuyện nàng ta có thể nghĩ ra được.
Nàng ta nhìn Tống Thiếu Dương nói: “Tống công tử, ngươi xem đi, chúng ta cũng trúng thuốc mê, làm sao có thể tính kế ngươi. Mặc kệ ngươi bị người tính kế hay là ngươi đã sớm ngấp nghé chúng ta. Hiện tại trong sạch của chúng ta bị ngươi hủy, ngươi phải chịu trách nhiệm với chúng ta.”
Tống Thiếu Dương lại bị làm cho khó chịu: “Ta thèm muốn các ngươi? Mắt ta cũng không mù.”
Kiều Tiểu Liên liếc mắt: “Mắt ngươi mù hay không mù, vậy cũng không thay đổi được chuyện chúng ta nằm trên cùng một cái giường với ngươi, còn bị nhiều người nhìn thấy như vậy.”
Cũng may người vây quanh cửa đều là bác gái đại thẩm. Nếu có nam nhân, vậy bọn họ mới càng không có trong sạch. Có lẽ là Kiều Diệp giúp đỡ.
Điểm ấy nàng ta thật đúng là đoán đúng rồi. Bên này vừa hét lên, Kiều Diệp đã bảo Lục Thiều ngăn cản đám nam nhân tới xem trò vui cách đó không xa, không cho bọn họ tới gần xem. Nếu không mấy người Kiều Tiểu Liên bị nam nhân khác nhìn thấy dáng vẻ chỉ mặc áo trong, Tống Thiếu Dương rất có thể không nhận nợ, muốn ném bọn họ cho nam nhân khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play