Kiều Diệp nhìn về phía ba người Lận Hạo
Lục Châu Lam cũng khẩn trương nhìn về phía ba người, trên mặt mang theo thần sắc nhu nhu nhược nhược lại ủy khuất đáng thương. Nghe mẹ nàng ta nói, nam nhân đối với nữ tử như vậy đều sẽ có loại dục vọng bảo hộ. Có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ. 
Nhưng không phải tất cả đàn ông đều như vậy, ít nhất mấy người ở đây đều không phải, không chỉ ba người Tiêu Thất và Lục Thiều, Liêm Viễn Kiệt cũng không phải người tiếc hoa. Số lần ngược lại hắn đã gặp rất nhiều, loại người như Lục Châu Lam đối với bọn họ mà nói không có gì đặc sắc.
Tiêu Thất nhìn Lục Châu Lam ghét bỏ nói: “Nha hoàn rửa chân nhà ta bộ dáng còn đoan chính hơn cả nàng ta, muốn yếu đuối thì yếu đuối, muốn cứng cỏi thì cứng cỏi. Cho nên Kiều tiểu nương tử nói rất đúng, chút trò xiếc ấy trong mắt chúng ta chẳng qua là trò cười mà thôi.”
Hắn ghét nhất loại nữ nhân ôm mục đích, lại tự cho là đúng muốn trèo lên mình này.
Lận Hạo cũng bĩu môi nói: “Nữ nhân như vậy, đưa cho ta làm nha hoàn rửa chân, ta cũng ghét bỏ.” Dáng vẻ làm ra làm ra vẻ này, rất là chán ghét.
Nữ nhân như vậy, hắn đã từng gặp qua không biết bao nhiêu lần, rất chán ngán, hơn nữa nói thật, nữ nhân này tuy rằng thanh tú, ở trong huyện thành có thể xem như tiểu mỹ nhân, nhưng đặt ở kinh thành thì không được. Ném vào một đống nữ nhân, căn bản không tìm ra được nàng ta. Theo hắn thấy, còn không đẹp bằng vợ Lục Thiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play