Xuyên sách: Nam chủ đừng ngược tôi mà

Chương 3: Cố lên chồng iu của em


1 tháng


Dương Thành bị một tiếng "chồng" ngọt sớt của cô đẩy lùi, giật mình nói lớn:

-"Ăn nói hồ náo gì thế hả? Tôi còn nhớ hôm đi đăng kí kết hôn, cô còn khóc lóc như thể là tôi ép cô kí mà không phải sao?"

Nguyễn Linh Chi: “Đấy là do em quá xúc động vì sắp được kết hôn với anh!”

Không được rồi! Có vẻ nam chính có ác cảm với nữ chính từ lâu, nếu cứ tiếp diễn như vậy sẽ chỉ khiến hắn cảm thấy mình đang có âm mưu mờ ám khác với hắn! 

Cho dù là có thật…

Nguyễn Linh Chi ngập ngừng, tỏ ra ngại ngùng đối mặt với ánh nhìn giận dữ kia:

-"Thực ra…. Thực ra em vẫn luôn muốn… muốn nói với anh một điều… trước đây em không dám.. nhưng giờ em nghĩ mình phải thành thật với trái tim mình…" 

Dương Thành bỗng dưng có dự cảm không lành: “…”

Nguyễn Linh Chi ngẩng đầu, đôi mắt kiên định kia nhìn thẳng vào hắn, dõng dạc thổ lộ:

-"EM… EM ĐÃ YÊU ANH TỪ LÂU RỒI!"

“...”

Cả căn phòng thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng…

Dương Thành: “???”

Hắn vốn còn đang tức giận nhưng vào khoảnh khắc này tự nhiên có chút chống đỡ không nổi.

-"Cô đang nói gì vậy?"

Nguyễn Linh Chi không ngần ngại thốr lộ lần nữa, lần này còn sợ hắn không nghe rõ, đặc biệt nhấn mạnh hơn lần trước:

-“EM YÊU ANH!"

-"VÀ EM SẼ YÊU ANH ĐẾN HẾT CUỘC ĐỜI NÀY!”

Dương Thành: “?”

“Đến cả kiếp sau em cũng sẽ....”

-"Thôi ngay!"- Dương Thành nhíu chặt mày ngắt lời cô.

Hắn có chút không hiểu được, người này khi hắn đưa ra đề nghị kết hôn còn hất ly nước vào mặt hắn, nói hắn không thể dùng tiền làm ra những việc làm bất lương tâm.

Vốn dĩ Dương Thành chỉ phiền não với mấy cô gái suốt ngày lấy lòng mẹ hắn, ở bên tai mẹ hắn nịnh nọt quanh năm suốt tháng nên mới quyết định lấy cô làm bia đỡ đạn. Một phần cũng là vì nhà họ Dương nợ ân tình với cha Nguyễn Chi, nên quyết định giúp họ giải quyết đống nợ vặt cũng là để con gái ông ấy sống không phải lo nghĩ vật chất, coi như là trả ơn cứu mạng.

Mà giờ đây, người phụ nữ khó hiểu này lại ở trước mặt nói... yêu hắn?

Là đang lấy lòng hắn hay là còn có thủ đoạn khác?

Muốn xin tiền sao?

Dương Thành nhíu mày, rút điện thoại nhắn tin cho thư kí, lập tức chuyển cho Nguyễn Chi thêm tiền!

Thư kí Lộc bên ngoài nhận được tin nhắn thì lập tức làm ngay, bắn vào tài khoản Nguyễn Linh Chi chín con số không.

Sau khi làm xong anh còn cảm động cầm điện thoại.

Giám đốc này là đang lấy bạc tỉ làm thân sao? Chắc chắn phu nhân sẽ đổ gục ngay thôi! Tôi tin ngài, giám đốc cố lên!

Mà lúc này, trong không khí tĩnh lặng đến căng thẳng của phòng giám đốc, Nguyễn Linh Chi lại nhận được một thông báo chuyển khoản từ điện thoại.

Nguyễn Linh Chi:"?"

Nguyễn Linh Chi:“!!!”

Chín...chín số không?

Dương Thành:"Sao? Thoả mãn chưa? Xong rồi thì cút về đi, đừng có ở đây diễn kịch với tôi nữa!"

Nguyễn Linh Chi: “...”

Anh làm như vậy là không có được đâu! Tuy là tôi thích lắm đó nhưng mà tôi còn chưa cắm được cái rễ lên thân anh mà! Vậy thì làm sao dòng tầm gửi là tôi đây có thể yên tâm ăn ngủ cơ chứ!

Dương Thành thấy Nguyễn Linh Chi cúi đầu, im lặng không nói gì thì nghĩ mình đã đoán đúng thủ đoạn của cô ta.

Hắn cười lạnh, chuẩn bị thốt ra những lời vàng ngọc đuổi người thù bỗng một giọt nước lăn xuống  nhè nhẹ xuống gò má trắng nõn kia.

Dương Thành: “?”

Gì vậy? Sao tự dưng lại khóc rồi?

Nguyễn Linh Chi: “Anh nghĩ em là loại người như vậy sao?”

Dương Thành:"..."

Tôi… nghĩ sai sao?

Nguyễn Linh Chi lại tiếp tục: “Tình cảm của em chân thành đến vậy, vì anh ngỏ lời kết hôn em đã hạnh phúc biết bao... Mà giờ anh lại coi em thành thứ gì?”

Dương Thành: “...”

Tôi vẫn nhớ cốc nước lạnh hôm đó cô hất vào mặt tôi đấy!

Nguyễn Linh Chi: “Em vì anh mà cất công xuống bếp. Tự tay làm cho anh những món ngon nhất! Vì lo anh làm việc vất vả mà nghỉ trưa cũng không cần! Xách cơm chạy đến công ty cho anh mà anh lại đối xử với em như vậy!”

Dương Thành: “...”

Tôi đâu có bắt cô làm…

Hắn liếc mắt nhìn mấy món ăn đang nghi ngút khói trên bàn kia.

Cà rốt cắt hình trái tim, súp lơ xanh cũng xếp thành hình trái tim, miếng thịt rán cũng được bày biện trong cái hộp hình trái tim, bên trên hộp cơm trắng còn có miếng rong biển khô cắt thành hình trái tim to đùng. Mà chói mắt nhất là đĩa trứng bên cạnh hiện lên dòng chữ được viết bằng tương cà:

[ Cố lên chồng iu của em]

Dương Thành: “...”

Nguyễn Linh Chi lại khóc lóc:

-"Em không đáng tin đến mức đấy sao? Không đáng để anh..."

-"Thôi được rồi! Đừng nói nữa! Tôi tin cô là được chứ gì!" - Dương Thành xoa mi tâm ngắt lời.

Nguyễn Linh Chi sụt sùi lau nước mắt, sau đó xếp bát đũa lại bên cạnh mình, giương đôi mắt long lanh ánh nước vì vừa mới khóc xong kia mong chờ nhìn hắn.

Dương Thành đành đi đến cầm lấy bát đũa, mang sang ghế đối diện ngồi xuống. Nhìn những dòng chữ chói lóa kia, hắn không nhịn được cắm thẳng đũa xuống phá nát miếng trứng rồi gắp vào bát, hậm hực ngấu nghiến.

Nguyễn Linh Chi thấy hắn chịu ngồi xuống ăn đồ ăn mình mang đến thì cười thầm. Kế hoạch của mình đã thành công bước đầu rồi!

..…

Đợi khi Dương Thành ăn xong, Nguyễn Linh Chi lại như ong bay đến, ngồi sang bên cạnh Dương Thành.

Dương Thành: “?”

Lại muốn giở trò gì nữa?

Nguyễn Linh Chi: “Chồng à! Em thấy trong nhà còn thiếu chút đồ sinh hoạt! Lát nữa chúng ta đi sắm sửa một chút nha?”

Hắn khẽ nhích sang một bên, tạo một khoảng trống giữa hai người rồi mới hạ giọng trả lời:

-"Ngoài kia có treo số điện thoại của trợ lí Hoàng! Muốn gì cứ dặn dò với hắn là được!"

Nguyễn Linh Chi: “Nhưng em đâu có sống chung với cậu ấy đâu? Em muốn cùng chồng đi chọn đồ chung mà!”

Dương Thành:".... Tý tôi có hẹn rồi!"

Bà đây xuất hiện chính là để phá cuộc hẹn này của anh!

Nguyễn Linh Chi lại lần nữa sụt sùi:

-"Chúng ta vừa mới kết hôn, sao anh nỡ bỏ rơi vợ mình như vậy …"

Dương Thành: “...”

Nguyễn Linh Chi: “Chỉ đi mua sắm một chút thôi, không tốn nhiều thời gian của anh đâu. Em chỉ muốn biết thêm về sở thích của chồng, tránh sau này làm điều anh không thích, nhỡ sau này khiến anh ghét bỏ em...”

- "Được rồi! Tôi sẽ đi cùng cô một lúc! Cho nên đừng có nói gì thêm nữa!" - Dương Thành bất lực.

Thấy hắn cuối cùng cũng đồng ý, Nguyễn Linh Chi mỉm cười rạng rỡ:

-" Cảm ơn chồng!" 

Nhất thời nhìn thấy hai cái má lúm đồng tiền của người trước mặt, Dương Thành cảm thấy việc này…. cũng không phải là loại chuyện gì quá khó khăn.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Linh Chi: “Hà hà hà! Thành công thao túng tâm lí đối tượng!”

Dương - nạn nhân đang bị vợ thao túng tâm lí - Thành: “Gương mặt này thật ra cũng không tệ!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play