Xuyên sách: Nam chủ đừng ngược tôi mà

Chương 4: Cậu ép cưới người ta?


1 tháng


Đã qua tám giờ tối, dì Huệ từ trong bếp cắt một ít lê đem ra ngoài bàn trà.

Nguyễn Linh Chi bên ngoài còn đang khúc khích bóc những món đồ mới mua, cái miệng nhỏ còn không quên ríu rít với người vẻ mặt thâm trầm bên cạnh.

Tiên sinh cùng phu nhân vừa trở về cách đây chưa đến một tiếng đồng hồ mà đồ của trung tâm thương mại đã gửi đến tận nhà, thậm chí còn nhiều đến nỗi gần như có thể chất thành núi. 

Dì Huệ khẽ mỉm cười đặt đĩa lê xuống, đứng bên cạnh xem đồ Nguyễn Linh Chi mới sắm. 

Cốc đôi, dép đôi, bát đôi,.... vỏ chăn rồi đến cả thảm lau chân cũng là đồ đôi.

Dì Huệ:"..."

Dương Thành ngồi bên cạnh, trên mặt như bị úp phải nồi than đen xì, im lặng tự hoài nghi bản thân. 

Hôm nay,  đám Trần Hoàng Dương hẹn hắn đến Lưu Các uống rượu, tên đó nói là có chuyện quan trọng cần phải tuyên bố, mà vừa đúng lúc dự án của công ty đã giải quyết xong nên hắn cũng đồng ý đến tụ tập! 

Nhưng... 

Cái người phụ này lại xuất hiện đột ngột!

Diễn đủ mọi trò, náo loạn cả một buổi chiều, nói là đi sắm đồ gì đó không mất nhiều thời gian. 

Không mất nhiều thời gian của cô ta chính là bốn tiếng đồng hồ leo mười hai tầng nhà của khu trung tâm thương mại.

Điều thực sự không thể chấp nhận đó là hắn còn thực sự đã theo!?

Dương Thành thở dài... Oán trách mình giành thời gian vào mấy việc không đâu. Rút kinh nghiệm để lần sau không dính phải mấy chiêu trò thâm hiểm của Nguyễn Linh Chi nữa.

Dì Huệ đang đứng một bên nghe Nguyễn Linh Chi giới thiệu công dụng của từng món đồ một thì bỗng nhớ ra một chuyện: 

- "Phải rồi tiên sinh, chiều nay trợ lí Hoàng có đến đưa đồ nhưng ngài và phu nhân đều không có nhà nên nhờ tôi đưa cho ngài!" 

Nói rồi bà lấy đi lấy về một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Dương Thành. 

Nguyễn Linh Chi: “!!!”

Đây là hộp nhẫn ah. 

Hôn nhân giả mà cũng có cả nhẫn à? 

Nghĩ đến việc phải đeo nhẫn đôi với Dương Thành, Nguyễn Linh Chi lại rè bỉu trong lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra ánh mắt thẹn thùng nhìn hắn.

Dương Thành:"..."

Hắn xem lại hộp nhẫn một lượt, đây cũng chỉ là một công cụ diễn kịch mà trợ lí Hoàng đề xuất. Đến cả thiết kế và đặt hàng cũng là do thư kí Lộc làm. 

Không hiểu sao cầm hộp nhẫn này lại có cảm giác nặng tay.

Dương Thành từ từ mở nó ra, ánh sáng từ phía trong hộp cũng theo đó mà tràn ra ngoài, viên kim cương to như quả trứng chim bồ câu kia xuất hiện một cách chói lóa, ai cũng giật mình nheo mắt lại.

Nguyễn Linh Chi:"!!!"

Dì Huệ:"..." 

Dương Thành:"..."

Nhìn viên kim cương to gần một đốt ngón cái của mình kia, Nguyễn Linh Chi thầm cảm thán: Cái này đeo lên có nặng đến gẫy ngón tay không!!??

Nhớ lại suy nghĩ ban nãy còn khinh tường  đeo nhẫn cặp cùng Dương Thành, Nguyễn Linh Chi lại phỉ báng chính mình.

Nhẫn cặp thì có sao đâu chứ!? Mình nguyện này đeo cái cục lấp lánh này với hắn đến hết đời!!!

Dương Thành:"..." 

Cái tên thư kí Lộc này, rảnh rỗi không có việc gì làm, đi mua viên kim cương to thế này làm cái gì!

Bên cạnh trứng chim bồ câu, còn có một chiếc nhẫn cặp mang hoạ tiết đơn giản, Dương Thành biết nó là của mình nên cầm lên đeo vào tay, rồi lại vứt cái hộp đang đựng viên kim cương đến trước mặt Nguyễn Linh Chi:

-"Mai phải đi gặp mẹ tôi! Nhớ phải đeo vào, diễn kịch cho cẩn thận, đừng có để bà phát hiện ra điều gì bất thường!" 

Nguyễn Linh Chi giật mình, nhận lấy nhẫn, cười ngọt ngào: 

-"Em không cần phải diễn, tình cảm của em là thật! Tình yêu dành cho anh còn cứng hơn thứ này!"

Nói xong còn chỉ vào quả trứng chim bồ câu đang toả sáng chói loá.

Dương Thành:"..."

Đúng lúc này, chuông điện thoại của hắn reo lên. Thấy là Trần Hoàng Dương gọi thì nhẹ bắt máy. 

Trần Hoàng Dương đầu dây bên kia lập tức oán than:" Tôi đã nói là có chuyện quan trọng rồi mà cậu còn không thèm tới à!"

Dương Thành:"Bây giờ nói đi!"

Trần Hoàng Dương:"Nếu có thể nói qua điện thoại được thì tôi đã không hẹn rồi!"

Dương Thành:"Vậy thì để lần sau nói."

Trần Hoàng Dương:"..."

-"Không phải chứ? Dự án của cậu chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao? Cậu còn bận cái gì thế?" 

Dương Thành lặng lẽ nhìn sang đống "nguyên nhân" đang ngồi ngốc nghếch một góc, âu yếm chiếc nhẫn trên tay, còn mỉm cười hạnh phúc từ từ vuốt ve nó, hắn nhất thời không thốt ra được lời nào.

Trần Hoàng Dương thấy bạn mình không trả lời liền cảm thấy mờ ám, giở giọng trêu ghẹo:

-"Có hẹn với cô gái nào hả? Ây da Tổng giám đốc Dương vậy mà cũng biết hẹn con gái người ta đi chơi đêm à? Khai đi! Tiểu thư nhà nào thế?" 

Dương Thành:"... Đừng có nói linh tinh…. Xuất thân của cô ấy rất bình thường." 

"..." 

Bên đầu dây kia bỗng tĩnh lặng... 

Được một lúc sau, Trần Hoàng Dương đột nhiên là lớn:

" Con mẹ nó.... Thật hả Dương Thành!!!"

Dương Thành vì tiếng hét này mà nhíu mày, Nguyễn Linh Chi cũng nhìn qua. 

Trần Hoàng Dương:"Gặp nhau khi nào thế? Yêu từ bao giờ? Không mẹ nó... Cô ấy đồng ý yêu chưa? Tôi thừa biết cậu là loại cục súc và thái độ lồi lõm đấy nhé! Nhỡ doạ con gái nhà người ta chạy mất..."

Dương Thành:" Đã kết hôn rồi!"

Trần Hoàng Dương:"..."

Hả?....Gì?

Dương Thành:" Kết hôn được bốn ngày rồi!"

“...”

Trần Hoàng Dương:"... Đây... Có tính là sức mạnh của cái đẹp không? Cô ấy đồng ý vì cậu đẹp trai thôi đúng không?"

Dương Thành nhớ lại chuyện trước đó lại liếc sang nhìn Nguyễn Linh Chi vẫn đang nhìn chằm chằm mình, khẽ hạ giọng nói:

-"Nên nói là sức mạnh của tiền thì đúng hơn!"

Trần Hoàng Dương:"!!!" 

-"Cậu dùng tiền ép cưới người ta à?"

“...”

Thật ra nói vậy cũng không quá sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Giải thích ra thì quá dài dòng, hắn cũng lười giải thích cho tên đầu đất này.

Trần Hoàng Dương thấy đầu bên kia không trả lời thì tự nghĩ mình đã đoán đúng, che miệng sốc toàn tập. 

Trần Hoàng Dương:"Lúc trước đã nói với cậu rồi, giãn cái mặt ra, cong cái miệng lên mà không chịu nghe! Giờ phải đi đến bước đường này cũng đáng đời lắm!" 

Dương Thành:"..."

-"Cúp đây!"

Trần Hoàng Dương:"Từ từ đã! Ít nhất cũng phải biết quý danh..." 

Dương Thành tắt máy, quay lại thấy Nguyễn Linh Chi đã cúi đầu ngồi bên cạnh hắn, ngại ngùng hỏi: 

-"Ai gọi vậy anh? Có phải do em làm lỡ hẹn, gây phiền toái cho anh rồi không?"

Dương Thành:"..."

Còn biết là mình gây phiền toái cơ à?

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Linh Chi: “Viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu ah”

Dương Thành: “Của cô tất đấy!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play