Ở văn phòng lớn bên cạnh báo xã chính là văn phòng của chủ biên.
Trương Đức Minh đặt tờ giấy viết thư của Chương Dạng lên trên bàn làm việc, không có nói bất cứ câu dư thừa nào khác mà trực tiếp lên tiếng hỏi: "Cậu biết khi nào vị đồng chí này khỏi hẳn không? Tôi muốn mời cô ấy tới báo xã của chúng ta, cậu xem thế nào?"
Trương Đức Minh nói mời Chương Dạng tới báo xã, hiển nhiên không phải mời đối phương tới để tham quan.
Gần nhất tình huống báo biểu trong thủ đô cũng không tính là tốt, bọn họ là một báo xã có nhãn hiệu lâu đời, thời gian sáng lập cũng phải có mười năm rồi. Nhưng mà gần đây doanh số báo xã không có chiều hướng đi lên mà thậm chí vẫn luôn trên con đường đi xuống sườn núi. Hơn nữa chủ biên sắp về hưu rồi, chỉ mới tuần trước thôi hai thành viên nòng cốt đã rời đi khỏi báo xã.
"Chủ biên muốn để đồng chí Chương Dạng tới báo xã chúng ta làm việc sao?" Ninh Tu Tư thấy cực kì ngoài ý muốn.
"Ừ" Trương Đức Minh gật đầu, ông thở dài nói: "Người trong văn phòng quá ít, cứ như vậy mãi cũng không thể được."
Ninh Tu Tư cho rằng Trương Đức Minh chỉ cảm thấy hứng thú với văn chương trong bản thảo này thôi, không nghĩ tới trước khi người chủ biên già này đi còn không buông bỏ được tương lai của báo xã. Hốc mắt anh ta có chút chua xót: "Để tôi liên hệ với cô ấy hỏi một chút xem sao."
Ninh Tu Tư trực tiếp dùng điện thoại trong văn phòng Trương Đức Minh gọi qua máy bàn nhà Chương Dạng, điện thoại vang lên hai tiếng đã có người nghe.
”A lô, xin chào, cô là đồng chí Chương Dạng sao?" Ninh Tu Tư trực tiếp hỏi.
Khi Chương Dạng nhận được cuộc điện thoại mà tiếng nói đầu dây bên kia có chút quen thuộc cô cũng khó nén kinh ngạc.
"Phóng viên Ninh?" Cô vẫn còn có ấn tượng rất sâu với giọng nói của Ninh Tu Tư.
"Đúng vậy, là tôi." Ninh Tu Tư vội nói.
Chương Dạng: "Xin hỏi là có chuyện gì sao?"
Ninh Tu Tư cũng không lòng vòng nhiều mà nói thẳng: "Không biết đồng chí Chương Dạng có hứng thú gì với báo xã chúng tôi hay không? Hôm nay bản thảo tin tức cô nhờ người đưa tới chúng tôi đã xem rồi, vô cùng xuất sắc, báo chí thủ đô chúng tôi hiện giờ rất cần nhưng thanh niên có tài hoa như cô ra nhập, không biết rằng cô có hứng thú hay không?”
Vốn dĩ Chương Dạng còn có chút lười nhác ngồi dựa nghiêng trên ghế sô pha, khi nghe được người ở đầu bên kia nói cái gì xong cô không khỏi ngồi thẳng người lên: "Hửm?"
Ninh Tu Tư còn có chút ngượng ngùng, anh ta còn chưa quên ngày hôm qua khi nghe xong Chương Dạng nói cô đã gửi bản thảo chính mình viết tới báo xã xong anh ta còn không có tín nhiệm lắm, nhưng trước mắt thái độ anh ta chuyển biến 180 độ, hận không thể trực tiếp trói người ta kéo tới văn phòng.
"Cô xem khi nào cô khỏi hẳn thì tôi sẽ tới đón cô, cô có thể tới báo xã chúng tôi tham quan trước sau đó lại làm quyết định cũng không muộn." Ninh Tu Tư nói.
Chương Dạng không có lập tức đáp ứng ngay, thật ra cô cũng chưa có suy xét xong tới tột cùng là muốn ở lại hay không, đương nhiên cũng sẽ không suy xét tới vấn đề công việc khi ở lại.
Lần này cô trở về, đầu tiên là vì di nguyện của mẹ mình, thứ hai đó là từ hôn.