Chu Vĩ không tin một người thường dân tùy tiện tìm được trên đường cái là có thể làm được cái công việc của phóng viên này, trong lòng anh ta đã bắt đầu không nhịn được đắc chí, cơ hồ ở trong đầu anh ta đều đã tưởng tượng ra cảnh Ninh Tu Tư sẽ bị chủ biên giáo dục như thế nào rồi.
Mất khoảng mười lăm phút sau, Trương Đức Minh đã xem xong bài viết của Chương Dạng. Ông đặt bản thảo lên trên bàn trà bằng thủy tinh, tháo kính viễn thị trên sống mũi xuống nhìn Ninh Tu Tư hỏi: "Bản thảo tin tức này cậu tìm được từ nơi nào thế?"
Ninh Tu Tư: "Là ngày hôm qua tôi liên lạc với một vị đương sự trong vụ án buôn lậu người kia, bởi vì hiện giờ chân cô ấy đang bị thương nên không tiện đi tới báo xã của chúng ta làm phỏng vấn được, mà trong nhà cô ấy cũng không quá phương tiện để người ngoài tiến vào cho nên cô ấy đưa ra chính bản thảo tu cô ấy sáng tác qua điện thoại cho tôi nghe, sáng nay mới sai người đưa tới báo xã."
Trương Đức Minh còn chưa mở miệng nói cái gì thì Trương Đức Minh đã xen mồm vào: "Cô ta nói chính cô ta viết thì anh đồng ý ngay? Chỗ chúng ta là báo chí chuyên nghiệp, người ngoài nghề có hiểu được không?"
"Đương nhiên."
Chu Vĩ: "Đương nhiên cái..." Rắm, câu cuối cùng Chu Vĩ còn chưa có nói ra ngoài miệng bởi vì hiện giờ anh ta mới ý thức được rằng người vừa mới nói chuyện là Trương Đức Minh chứ không phải ai khác.
Chu Vĩ khiếp sợ nhìn người chủ biên già, biểu tình không thể tin nổi trên mặt cực kì rõ ràng.
Trương Đức Minh ngồi trên sô pha, lấy từ trong bao ra một hộp thuốc lá giá rẻ trên thị trường bán tràn lan rồi châm một điếu: 'Áng văn chương này viết rất khá, bất luận là góc độ người bị hại hay là góc độ người đương sự giúp đỡ cảnh sát phá án đều viết vô cùng có cảm giác nhập tâm. Tổng thể bài viết cũng không dùng những từ ngữ quá kịch liệt phù hoa nhưng lại có thể dẫn dắt người đọc đi tới hiện trường vụ án lúc đó, khiến người ta lạc vào trong hoàn cảnh đó. Các chỉ tiết trong bài viết cũng có thể ăn khớp với những tư liệu của cảnh sát, người viết kịch bản cũng không có một chút ít khoa trương nào cả mà theo đuổi sự chân thực, đây là một bản thảo không cần phải tiến hành sửa chữa lại. Những người làm tin tức như chúng ta quan trọng nhất chính là những người thật sự cầu thị mà đưa tin, bất luận chuyện gì chưa có bằng chứng xác thực đều không thể có kết luận tùy ý được. Những bài viết của chúng ta phải đăng lên báo chí sẽ bị quần chúng nhân dân rộng rãi khắp các nơi đọc, quan điểm của chúng ta cũng sẽ vô tri vô giác ảnh hưởng tới rất nhiều người. Đây là năng lực của chúng ta cũng là trách nhiệm của chúng ta. Bất luận một thời điểm nào người làm tinh tức đều phải khắc ghi sự cầu thị, chớ có kết luận vội vàng."
Lời này của Trương Đức Minh tuy rằng không có điểm danh phê bình tận mặt người ta nhưng mà ai cũng nghe ra lời này ông đang ám chỉ Chu Vĩ.
Trương Đức Minh đếm điểm tức ngăn không có nhằm vào Chu Vĩ nữa mà xoay người chỉ vào Ninh Tu Tư mở miệng nói: "Cậu tới văn phòng của tôi một chuyến."