Ngày xuân trong núi mưa dầm, vào lúc sáng sớm sương sớm tẩm ướt bùn đất, đường núi lại càng lây lội ướt át hơn. Giờ phút này có hai bóng người lúc ẩn lúc hiện ở trong sương mù trên núi.
Thoạt nhìn Chương Dạng và hết thảy mọi thứ nơi này không hề hợp nhau, cô mặc một chiếc sườn xám thanh nhã quý báu, giày cao gót mũi nhọn thời thượng, bao bọc đôi chân mỹ nhân tinh xảo rất kỹ, để lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh. Dáng vẻ này khiến người ta vừa nhìn là biết cô gái sống và lớn lên trong thành phố.
Chẳng qua hiện giờ tình trạng của thiếu nữ thành thị tinh xảo có chút không tốt, đôi tay Chương Dạng bị trói trước người, đôi cổ tay tinh tế trắng nõn như sứ bị trói từng vòng từng vòng dây thừng màu nâu thô ráp, dây thừng thô ráp cọ lên làn da tay trắng nõn của cô từng vòng vệt đỏ dữ tợn, thoạt nhìn yếu ớt lại có mỹ cảm rách nát.
Đầu khác của dây thừng là một người đàn ông thọt chân có vóc dáng thấp bé, tựa hồ như đối phương cảm giác được cô đang giãy giụa nên quay đầu lại cười hung ác nham hiểm với cô: "Không phải là cô muốn thể diện sao? Hiện giờ tình huống này cô còn chưa vừa lòng à?”
Ngoài miệng Chương Dạng bị dán băng dính, cho dù cô có muốn nói chuyện thì giờ phút này cô cũng không thể nói lên được nửa chữ.
Bả Cước Nam nhìn tới dáng vẻ tới giờ vẫn không sợ không khóc lóc của cô, trong lòng có chút không cam lòng, dùng sức lôi kéo đầu dây thừng trong tay, trực tiếp kéo cho Chương Dạng bị buộc ở một đầu khác lảo đảo. Sau khi nhìn thấy sự chật vật của Chương Dạng gã mới thoải mái cười nói: “May cô gái trẻ da thịt non mịn như cô, đến nơi núi sâu rừng già nói không chừng còn có thể bán được với giá tốt, nơi đó toàn là mấy tên lưu manh không cha không mẹ, đời này cô phải có phúc lắm, cả đời cũng đừng nghĩ chạy thoát ra được.”
Gã cố ý nói mấy lời ghê tởm chính là muốn nhìn xem cô gái thiếu chút nữa đã làm hỏng chuyện tốt của gã lộ ra thần sắc sợ hãi thỏa mãn sở thích biến thái của chính mình.
Chương Dạng nhăn đôi mày thanh tú lại, tình huống trước mắt xác thật cô không hề nghĩ tới, nhìn cây súng ngắn trong tay đối phương, nói không sợ hãi một chút nào là không có khả năng. Nhưng mà cô lại có cái tật xấu rất khó sửa đó chính là quật cường.
"Hối hận đúng không?" Bả Cước Nam cười to hai tiếng, vốn dĩ gã cũng không muốn trói Chương Dạng lại đem đi bán đâu, trên xe lửa gã tìm kiếm toàn là những cô gái trẻ non nớt từ nông thôn đi vào thành phố chứ người ăn mặc sườn xám tỉnh xảo nhã nhặn như Chương Dạng, vừa thấy là biết có khả năng là gái trong thành phố, đều không nằm ở trong phạm vi suy xét của gã. Lỡ như gặp phải nhân vật nào đó không thể trêu chọc vào được, nói không chừng hang ổ của gã sẽ bị người ta xốc ngược lên trời.
Làm cái nghề buôn bán dân cư này thì bán người nào cũng cần phải chú ý.