Vốn dĩ Lục Anh Viễn và đám Chương Năm chỉ hẹn nhau chơi thôi nhưng không nghĩ tới Quý Hành Tung mấy năm nay rất ít khi lộ diện ở khu tập thể cũng đã trở lại Chương Năm dùng tay chuyền bóng rổ, mở miệng nói: "Có chơi ván cược hay không?"

Lục Anh Viễn vừa nghe thì nương lời anh nói mà hỏi: "Cậu muốn nghĩ tới cược cái gì?"

Ánh mắt của Chương Năm thẳng tắp mà dừng ở trên người Quý Hành Tung, cặp mắt đơn phượng của anh hơi hạ xuống, khóe miệng lại nhếch lên một cái; "Nguoi thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện mà không có ý kiến gì, thế nào?"

Mấy ngày trước đây anh cũng đã nhận được điện thoại của Chương Dạng, theo lý thuyết hiện giờ trong hai ngày này chị anh đã phải trở về rồi, nhưng mà tới giờ vẫn chưa thấy bóng người đâu. Nhưng mà cũng chẳng sao cả, dù sao người cũng sẽ trở về, người mà chị anh không thích thì anh cũng có thể giúp đỡ từ chối. Năm đó anh có hỏi  qua Chương Dạng thích dạng người như thế nào, lời nói của cô với Quý Hành Tung không có một chút liên quan nào với nhau. Chi can anh thang thi anh se yeu cau Quy Hành Tung giải trừ mối hôn ước với Chương Dạng.

Lục Anh Viễn sờ sờ mũi mình, tâm tư của Chương Năm sắp trực tiếp viết hẳn lên trên mặt rồi, cậu cũng không dám tùy tiện đáp ứng, chỉ đành phải chuyển hướng ánh mắt về phía Quý Hành Tung.

Gương mặt Quý Hành Tung vô cùng nghiêm túc, chiếc áo sơ mi lục quân màu xanh của anh vốn dĩ thẳng thớn nay cổ tay áo bị cởi bỏ rồi kéo tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc. Khi mà anh nghe thấy lời này của Chương Năm, ánh mắt của Quý Hành Tung tựa hồ có hai phần ý cười, nhưng khi nhìn lại thì lại chẳng có bất cứ cái gì cả.

"Được." Anh nói.

Chương Năm được đáp ứng thì cười tà khí, xoay người nhảy vào sân thi đấu.

Lục Anh Viễn vỗ vỗ đầu vai Quý Hành Tung: "Con sói con này sợ là sẽ nảy sinh sự ác độc cho xem.”

Quý Hành Tung nhướng mày: “Cậu sợ?”

Lục Anh Viễn cười ra tiếng: "Tôi sợ cậu sợ thôi."

Quý Hành Tung không nói thêm gì nữa, anh đã đáp ứng đề nghị của Chương Năm rồi nên đâu không thể nào để người này được như ý được?

Rất nhanh trận đấu đã bắt đầu, Quý Hành Tung và Chương Năm đều là "con nhà người ta" trong khu tập thể này, tức khắc hấp dẫn không ít người tới xem.

Một ván này Chương Năm chỉ định canh phòng nghiêm ngặt với Quý Hành Tung mà thôi, anh biết Quý Hành Tung rất tài giỏi, từ bắt đầu ở trường học vẫn luôn là chủ lực trên sân nên anh chỉ cần bám lấy Quý Hành Tung làm người này không thể vào được một quả nào là được.

Chỉ là Chương Năm không nghĩ tới, thân hình Quý Hành Tung tuy rất cao lớn nhưng lại vô cùng linh hoạt, dựa vào bản lĩnh chuyền bóng xuất thần nhập hóa chuyền bóng cho Lục Anh Viễn, căn bản không có ý định chơi tiết mục chạy tới chạy lui ở chỗ này với anh.

Chương Năm ý thức được Quý Hành Tung không hề có ý định chiếm sự nổi bật trên sân bóng mà ném bóng rổ cho Lục Anh Viễn thì anh xoay người lại muốn ngăn cản người ta nhưng đã chậm mất rồi.

Quý Hành Tung cơ hồ đã mang anh chạy nửa sân khiến anh căn bản không thoát ly khỏi pham vi phong thu cua Quy Hanh Tung.

Chương Năm trừng mắt nhìn người đàn ông có vóc dáng không khác gì mình “Anh có còn phải là đàn ông hay không vậy?" Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, vừa rồi đánh cược không phải là giữa hai đội bọn họ mà là chuyện giữa hai người bọn họ. Kết quả Quý Hành Tung cũng chỉ ngăn đón chính mình, thắng thua hoàn  toàn dựa vào đồng đội, này không phải là muốn nằm thắng à?

Cái thao tác này không khỏi quá không giống đàn ông.

Quý Hành Tung nhìn Chương Năm sắp tức tới hộc máu nhướng mày nói: "Thắng không phải là được rồi sao?"

Chương Năm: '...'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play