Chương 03: Tái sinh (3)
Cuộc sống của trẻ sơ sinh cực kỳ nhàm chán, cả ngày ngoài ăn thì cũng chỉ có ngủ. May mà Quý Nhiên là diễn viên, có khả năng thích ứng cực mạnh. Anh nhanh chóng làm quen với cái tên “Cevai” và thân phận “Đại Vương tử” mới mẻ của bản thân ngay sau khi chào đời, đồng thời biết được giọng nữ máy móc, vô cảm anh nghe thấy đầu tiên chính là Boll, quản gia trí tuệ nhân tạo của Vương hậu Anna.

Nền khoa học kỹ thuật của thế giới này còn phát triển hơn cả những gì anh tưởng tượng về tương lai. Quản gia máy Boll không hề có thực thể mà là trung tâm trí tuệ vô hình tồn tại trong tẩm cung của Vương hậu Anna, phụ trách chăm lo cho sinh hoạt thường ngày của Vương hậu. Nó sẽ đưa ba bữa cơm đầy dinh dưỡng mỗi ngày tới đúng giờ bằng xe đẩy. Khi có người đến gần, nó sẽ tự khởi động lưới điện bảo vệ ở cửa để tránh việc Vương hậu bị làm phiền, người muốn vào thăm phải nhận được sự đồng ý của Vương hậu thì Boll mới mở cửa.

Ngoài ra, Vương hậu muốn làm gì, Boll cũng sẽ hỗ trợ chủ nhân ngay lập tức.

Ví dụ như Vương hậu muốn bế em bé ra ngoài tắm nắng, Boll sẽ mở cửa ban công và kê sẵn ghế nằm thoải mái; Vương hậu thấy nóng, Boll sẽ lập tức điều chỉnh nhiệt độ phòng; Vương hậu muốn ăn hoa quả, Boll sẽ điều khiển xe đẩy mang theo hoa quả đã cắt miếng tới trước mặt chủ nhân…

Cevai cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Cuộc sống của Vương hậu Anna rất sung sướng, muốn gì có nấy, hệt như thần tiên. Nhưng ngẫm lại, cả ngày cô chỉ có thể quanh quẩn trong cung điện, gần như bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp Bệ hạ, cô hầu như không có liên hệ với bất kỳ người nào khác.

Ngày ngày, Cevai được người mẹ bị tách biệt ấy bế trên tay, đương nhiên cũng không thể tìm hiểu được nhiều về thế giới này. Cho tới bây giờ, anh chỉ biết anh là con trai trưởng của Bệ hạ Trand và Vương hậu Anna, là Đại Vương tử của Đế quốc, Omega nam, ngoài ra không biết gì khác, ngay cả Omega nghĩa là gì cũng không hiểu.

***

Bảy ngày sau khi Cevai đến với thế giới này, vị khách đầu tiên rốt cuộc đã xuất hiện trong cung điện của Vương hậu.

Lúc ấy, Cevai đang ôm bình sữa nằm trong lòng Vương hậu Anna, giọng nói máy móc của Boll chợt vang lên: “Vương hậu, Vương tử Berg muốn gặp người.”

Anna khá bất ngờ, nói: “Berg về rồi sao? Mau cho cậu ấy vào.”

Vương tử Berg? Đó là ai?

Cevai tò mò nghển cổ lên, mở to mắt nhìn về phía cửa, chẳng bao lâu sau đã trông thấy một người con trai cao ráo đang bước tới. Người nọ mặc áo sơ mi và quần vải màu trắng, phong cách trông khá thoải mái, nụ cười mỉm treo trên môi có vẻ rất dễ gần.

“Vương hậu, em nghe nói Cevai chào đời sớm nên về vương cung thăm cháu.” Giọng của người con trai kia rất điềm đạm, anh đứng ở vị trí cách xa khoảng hai mét, ánh mắt nhìn vào đứa bé trong lòng Vương hậu. Cevai thấy dung mạo của người con trai kia rất thanh tú nhưng không hề yếu đuối, ngược lại, phong thái ôn hòa ấy khiến người ta cảm giác như được tắm mình trong gió xuân. Người kia mỉm cười hỏi thăm Vương hậu: “Vương hậu bất ngờ sinh non, sức khỏe vẫn ổn chứ ạ?”

Vương hậu Anna cười nói: “Không sao, dù khá bất ngờ vì sinh non nhưng may là đứa bé rất khỏe mạnh. Cậu muốn bế nó một chút không?”

“Vâng.” Berg vươn tay tới ôm đứa bé vào lòng, cúi xuống nhìn: “Đôi mắt của đứa bé này to thật đấy, trông rất lanh lợi.”

Anna cười nói: “Vương huynh cậu nói đứa bé này khá giống cậu, đều là Omega, hơn nữa có điểm kiểm tra sức mạnh tinh thần trên 100 ngay từ lúc lọt lòng.”

“Vậy sao? Kết quả kiểm tra của cháu cao đến vậy…” Berg xoa đầu Cevai như trăn trở điều gì đó, hỏi: “Vương huynh đâu rồi?”

“Gần đây Bệ hạ rất bận rộn, hình như phía Bộ Quân sự đang có chuyện gì đó. Mấy ngày nay ta cũng không gặp ngài ấy.”

“À.” Berg cúi đầu nhìn đứa trẻ sơ sinh đang bế, im lặng một lát rồi mới nói, “Phải rồi, em có chuẩn bị cho Cevai một món quà nhỏ.” Nói rồi anh lấy một sợi dây chuyền bạc trong túi áo ra. Sợi dây chuyền có mặt dây hình giọt nước màu lam đang tỏa sáng, trông vô cùng đặc biệt.

“Loại thạch anh này có thể mang lại sự bình an, hy vọng nó sẽ đem đến phước lành cho Cevai.” Berg đeo sợi dây chuyền lên cổ Cevai xong mới trao đứa bé về tay Vương hậu.

Anna bế con trai, cầm bàn tay nhỏ xíu của con, nói: “Cevai, mau cảm ơn món quà của vương thúc đi.”

Cevai quơ quơ bàn tay nhỏ tỏ ý cảm ơn.

Anna nhoẻn miệng cười: “Bé ngoan thông minh quá.”

Thế nhưng ánh mắt Berg chợt đanh lại ngay khoảnh khắc đó. Anh nhìn đứa trẻ trong lòng Anna, hỏi: “Cháu nó có thể hiểu được lời chúng ta nói ư?”

Anna giật mình, nói: “Sao mà vậy được? Nó mới chào đời có một tuần thôi, còn chưa biết gì cả.”

Berg không nói nữa, chỉ chăm chú quan sát Cevai.

Cevai thấy hơi hối hận, có vẻ vị vương thúc này không đơn giản. Khi nãy anh chỉ phản ứng theo bản năng, liệu có khi nào bị anh ta nhận ra điểm bất thường rồi không? Nghĩ vậy, Cevai lập tức khua khoắng hai tay, nhào về phía vương thúc Berg như thể đang đòi bế nhằm che giấu hành động trước đó.

Berg bị đứa bé nhào vào lòng, không khỏi bật cười: “Chắc em nghĩ nhiều rồi. Vương hậu, em có việc phải về trước, hôm khác sẽ lại tới thăm cháu.”

Chờ vương thúc đi khỏi, Cevai mới thở phào một hơi, rụt tay lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng Vương hậu Anna.

Anh cực kỳ thích cảm giác dịu dàng đến từ Vương hậu Anna, hơi ấm của vòng tay mẹ giúp anh có được cảm giác an toàn hiếm hoi trong thế giới xa lạ này.

Từ cuộc đối thoại của hai người có thể đoán được vương thúc Berg chính là em trai của Bệ hạ, cũng chính là chú của anh. Người kia cũng là một “Omega” nhưng ngoại trừ diện mạo trông thanh tú hơn thì anh không cảm thấy có gì khác so với những người giới tính nam thông thường. Vậy rốt cuộc ý nghĩa của việc giám định sau sinh nằm ở đâu? Điểm khác biệt giữa Alpha và Omega là gì?

Cevai nghĩ mãi không ra, cuối cùng quyết định nhắm mắt ngủ một giấc rồi tính sau.

***

Liên tục mấy ngày sau, hôm nào vương thúc Berg cũng tới thăm cháu.

Có lần Vương hậu Anna mệt muốn ngủ trưa, Berg liền đề nghị để anh bế Cevai ra ngoài một lúc. Vương hậu Anna đồng ý ngay, dù sao trong vương cung rất an toàn, hơn nữa cũng không phải lo gì khi giao đứa bé cho vương thúc Berg.

Sau khi được vương thúc bế ra khỏi cung điện, Cevai phát hiện vương cung Đế quốc rộng hơn mình tưởng rất nhiều. Hàng loạt công trình kiến trúc màu trắng trông rất hoành tráng, đồ sộ, bên trên đều được khắc một loại ký hiệu đồng nhất. Hầu như trên mọi nóc điện đều có rất nhiều điểm sáng lấp lánh nối liền nhau tạo thành hình vẽ, có vẻ là hình dạng của một chòm sao. Thỉnh thoảng lại có người mặc quân phục trắng đi qua đường lớn của vương cung, có lẽ đó chính là “Đội Hộ vệ Hoàng gia”.

Berg bế Cevai đến cung điện của riêng mình. Cevai nhận thấy cung điện của vị vương thúc này vô cùng đặc biệt: Bên trong không hề có món đồ trang trí xa hoa nào mà lại bày rất nhiều máy móc kim loại kỳ lạ, trông cứ như đang đi vào một xưởng chế tạo.

Cevai tò mò quan sát xung quanh, Berg bế anh tới ngồi xuống ghế sô pha, khẽ thở dài: “Cevai, thật sự không biết sinh ra trong vương thất là may mắn hay bất hạnh cho cháu nữa.”

Cevai vờ như nghe không hiểu, tay cứ mân mê mặt dây chuyền màu lam trước ngực.

Berg nói tiếp: “Nếu cháu là một Alpha, làm Đại Vương tử của Đế quốc, tương lai chắc chắn cháu sẽ kế thừa vương vị của Bệ hạ. Đáng tiếc, cháu lại là một Omega… Cháu sẽ chỉ có thể ở lại vương cung như chú, đợi đến khi trưởng thành, Bệ hạ sẽ chọn một Alpha phù hợp để cháu kết hôn, sinh con.”

Cevai bỗng khựng lại. Khoan đã, hình như anh nghe được một thông tin nguy hiểm gì đó đúng không? Kết hôn sinh con? Alpha và Omega có thể sinh con với nhau? Ai sinh vậy? Nếu mình là Omega, vậy chắc Alpha là người sẽ sinh em bé đúng không?

Nhưng Berg lại dừng ngay đoạn quan trọng. Anh cúi xuống, nhìn đứa bé đang bế trong lòng, nói: “Mắt cháu mở to thế này là vì rất ngạc nhiên với lời chú nói sao?”

Cevai: “…”

Berg nói: “Nghe hiểu thì đưa tay phải ra, nghe không hiểu thì đưa tay trái.”

Cevai đưa cả hai tay tới.

Berg mỉm cười, nắm lấy hai tay của bé con, khẽ nói: “Chú rất mong cháu sẽ lớn nhanh một chút, như vậy chú sẽ có thể dạy cho cháu rất nhiều điều. Có lẽ cháu sẽ hoàn thành được ước mơ chú không thể hoàn thành.”

Dường như tâm trạng của vương thúc rất nặng nề, tuy gương mặt vẫn tươi cười nhưng khi không có ai khác, anh sẽ để lộ biểu cảm tiếc nuối.

Cevai thấy khá khó hiểu, bèn chăm chú lắng nghe lời anh nói.

Berg lại tiếp tục: “Chú cũng giống như cháu, kết quả kiểm tra sức mạnh tinh thần khi mới sinh vượt ngưỡng 100 điểm trong khi con cháu vương thất cũng như Bộ Quân sự đều chỉ có sức mạnh tinh thần khoảng 60 điểm khi vừa chào đời. Cháu biết điều này có nghĩa là gì không? Điều này nghĩa là nếu chúng ta là Alpha, với thiên phú vốn có, chúng ta hoàn toàn đủ khả năng điều khiển những cỗ máy trí tuệ cấp S mạnh nhất Đế quốc. Trong tay chúng ta, đám Alpha đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia hoàn toàn không có năng lực phản kháng.”

“Hiện tại, trong cả Đế quốc, ngoại trừ Bệ hạ, những người có thể điều khiến cỗ máy cấp S đều thuộc hàng tướng lĩnh của Bộ Quân sự. Đáng tiếc, Omega lại không thể tòng quân, dù chú có là Vương tử thân phận cao quý cũng không có tư cách sở hữu cỗ máy cấp cao, chỉ có thể tự mình lén lút nghiên cứu…”

Cuối cùng Cevai cũng hiểu vị vương thúc này không vui đại khái là vì “có tài nhưng không gặp thời”. Anh có thể thấy được người này vô cùng hứng thú với các “cỗ máy” trong từng câu nói, chắc hẳn những món đồ kim loại kỳ lạ trong phòng chính là những “cỗ máy” anh tự tay nghiên cứu, chế tạo ra. Theo những gì Berg nói, cỗ máy cấp S là những cỗ máy trí tuệ bậc cao chỉ rất ít nhân tài có thể sở hữu, chắc chắn quá trình nghiên cứu chế tạo vô cùng phức tạp, sức lực của một mình anh rõ ràng không thể hoàn thành nên anh mới cảm thấy tiếc nuối như thế? Vì tài hoa của anh không được phát huy? Vì anh là một Omega?

Cevai bỗng có một dự cảm không lành.

Theo lời của vương thúc Berg, Vương tử Alpha có thể kế thừa vương vị còn Vương tử Omega chỉ có thể chờ lớn lên rồi kết hôn, sinh con. Bản thân anh cũng là một Omega, liệu có khi nào cũng sẽ giống vương thúc, tương lai buộc phải ở trong vương cùng chờ Bệ hạ sắp xếp cho một cuộc hôn nhân? Vậy chẳng phải là biến thành công cụ cho hôn nhân chính trị sao?

Nhưng không sao, Cevai lạc quan nghĩ, giờ anh chỉ vừa mới chào đời thôi, còn rất lâu nữa mới đến tuổi trưởng thành. Dựa vào kinh nghiệm sống phong phú khi sống lại với đầy đủ ký ức về kiếp trước và ưu thế nghe hiểu lời nói của những người xung quanh, anh có thể từ từ tìm cơ hội thay đổi vận mệnh bản thân.

***

Một chiều nọ sau khi Cevai ra đời một tháng, một người phụ nữ lạ mặt bỗng tới vương cung thăm Vương hậu Anna.

Khác với mái tóc và đôi mắt đen dịu dàng của Vương hậu Anna, người phụ nữ kia có mái tóc dài màu vàng kim, đôi mắt màu lam sáng trong vắt như bầu trời và giọng nói lanh lảnh, hiển nhiên tính cách cũng rất hoạt bát.

Có vẻ Anna rất vui khi được gặp cô, nhanh chóng mời cô ngồi xuống trong phòng khách, còn lệnh cho quản gia Boll rót trà nóng và bày một bàn đầy trái cây.

Rất bất ngờ là người phụ nữ kia cũng bế một đứa bé trong lòng. Vừa nhìn thấy đứa bé ấy, Anna mừng rỡ ôm lấy, yêu quý như trông thấy con ruột: “Grace, đây là con của cậu và Tướng quân Byron sao? Trông đáng yêu quá.”

Grace cười đáp: “Đúng vậy, thằng bé sinh ra cùng ngày với Đại Vương tử đó, chỉ hơn kém nhau 5 phút thôi. Mình đã muốn đưa con đến thăm Vương hậu và Đại Vương tử từ sớm rồi, nhưng mãi vẫn chưa có dịp. Vừa hay hôm nay Bệ hạ và các Tướng quân đều đi dự tiệc tối, mình đoán Vương hậu sẽ rảnh nên bèn đưa con tới Vương cung, không làm phiền đến người chứ?”

“Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, cậu đừng câu nệ với mình như vậy.” Anna cười nói. “Phải rồi, bé tên gì vậy?”

“Bé tên Clair, là cha nó đặt cho cái tên này.”

“Clair, nghe khá hay… Bé là Alpha phải không? Chắc chắn sau này sẽ trở thành một Tướng quân xuất sắc như cha nó.” Anna bế Clair lên cưng nựng một hồi, đến khi hơi mỏi bèn đặt bé xuống giường trẻ em của Cevai, cùng ăn trái cây với Grace.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chia sẻ kinh nghiệm chăm con với nhau.

Cevai không hứng thú nổi với chủ đề này, bèn quay sang nhìn thằng nhóc nằm cạnh. Clair cũng đang quay sang nhìn anh, hai đứa bé nhìn chằm chằm nhau. Cevai nhận thấy đứa bé này trông rất kháu khỉnh, đôi mắt cũng màu xanh lam trong veo như bầu trời giống y hệt mẹ nó.

Clair nhìn một hồi, dường như cảm thấy đứa bé đối diện rất đáng yêu. Để biểu đạt sự quý mến của mình, bé chủ động ghé tới thơm lên má Cevai.

Cevai: “…”

Lười so đo với đứa nhóc kia, Cevai ngoảnh đi chỗ khác, mặc kệ nó.

Nào ngờ Clair lại càng được đà lấn tới. Nhằm khẳng định sự hiện diện của bản thân, nhóc ta tiếp tục nhích lại thơm Cevai thêm cái nữa, lần này thơm đúng lên môi.

Cuối cùng Cevai cũng không nhịn được nữa, bèn đưa tay đẩy nó sang bên cạnh, tiện thể bồi thêm một cú đấm.

Bị đánh, bé Clair lập tức khóc ré lên: “Oe! Oe oe oe…”

Hai bà mẹ đang ăn hoa quả kinh ngạc ngoảnh lại liền thấy Clair đang nằm đó khóc thét với cái mũi đỏ ửng trong khi Cevai thì đang nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hai bà mẹ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vừa có chuyện gì xảy ra.

Cevai phiền lòng nghĩ: Con cái nhà ai thế này, có thể bế nó đi mau mau lên được không?

Lời tác giả:
Bé công thanh mai trúc mã tới rồi đây.
Đây thực sự là bé công “bé” nhất tôi từng viết đó.

Editor mắt toét tay tàn, hoan nghênh dò lỗi chính tả/ typo. Cảm ơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play