Chương 02: Tái sinh (2)
Giữa lúc mơ mơ màng màng, dường như Quý Nhiên nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai. Dần dần, âm thanh kia trở nên rõ ràng hơn, một giọng nữ máy móc không cảm xúc đang nói mà nghe chẳng khác tiếng đọc thông báo trên radio: “Vương hậu, vừa rồi Bệ hạ tham dự hội nghị tại Bộ Quân sự. Nhận được tin người sinh non, ngài ấy đã về tới vương cung Đế quốc.”
Tiếp theo là một giọng nữ hòa nhã: “Ta biết rồi.”
Bệ hạ? Vương hậu? Ai đang xem phim truyền hình vậy?
Quý Nhiên thấy khá khó hiểu. Anh nhớ rất rõ rằng anh và người quản lý đang lái xe đi chơi thì xui xẻo gặp tai nạn, dựa theo logic thông thường, khi đó hai người đều bị thương nặng, giờ đáng ra phải nằm trong bệnh viện mới đúng. Tại sao lại có cuộc đối thoại kỳ quặc này? Chẳng lẽ bệnh nhân cùng phòng rảnh rỗi đến phát chán nên xem TV?
Quý Nhiên cố hết sức mở mắt ra, muốn bảo họ chỉnh tiếng TV nhỏ lại chút. Nào ngờ vừa mở mắt, anh lập tức trông thấy khuôn mặt một người phụ nữ đang kề sát tới.
Người phụ nữ kia rất đẹp, làn da trắng mịn như ngọc, ngũ quan tinh tế gọn gàng, đôi mắt đen trong veo, sáng ngời. Mái tóc đen dày uốn lọn xõa ra, tuy tóc hơi rối và sắc mặt cũng hơi tái nhưng khí chất dịu dàng của người phụ nữ vẫn dễ dàng tạo thiện cảm ngay từ lần gặp đầu tiên.
Khiến Quý Nhiên kinh ngạc là người phụ nữ ấy đang ở rất gần anh, hơn nữa, anh còn cảm giác hình như mình đã bị thu nhỏ thành một đứa bé sơ sinh, được người kia bế bổng lên, ôm vào lòng. Tay cô ấy còn đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh, thấy anh mở to mắt bèn mỉm cười, nói chuyện: “Cevai ngoan nhé. Phụ vương sẽ tới thăm con ngay thôi.”
Quý Nhiên: “…”
Đây không phải phim truyền hình, đây là một cơn ác mộng.
Quý Nhiên muốn cắn lên tay mình một cái thật mạnh để đánh thức bản thân. Nhưng đáng buồn thay, là một đứa bé sơ sinh, anh vẫn chưa có răng, dù nhét tay vào miệng cũng không cắn nổi.
Người phụ nữ thấy đứa bé trong lòng đang cố sức nhét bàn tay nhỏ xíu, mập mạp vào miệng bèn giữ lại, cười nói: “Chắc nó đói rồi, mau đưa đồ ăn tới đây.”
“Vâng thưa Vương hậu.” Giọng nữ máy móc lại vang lên. Ngay sau đó, một chiếc xe đẩy tự động bằng bạc chạy tới bên giường, người phụ nữ cầm một chai sữa công thức dành cho trẻ sơ sinh từ trên đó lên, đổ vào một thứ trông như bình bú rồi đưa vào miệng Quý Nhiên, dịu dàng dỗ: “Ăn đi con.”
Quý Nhiên: “…”
Cơn ác mộng này thật là đáng sợ.
Anh rất muốn gọi người quản lý đến lay mình dậy nhưng anh nhớ như in rằng khi xảy ra tai nạn, trên mặt người quản lý toàn là máu, bị thương nặng hơn anh, chắc chắn giờ khó lòng bảo toàn tính mạng. Có lẽ bị thương quá nặng dẫn đến rối loạn thần kinh trung ương nên anh mới mơ thấy giấc mơ quái dị thế này nhỉ?
Quý Nhiên vùng vẫy muốn thoát khỏi cơn ác mộng. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông bước tới.
Nhìn thấy hắn, người phụ nữ mừng rỡ chào: “Bệ hạ.”
Người đàn ông rảo bước đi tới bên giường, vươn tay đỡ cô, ân cần nói: “Anna, vất vả cho em rồi. Sao bỗng nhiên lại sinh non? Không sao chứ?”
“Em không sao.” Vương hậu Anna mỉm cười, “Bác sĩ tới rất kịp thời, cuộc phẫu thuật vô cùng thuận lợi, con trai cũng rất khỏe mạnh.”
“Không sao là tốt rồi.” Bệ hạ thở phào một hơi, vươn tay tới, “Nào, để ta nhìn con một chút.”
Quý Nhiên phiên bản thu nhỏ bị đưa vào vòng tay Bệ hạ. Quý Nhiên mở to mắt quan sát, phát hiện người đàn ông này trông rất trẻ, diện mạo anh tuấn, cơ thể cường tráng, trên người có khí thế không giận mà uy. Thế nhưng khi nhìn đứa bé trong lòng mình, ánh mắt hắn trở nên cực kỳ hòa ái, còn đưa tay tới véo lên gương mặt bé con đang bế trên tay.
Quý Nhiên khóc không ra nước mắt. Cảm xúc này vô cùng chân thật, hoàn toàn không giống như đang mơ. Anh có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng cái ôm, hơi thở của hai người này. Thậm chí khi bị Bệ hạ véo má, anh cảm nhận được cả lực ngón tay của đối phương.
Bệ hạ bế bồng chơi với con trai một hồi rồi mới trao đứa bé lại cho Vương hậu, đứng dậy hỏi: “Reger, chuyên gia giám định gen tới chưa?”
Một người đàn ông mặc quân phục cung kính tiến tới, cất tiếng với vẻ mặt nghiêm túc: “Thưa Bệ hạ, Giáo sư Brown vừa dẫn người tới kiểm tra gen cho đứa bé mới sinh của nhà Tướng quân Byron. Sau khi biết tin Vương hậu sinh non, họ đang trên đường tới vương cung, có lẽ sẽ đến trong vài phút nữa.”
Bệ hạ Trand khẽ nhíu mày: “Tướng quân Byron của Quân đoàn Ngôi Sao? Con của anh ta cũng chào đời vào hôm nay?”
“Đúng vậy.” Reger trả lời. “Sinh vào đúng 3 giờ chiều, chỉ sớm hơn Đại Vương tử 5 phút.”
“Kết quả kiểm tra thế nào?”
“Alpha nam.” Vừa dứt lời, chiếc nhẫn trên tay Reger đột nhiên phát sáng, hắn lập tức bẩm báo: “Bệ hạ, nhóm người của Giáo sư Brown đã tới cổng vương cung, đang bị Đội Hộ vệ Hoàng gia chặn lại.”
Bệ hạ Trand gật đầu: “Để họ vào đi.”
***
Một lát sau, ba người mặc áo blouse gọn gàng, sạch sẽ cùng bước vào, hiển nhiên chính là các “chuyên gia giám định”. Dẫn đầu là một người lớn tuổi đeo kính, tuy tóc đã hoa râm nhưng trông vẫn rất hoạt bát.
Mọi người tiến tới, cung kính hành lễ: “Bệ hạ.”
Bệ hạ Trand bình thản nói: “Tiến hành kiểm tra gen cho Đại Vương tử đi.”
“Vâng thưa Bệ hạ.”
Ba người vây quanh đứa trẻ sơ sinh. Người lớn tuổi đeo kính cầm ống tiêm lên, nắm lấy tay đứa trẻ, đâm kim tiêm xuống.
Quý Nhiên: “…”
Cảm giác đau nhói trên tay đúng chuẩn cơn đau khi bị kim tiêm đâm xuyên qua da. Cơn đau chân thực ấy như đang khẳng định với anh rằng đây không phải mơ mà là sự thực còn đáng sợ hơn cả ác mộng.
Theo lý thuyết, những cảnh tượng và cuộc đối thoại trong mơ sẽ không bao giờ rõ ràng đến thế mà thường là những phân cảnh không đầu không đuôi. Nhưng hiện tại, Quý Nhiên phát hiện diện mạo và giọng nói của mỗi người xung quanh đều cực kỳ rõ ràng, nội dung trò chuyện cũng đầy đủ hệt như anh đang lạc vào một khung cảnh kỳ lạ.
Chẳng lẽ mình đã chết trên trong vụ tai nạn giao thông kia?
Tiếp đó lại đầu thai chuyển kiếp nhưng vẫn mang theo ký ức kiếp trước?
Nếu thật sự là vậy thì chính ra lại miễn cưỡng giải thích được tình huống trước mắt. Điều khiến anh nghĩ mãi không ra là tuy anh có thể nghe hiểu tiếng nói chuyện của những người xung quanh nhưng lại có những từ ngữ anh hoàn toàn không lý giải được. Có lẽ đây là một thế giới kỳ lạ, chí ít là trong nhận thức của bản thân, anh chưa bao giờ nghe về một triều đại hay vương thất của đất nước nào lại tiến hành lấy máu kiểm tra gen cho trẻ sơ sinh. Hơn nữa kết quả giám định “Alpha” nghĩa là sao anh cũng không có bất kỳ manh mối nào.
Người lớn tuổi kia chia ống máu mới lấy thành hai nửa, một nửa cho vào ống nghiệm, nửa còn lại cho vào máy móc bọn họ mang tới để tiến hành kiểm tra.
Trên màn hình xuất hiện những con số kỳ lạ và một hình vẽ mô phỏng trông rất giống liên kết DNA từng học trong môn sinh học. Quý Nhiên không biết những con số và hình vẽ ấy có ý nghĩa gì nhưng anh vẫn đọc được hàng chữ thể hiện kết quả giám định.
Omega? Là cái quái gì vậy?
“Bệ hạ, đã có kết quả. Đại Vương tử là một Omega nam.” Đôi mắt ông giáo sư sáng ngời, nói với vẻ vô cùng hào hứng, “Hơn nữa sức mạnh tinh thần của đứa trẻ còn đạt tới 120 điểm. Đối với trẻ sơ sinh, sức mạnh tinh thần cao đến vậy là cực kỳ hiếm thấy.”
Trông ông ta kích động vậy thì chắc kết quả kiểm tra cũng không tệ đâu nhỉ?
Thế nhưng Bệ hạ lại không tỏ ra vui mừng dù chỉ một chút mà chỉ bình tĩnh gật đầu, nói: “Ta biết rồi. Gọi người của Hiệp hội Bảo hộ Omega vào ghi thông tin đi.”
Sau đó lại có ba người khác tiến vào, mặc trang phục màu trắng thống nhất, có lẽ chính là người của “Hiệp hội Bảo hộ” gì gì đó. Các cô nhập kết quả kiểm tra gen chi tiết vào hệ thống, đồng thời lưu dấu vân tay, mống mắt và nhiều thông tin khác về Đại Vương tử lại.
Xong xuôi, Bệ hạ lại lấy một tấm thẻ màu bạch kim ra, cầm tay con trai ấn lên thẻ. Quý Nhiên không biết như vậy có tác dụng gì nhưng khi anh vừa ấn vào, tấm thẻ kia lập tức tỏa ra vầng sáng dịu mắt màu trắng như có cảm ứng, bên trên còn xuất hiện một hàng chữ nhỏ, trông có vẻ rất xịn.
Bệ hạ giao tấm thẻ và đứa bé về tay Vương hậu, nói: “Tạm thời em giữ thẻ căn cước của Cevai, chờ đến khi trưởng thành thì đưa lại cho con sau.”
“Vâng thưa Bệ hạ.” Vương hậu đón lấy con trai, đồng thời cất tấm thẻ kia thật cẩn thận.
Cuối cùng Quý Nhiên cũng hiểu tấm thẻ màu bạch kim kia chính là thẻ căn cước của mình. Trẻ con vừa sinh ra không những phải làm giám định gen mà còn phải liên kết vân tay với thẻ căn cước, đây đúng là một thế giới vô cùng kỳ lạ.
Cả đám người vây quanh Vương tử vừa chào đời, thu thập đủ các loại thông tin đến khi xong việc thì lũ lượt rời đi, trong phòng chỉ còn lại gia đình ba người của Bệ hạ và Vương hậu.
Hiển nhiên Vương hậu Anna rất yêu đứa con trai này, cứ bế mãi trên tay mà dịu dàng cưng nựng. Thế nhưng có vẻ Bệ hạ Trand không mấy vui vẻ. Nhìn đứa trẻ trong lòng Anna đang tò mò tròn mắt quan sát xung quanh, Trand bèn đưa tay tới xoa đầu con trai, thở dài khe khẽ.
“Bệ hạ, sao vậy ạ?” Thấy hắn thở dài, Anna hỏi khẽ, “Cevai là Omega, người… không vui sao?”
Trand im lặng một hồi rồi mới thấp giọng nói: “Sao lại thế được? Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, đương nhiên ta rất vui.”
Bấy giờ Anna mới yên lòng, cô nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bé nhỏ của đứa trẻ trong lòng. Nhìn cảnh tượng ấy, Trand cũng mỉm cười, vươn tay tới nắm lấy tay cả vợ và con mình.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, tay của em bé được mẹ dịu dàng nắm lấy, bên ngoài lại là bàn tay dày rộng, khỏe khoắn của cha. Ba bàn tay nắm lấy nhau, phải chăng gia đình chính là như vậy?
Quý Nhiên bỗng thấy hơi xúc động. Trời cao cũng không tệ với anh, không những cho anh cơ hội tái sinh sau khi tai nạn mà còn giúp anh có được cha mẹ của mình trong kiếp sống mới này.
Kiếp trước, anh lớn lên trong cô nhi viện, hoàn toàn không biết cha mẹ mình là ai, cũng chưa từng được cảm nhận hơi ấm của gia đình. Hồi bé, mỗi lần thấy những bạn nhỏ được cha mẹ dắt đi trên đường, anh luôn hâm mộ vô cùng. Đến khi lớn lên, anh cũng từng làm đủ mọi cách để tìm cha mẹ nhưng cuối cùng vẫn chẳng tìm ra. Không cha không mẹ đã từng là khoảng khuyết thiếu lớn nhất trong lòng anh.
Giờ anh biến thành trẻ sơ sinh, dù đây là thế giới nào đi chăng nữa, chí ít, cuối cùng anh cũng có cha mẹ của riêng mình.
Dù vẫn còn rất nhiều chuyện chưa thể hoàn thành ở thế giới ban đầu, lại thêm việc vừa nhận giải Nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất đã bỏ mạng khiến anh rất không cam lòng nhưng anh cũng chẳng còn cách nào khác, anh không biết làm sao để trở về, huống hồ hiện tại anh chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, còn mang thân phận “Đại Vương tử”, nhỡ chẳng may bị người khác phát hiện ra điều bất thường có khi còn bị đem đi mổ xẻ, nghiên cứu không chừng.
Nếu đã sống lại, vậy thử bắt đầu lại xem.
Quý Nhiên lạc quan nghĩ dù gì mình cũng từng vào nhiều vai đến thế rồi, giờ đóng giả một đứa bé con chắc cũng không khó lắm đâu.
Nhưng anh vẫn phải mau chóng tìm hiểu xem rốt cuộc “Omega” nghĩa là sao.
Anh có thể nhận ra rằng sau khi biết anh là “Omega”, dường như phụ vương Bệ hạ không vui cho lắm?
Editor mắt toét tay tàn, hoan nghênh dò lỗi chính tả/ typo. Cảm ơn.