Vương Nhị Ma thấy người chống lưng của mình đã đến, trong lòng lập tức can đảm hơn, vội vàng thêm mắm dặm muối kể lại chuyện vừa xảy ra, cuối cùng uất ức nói: “Đoạn sư huynh, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân, nếu không sau này đám người phía dưới ai còn nghe theo sự quản lý của tiểu nhân nữa.”
Đoạn Hoa Minh sắc mặt nghiêm nghị, nhìn Vương Bân với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Làm việc mà lại lơ là, nếu làm hỏng linh dược, giết ngươi cũng không đủ để bồi thường. Từ hôm nay trở đi, trục xuất khỏi Linh Dược Cốc, lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.”
“Đoạn sư huynh, người này có quen biết với ta, hôm nay ta gặp hắn chỉ là trò chuyện vài câu, chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện này mà phải giáng xuống hình phạt nặng như vậy sao?” Tiêu Thần sắc mặt hơi âm trầm, chậm rãi nói.
“Hắc hắc, Tiêu sư đệ, không phải sư huynh không nể mặt ngươi, mà là do trách nhiệm. Trước khi bế quan, sư tôn đã giao tất cả mọi việc trong cốc cho ta quản lý, nếu xảy ra sơ suất thì sẽ rất phiền phức. Cho nên chuyện này cứ quyết định như vậy đi, sư đệ đừng nói thêm nữa.”
Đoạn Hoa Minh cảm thấy mình đã giành lại thế thượng phong, thần sắc không khỏi có chút đắc ý.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Tiêu Thần mặt không cảm xúc nói.
Đoạn Hoa Minh nheo mắt, sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt: “Sư đệ e rằng còn chưa có tư cách này.”
Hai người đối đầu nhau, bầu không khí dần trở nên ngột ngạt.
Đột nhiên, Tiêu Thần mỉm cười nhạt, quay sang nói với Vương Bân: “Ngươi hãy trở về ngoại môn đi, chăm chỉ tu luyện, tin rằng không bao lâu nữa ngươi sẽ có thể quay trở lại.”
Vương Bân gật đầu với vẻ cảm kích, mặc dù hắn không cho rằng mình còn cơ hội quay trở lại, nhưng Tiêu Thần đã làm được như vậy cho hắn cũng coi như là rất tốt rồi. Sau khi Vương Bân rời đi, đám đệ tử ngoại môn đang xem xung quanh cũng tản ra, cuối cùng chỉ còn lại ba người Tiêu Thần.
Đoạn Hoa Minh tự cho rằng mình đã thắng một bậc, lại còn thể hiện trước mặt Cơ Nguyệt Vũ, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, cười khẽ nói: “Tiêu sư đệ không ở trong dược viên bế quan tu luyện, sao hôm nay lại rảnh rỗi quay về Linh Dược Cốc?”
Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh nhìn Đoạn Hoa Minh, nếu không phải không thể để lộ thực lực, hắn đã sớm đánh tên này thành cặn bã. Lúc này chỉ thản nhiên nói: “Hôm nay ta về cốc chỉ muốn mượn một viên Trúc Cơ Đan từ phòng luyện đan, vừa may sư huynh ở đây, cũng đỡ mất công phải đi bẩm báo. Xin sư huynh cùng ta đi lấy đan dược.”
Trong Linh Dược Cốc có một phòng luyện đan, Dược Đạo Tử đã để lại không ít đan dược ở đó để cho các đệ tử mượn luyện tập thuật luyện đan và tham khảo, mục đích lần này của Tiêu Thần chính là vì thế.
“Trúc Cơ Đan?” Trong mắt Đoạn Hoa Minh lóe lên vẻ kinh ngạc.
Trúc Cơ Đan là một trong những loại đan dược khó luyện nhất trong số các loại đan dược nhị phẩm, cần đến mười ba loại linh dược. Mặc dù nguyên liệu không quá quý hiếm, nhưng tỷ lệ thành đan lại rất thấp, ngay cả bản thân Dược Đạo Tử khi luyện chế cũng chỉ có năm phần nắm chắc. Đoạn Hoa Minh là đại đệ tử của Linh Dược Cốc, thuật luyện đan đã đạt đến nhị phẩm, có thể luyện chế một số linh đan mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ sử dụng, nhưng chỉ riêng Trúc Cơ Đan này vẫn luôn không thể luyện chế được. Cho đến gần đây, sau khi tu vi đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng tám, hắn ta lại có thêm một chút cảm ngộ về thuật luyện đan, mới có ý định luyện chế lại. Vì vậy hôm nay mới đến phòng luyện đan của Linh Dược Cốc, muốn lấy Trúc Cơ Đan thành phẩm để tham khảo. Không ngờ lại gặp phải Cơ Nguyệt Vũ, người được cả tông môn công nhận là thiên tài trăm năm có một, không chỉ tu luyện tiến bộ rất nhanh, mà ngay cả thuật luyện đan cũng có thiên phú tuyệt vời, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã đạt đến nhị phẩm thuật luyện đan, chuẩn bị bắt đầu luyện chế Trúc Cơ Đan.
Hai người này đều được coi là nhân vật dẫn đầu của thế hệ trẻ trong Lạc Vân Cốc, có thiên phú tuyệt vời, có thể thử luyện chế Trúc Cơ Đan vào lúc này cũng không có gì lạ. Nhưng Tiêu Thần chỉ là một người bình thường không có linh căn, trong tay chỉ có một dược viên bỏ hoang, hiện tại có thể bước qua ngưỡng cửa luyện đan hay không cũng còn khó nói, vậy mà cũng dám để ý đến Trúc Cơ Đan?
Nghĩ vậy, trên mặt Đoạn Hoa Minh liền lộ ra vẻ chế nhạo, ngay cả Cơ Nguyệt Vũ ở bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình thường.
“Sư đệ quả nhiên phi phàm, mặc dù không có linh căn, nhưng không ngờ lại có thiên phú về thuật luyện đan, hiện tại đã có nắm chắc luyện chế Trúc Cơ Đan rồi, chắc chắn trong cuộc thi luyện đan của môn phái vài tháng nữa, sư đệ sẽ gây chấn động và tỏa sáng. Nhưng hôm nay sư đệ đến hơi không đúng lúc, sư tôn đã để lại tổng cộng ba viên Trúc Cơ Đan trong phòng luyện đan để chúng ta tham khảo, lần trước Tam sư đệ Hắc Thạch đã lấy đi một viên, hôm nay hai viên còn lại đã bị ta và Nguyệt Vũ sư muội lấy đi, xem ra sư đệ chỉ có thể chờ thêm một thời gian nữa rồi.” Đoạn Hoa Minh miệng nói khen ngợi, nhưng giọng điệu chế nhạo lại rất rõ ràng.
Tiêu Thần nghe vậy khẽ nhíu mày, không có mẫu Trúc Cơ Đan, kế hoạch tu luyện của hắn vô hình chung bị đánh lộn tòan bộ.
“Nếu vậy, sư đệ xin phép lui trước.” Tiêu Thần không do dự, đã không thể có được Trúc Cơ Đan ở đây, hắn tự nhiên phải đi tìm cách khác để giải quyết chuyện này.
“Chờ một chút, nếu Tiêu sư đệ thật sự cần Trúc Cơ Đan gấp, ta sẽ nhường viên này cho sư đệ dùng trước.” Cơ Nguyệt Vũ đột nhiên lên tiếng, không quan tâm đến sắc mặt âm trầm của Đoạn Hoa Minh, trực tiếp lấy ra một viên đan dược từ túi trữ vật ném qua.
Tiêu Thần bắt lấy, thần thức quét qua, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Do dự một chút, hắn chắp tay nói: "Đa tạ sư tỷ nhường lại, trong vòng ba tháng, Tiêu Thần nhất định sẽ trả lại Trúc Cơ Đan."
Nói xong, Tiêu Thần xoay người rời đi.
“Nguyệt Vũ sư muội, sao nàng lại nhường Trúc Cơ Đan cho hắn? Tiêu Thần chỉ là một người bình thường không có linh căn, sao có thể có năng lực luyện chế Trúc Cơ Đan được.”
“Đoạn sư huynh, hôm nay ta còn có việc, xin phép đi trước. Ngoài ra, xin sư huynh gọi ta là Cơ sư muội thì hơn.” Cơ Nguyệt Vũ nhàn nhạt cắt ngang lời Đoạn Hoa Minh, không quan tâm đến sắc mặt khó coi của hắn ta, liền trực tiếp rời đi.
Đoạn Hoa Minh sắc mặt cứng đờ, đợi đến khi Cơ Nguyệt Vũ đi xa, sắc mặt liền trở nên âm trầm, biến đổi liên tục, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng rồi rời đi.
Trong dược viên lòng núi, Tiêu Thần cầm Trúc Cơ Đan trong tay, toàn bộ thần thức đều tập trung vào nó, phân tích cách thức kết hợp dược lực. Muốn luyện chế Trúc Cơ Đan cần đến mười ba loại linh dược, mười ba loại linh dược này kết hợp với nhau phức tạp hơn Tụ Linh Đan, Tẩy Linh Đan… gấp mười mấy lần. Học cho đến khi đầu óc hơi đau nhức, Tiêu Thần mới miễn cưỡng ghi nhớ hoàn toàn cách kết hợp dược lực bên trong.
Nuốt vài viên đan dược, Tiêu Thần vừa chậm rãi luyện hóa dược lực, vừa liên tục nhắc lại trong đầu, xác định không có sót chút nào, mới bắt đầu tu luyện sâu. Một canh giờ sau, Tiêu Thần mở mắt, linh lực và tinh thần lúc này đã khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Hài lòng gật đầu, Tiêu Thần lấy các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn sàng đặt trước lò đan.
Phất tay đưa một chút linh lực vào lò đan, Tiêu Thần sắc mặt nghiêm túc ném từng cây linh dược vào trong, toàn bộ thần thức đều tập trung vào đó, cẩn thận nắm bắt sự thay đổi của dược lực.
Theo thời gian trôi qua, mùi thuốc trong lò đan càng lúc càng nồng đậm, sắp đến lúc thành đan. Nhưng đúng lúc này, lò đan bỗng phát ra một tiếng vang trầm đục, báo hiệu kết quả thất bại của lần luyện chế này.