Ngày hôm đó, Tiêu Thần chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện lên một tầng ánh sáng nhạt, ánh mắt bình tĩnh, cả người toát ra vẻ trầm ổn hơn.
“Sau khi đạt đến Luyện Khí kỳ tầng mười, tiếp tục nuốt đan dược tăng thêm tu vi cũng rất hạn chế, xem ra đã đến cực hạn, vậy tiếp theo chính là chuẩn bị Trúc Cơ.” Trên mặt Tiêu Thần lộ ra vẻ kích động, ai có thể ngờ rằng tên nhóc không có linh căn lúc trước vậy mà chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng mười.
“Trúc Cơ Đan!” Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên.
Nửa ngày sau, Tiêu Thần một lần nữa rời khỏi dược viên, đi tới Linh Dược Cốc. Mặc dù hắn có năng lực luyện đan nghịch thiên, nhưng không có mẫu thì cũng không thể luyện chế ra được. Mấy túi trữ vật hắn thu được vậy mà lại không có Trúc Cơ Đan, khiến Tiêu Thần có chút buồn bực. Vì vậy, mục đích lần này của hắn là có được một viên Trúc Cơ Đan, tệ nhất cũng phải tìm hiểu rõ cách thức kết hợp dược lực của nó.
Linh Dược Cốc là nơi duy nhất cung cấp đan dược trong Lạc Vân Cốc, địa vị hiển nhiên không cần phải nói. Mặc dù Dược Đạo Tử chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng ngay cả chưởng môn có tu vi Kim Đan trung kỳ khi gặp ông ta cũng đều phải khách sáo, thậm chí còn đối xử bình đẳng. Dược Đạo Tử không thích nhận đồ đệ, đến nay tính cả Tiêu Thần - đệ tử kí danh cũng chỉ có năm đệ tử. Nhưng đệ tử ngoại môn phụ trách chăm sóc dược viên, thu hái linh dược lại có đến hàng trăm người.
Lúc này, Dược Đạo Tử đang bế quan xung kích Kim Đan cảnh, địa vị của Linh Dược Cốc vô hình chung lại được nâng cao thêm một bậc.
Vương Nhị Ma đang giám sát hơn trăm người dưới quyền đang phơi linh dược trong kho, thỉnh thoảng lại quát mắng vài câu, trông khá oai phong.
“Nhanh tay nhanh chân lên, mau đem số dược liệu còn lại ra phơi cho ta.”
“Nhẹ tay một chút, đây đều là nguyên liệu luyện chế Hồi Linh Đan, nếu làm hỏng các ngươi lấy gì bồi thường?”
“Không có mắt à, đó là Xà Lan Hoa, không giống với cái này, phơi nắng một chút là dược lực sẽ mất hết, mau đem về cho ta.”
Vương Nhị Ma chỉ huy một hồi, miệng cũng nói khô cả rồi, bèn quay người ngồi xuống bàn đá, rót cho mình một chén nước uống, nhìn đám người dưới quyền khúm núm bận rộn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý. Nghĩ lại hồi đó nếu không phải mình nhanh trí ôm lấy đùi của Đoạn sư huynh ở Linh Dược Cốc, thì chức vụ quản lý này làm sao đến lượt hắn chứ.
Tiêu Thần chậm rãi bước vào Linh Dược Cốc, với thân phận đệ tử kí danh của Dược Đạo Tử, hắn có quyền ra vào bất cứ lúc nào. Nhìn cảnh tượng bận rộn trước mắt, trên mặt hắn không khỏi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Hồi trước ở Linh Dược Cốc, hắn cũng từng giúp đỡ mọi người.
Trước mặt đi qua một người quen, Tiêu Thần cười nói: "Sao vị tổng quản đại nhân này cũng tự mình đi bê dược liệu vậy? Trước kia ngươi không phải nói muốn giữ uy nghiêm của thượng vị giả sao, sao đột nhiên lại thay đổi rồi?"
Vương Bân có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, nghe vậy trên mặt lại lộ ra vẻ không tự nhiên, cười gượng nói: "Thì ra là Tiêu Thần sư huynh, đã nửa năm không gặp rồi, chuyện đã thay đổi từ lâu. Hiện tại ta không còn là tổng quản nữa, trước khi trưởng lão bế quan đã giao chuyện trong cốc cho Đoạn sư huynh quản lý, hắn thấy ta làm không tốt."
Mặc dù Vương Bân cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng Tiêu Thần vẫn nhìn ra được sự khác thường trong mắt hắn.
“Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì đến ta sao?” Tiêu Thần sắc mặt hơi âm trầm, trầm giọng hỏi.
“Chuyện này… Đoạn sư huynh từng nói xấu ngươi sau lưng, ta nhất thời không nhịn được cãi lại hắn hai câu, kết quả là hắn ta đã cách chức ta, thay bằng một tên nịnh bợ hắn.” Nói đến đây, trên mặt Vương Bân không khỏi lộ ra vẻ phẫn uất.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Thần càng lạnh hơn. Chưa kịp đợi hắn lên tiếng, một tiếng quát mắng đã vang lên.
“Vương Bân, đang làm việc mà lại nói chuyện phiếm với người ngoài, có phải ngươi không muốn ở lại đây nữa không? Vừa hay, mau thu dọn đồ đạc cút về ngoại môn cho ta, biết bao nhiêu người đang chen chúc nhau muốn vào Linh Dược Cốc chúng ta còn không được đây này.”
Vương Nhị Ma vẻ mặt vênh váo, hắn ta đương nhiên nhận ra Tiêu Thần. Mặc dù thân phận của Tiêu Thần là đệ tử kí danh của Dược Đạo Tử, cao hơn hắn biết bao nhiêu, nhưng hắn ta là người của Đoạn sư huynh, tục ngữ nói đánh chó phải ngó mặt chủ, hắn ta không tin Tiêu Thần dám đối đầu với Đoạn sư huynh. Vì vậy trong lòng hắn chỉ coi Tiêu Thần là một tên tiểu tử may mắn, không để vào mắt chút nào.
Vương Bân nghe vậy sắc mặt lập tức tái nhợt, bị đuổi về ngoại môn, vậy hắn chẳng phải sẽ không còn chút hy vọng nào nữa sao.
Tiêu Thần sắc mặt trầm xuống, xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Nhị Ma, thản nhiên nói: "Người ngoài? Mở to con mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ, ta là đệ tử kí danh của sư tôn, ngươi là cái thá gì, dám ở trước mặt ta mà quát tháo?"
Tiêu Thần bây giờ dù sao cũng là cao thủ Luyện Khí kỳ tầng mười, mặc dù không thi triển tu vi, nhưng một cỗ uy thế vô hình vẫn khiến Vương Nhị Ma giật mình, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.
“Hắc hắc, ta tưởng là ai mà oai phong như vậy, dám đến Linh Dược Cốc chúng ta làm càn, thì ra là Tiêu Thần sư đệ. Hắc hắc, nửa năm không gặp, tu vi của Tiêu Thần sư đệ vẫn dậm chân tại chỗ ở Luyện Khí kỳ tầng một, nhưng tính tình thì lại tiến bộ rất nhiều a.” Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc vang lên, Tiêu Thần quay người lại, chỉ thấy Đoạn Hoa Minh và Cơ Nguyệt Vũ đang đi từ trong viện ra.
Tiêu Thần nhàn nhạt liếc nhìn hắn, Luyện Khí kỳ tầng tám, nửa năm đột phá đến đây, tư chất cũng coi như không tệ, nhưng so với hắn thì kém xa, không thể đem ra so sánh.
Ánh mắt rơi trên người Cơ Nguyệt Vũ, ánh mắt Tiêu Thần hơi ngưng lại, Luyện Khí kỳ tầng bảy! Hắn có kim ấn trợ giúp, mới có thể liên tục nuốt đan dược trong nửa năm đạt đến trình độ như vậy cũng coi như hợp lý, nhưng nàng ta lại có thể dựa vào tư chất để tu luyện đến cảnh giới này, có thể thấy thuộc tính linh căn nhất định rất tốt! Tiêu Thần thầm kinh hãi, nhưng vẫn cười nói: "Cơ sư tỷ lâu rồi không gặp, dạo này khỏe chứ?"
Cơ Nguyệt Vũ nhìn Tiêu Thần một cái, thấy hắn không kiêu ngạo cũng không tự ti, khí chất trầm ổn, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, vị Tiêu sư đệ này mặc dù tư chất kém, nhưng tâm cơ lại rất sâu. Nghĩ đến chuyện hắn vô tình va phải mình lúc trước, mặt nàng hơi đỏ lên, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt đáp: "Cũng tốt, nhờ sư đệ quan tâm."
Đoạn Hoa Minh thấy Tiêu Thần không thèm để ý đến mình, trong lòng lập tức nổi giận. Đến khi nhìn thấy Cơ Nguyệt Vũ mặt hơi đỏ lên, càng thêm hận đến nghiến răng. Nửa năm nay, sự tiến bộ của Cơ Nguyệt Vũ khiến cả tông môn chấn động, chưởng môn đích thân gặp mặt và chỉ định nàng là đệ tử hạch tâm của tông môn. Cộng thêm dung mạo tuyệt sắc, nàng lập tức trở thành "Đệ nhất mỹ nhân Lạc Vân Cốc" được bốn nhánh công nhận, có danh hiệu là Tiên Tử. Đoạn Hoa Minh luôn theo đuổi nàng, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào. Hôm nay lại thấy nàng lộ ra vẻ e thẹn trước mặt Tiêu Thần, trong lòng đương nhiên càng thêm căm hận.
“Vương Nhị Ma, đây là chuyện gì? Sao ngươi lại trêu chọc Tiêu Thần sư đệ?”