Vào đến lầu hai, ngoài đại sảnh bày biện vài bộ bàn ghế trông có vẻ hơi trống trải. Đối diện cầu thang, trên tường treo một bức tranh cuộn lớn, Mã sư huynh đi đến trước bức tranh cuộn, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, trên bức tranh cuộn lóe lên một tia sáng yếu ớt, sau đó từ từ mở ra.
Chỉ thấy trên bức tranh cuộn chi chít những dòng chữ nhỏ, Mã sư huynh lại đánh ra một đạo pháp quyết, phần lớn phạm vi trên bức tranh cuộn tối đi, chỉ còn lại những vùng đất nhỏ phát ra ánh sáng.
"Tiêu Thần sư đệ, đây là những dược viên hiện tại trong tông môn vẫn chưa có chủ, nếu đệ đã được sự cho của Ngũ sư thúc, có thể tùy ý lựa chọn một nơi số dược viên đó." Mã sư huynh nói xong, liền mỉm cười lui sang một bên.
Tiêu Thần chắp tay, sau đó chậm rãi bước đến trước bức tranh cuộn, cẩn thận quan sát.
Đúng lúc này, Đoạn Hoa Minh đột nhiên cười nói: "Tiêu Thần sư đệ, tuy đệ là đệ tử ký danh của sư tôn, ông ấy cũng cho đệ quyền sở hữu dược viên, nhưng đệ không có linh căn, tu vi cả đời chắc chắn dừng lại ở Luyện Khí kỳ, trình độ luyện đan thuật e rằng cũng cực kỳ hạn chế. Ta thấy việc lựa chọn dược viên này chi bằng để sư huynh chọn thay thế nào, cũng tránh lãng phí tài nguyên tu luyện của tông môn."
Tiêu Thần nghe vậy thân thể hơi cứng đờ, thầm nghĩ cuối cùng cũng đến rồi, hít sâu một hơi, sau đó mới từ từ xoay người lại, thản nhiên nói: "Nếu vậy thì làm phiền sư huynh rồi."
Mã sư huynh ánh mắt lướt qua Tiêu Thần, không vì câu nói của Đoạn Hoa Minh mà xem thường hắn, thấy hắn trầm ổn như vậy, trong mắt ngược lại lóe lên vẻ tán thưởng.
"Ta thấy dược viên này không tệ, tuy đã bị bỏ hoang một thời gian, nhưng bên trong hẳn là còn sót lại không ít dược liệu, Tiêu Thần sư đệ hãy lấy thêm một ít hạt giống linh dược, chăm sóc cẩn thận một thời gian, hẳn là có thể hình thành quy mô ban đầu." Đoạn Hoa Minh chỉ vào một góc xa xôi nhất của Lạc Vân Cốc, nơi đó có một vùng đất nhỏ bằng đầu ngón tay út, chú thích bằng chữ nhỏ "dược viên bỏ hoang".
Tiêu Thần cơ thể căng cứng, siết chặt tay áo! Nhưng ngay sau đó, hắn liền bình tĩnh lại, với thân phận và thực lực hiện tại của hắn, nếu xảy ra xung đột với Đoạn Hoa Minh, người chịu thiệt chắc chắn là hắn.
"Sư huynh nói có lý, vậy thì ta sẽ chọn dược viên này." Tiêu Thần mặt không chút thay đổi nói.
Đoạn Hoa Minh nghe vậy nhướng mày, hắn không ngờ Tiêu Thần lại có thể nhẫn nhịn loại chuyện này, nếu không phục mà cãi lại, hắn sẽ có vô số cách khiến tiểu tử này chịu khổ, bây giờ lại không tìm được lý do nào để nổi giận, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
"Ha ha, Tiêu Thần sư đệ quả nhiên hiểu chuyện, nếu vậy, Mã sư huynh hãy ghi dược viên này vào danh nghĩa của Tiêu Thần sư đệ." Đoạn Hoa Minh mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý. Dù sao thì lần này hắn cũng coi như cho Tiêu Thần một bài học nho nhỏ, nếu biết điều thì không sao, nếu không, sau này hắn có rất nhiều cách khiến tiểu tử này không sống yên ổn được.
Ánh mắt Mã sư huynh nhìn Tiêu Thần càng thêm tán thưởng, có thể co được duỗi, được ắc là người làm nên đại sự.
Bận rộn một hồi lâu, dược viên đã bị bỏ hoang không biết bao nhiêu năm kia chính thức thuộc về Tiêu Thần.
"Tiêu Thần sư đệ hãy chăm chỉ tu luyện, Linh Dược Cốc chúng ta không chỉ luyện đan thuật xuất chúng, mà tốc độ tu luyện của các sư huynh sư muội cũng khá nhanh, đệ đừng kéo chân mọi người, trở thành trò cười trong miệng người khác." Trước khi rời đi, Đoạn Hoa Minh không che giấu vẻ khinh thường trong mắt, ra vẻ dạy dỗ.
Mặt Tiêu Thần không chút thay đổi nhưng nắm chặt tay. Ngay sau đó hắn lại có chút chán nản và thất vọng, không có linh căn, điều này đã định sẵn hắn cả đời không thể trở thành một tu chân giả cường đại, không có đủ thực lực, làm sao có thể rửa sạch nỗi nhục hôm nay?
Sau khi rời khỏi Điểm Linh Các, Tiêu Thần trở về Linh Dược Cốc, thu dọn một chút, lại đi đến kho hàng lĩnh một ít hạt giống linh dược và điển tịch luyện đan thuật. Có lẽ Dược Đạo Tử cảm thấy có lỗi với Tiêu Thần, nên khá là hào phóng trong việc này, các loại hạt giống đều để hắn lấy rất nhiều.
Sắp xếp xong mọi thứ, Tiêu Thần liền đi về phía dược viên bỏ hoang kia.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy dược viên nằm trong một sơn cốc nhỏ, Tiêu Thần vẫn không khỏi trợn mắt há mồm. Dược viên sở dĩ thích hợp trồng linh dược là vì trong đất có chứa linh khí, nhưng nơi này cỏ dại mọc um tùm, đá vụn dày đặc, linh khí trong đất lại thấp đến mức không thể chấp nhận được. Không biết vị sư huynh sử dụng dược viên này trước đây đã làm gì, mà có thể phá hủy thành ra như vậy.
Hít sâu một hơi, sắc mặt Tiêu Thần không chút thay đổi đi vào trong cốc, nửa canh giờ sau, hắn đã đi khắp sơn cốc nhỏ này. Lúc này, cho dù với tâm tính của Tiêu Thần, sắc mặt cũng đã trở nên cực kỳ âm trầm. Dược viên này đã bị bỏ hoang rất lâu không ai chăm sóc, linh lực trong đất đã tiêu tan hơn phân nửa, nếu trồng hạt giống linh thảo vào trong đó, không chỉ tốn công vô ích, mà còn khó có thể sống được.
Đoạn Hoa Minh thật là độc ác, nhận được dược viên này, chỉ riêng việc khôi phục dược viên cũng không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian của Tiêu Thần, hắn dùng thủ đoạn này gần như đã hủy hoại toàn bộ hy vọng của Tiêu Thần về luyện đan thuật.
"Đoạn Hoa Minh, sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm lần những gì ta phải chịu hôm nay!"
Sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, đứng trong cốc một lúc lâu, dần dần bình tĩnh lại, sau đó hắn im lặng đi về phía túp lều đá ở góc sơn cốc.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Tiêu Thần ngồi thiền trên bồ đoàn, tâm trạng dần bình tĩnh, đồng thời bắt đầu vận chuyển "Thảo Mộc Sinh Hóa Quyết".
Trong nháy mắt, biến cố bất ngờ xảy ra!
Trong không khí lượng lớn linh lực như bị vật nào đó thu hút nhanh chóng hướng vào trong cơ thể hắn, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn gấp trăm lần.
Tiêu Thần mở mắt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, vừa rồi hắn chỉ vận chuyển "Thảo Mộc Sinh Hóa Quyết" như thường ngày tại sao lại có dị biến phát sinh ?
Sắc mặt có chút âm tình bất định, sau nửa ngày Tiêu Thần thoáng hiện lên vẻ kiên định, lập tức lần thứ hai nhắm lại vận chuyển "Thảo Mộc Sinh Hóa Quyết", hắn cũng thi triển Nội Thị Thuật cẩn thận chú ý đến những động tĩnh trong thân thể.
Linh Khí từ trong đan điền chậm rãi hướng vào tĩnh mạch vận chuyển. Linh khí từ ngoại giới bị hấp dẫn bắt đầu chậm rãi bị hấp thu vào trong thể nội, hết thảy mọi việc đều bình thường, Tiêu Thần khẽ nhíu mày, dường như chuyện kì dị vừa xảy ra là ảo giác, nhưng linh khí trong cơ thể rõ ràng lớn mạnh hơn một chút, việc này có thể giải thích ra sao ?
Vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy nguyên thần bên trong dao động, cảm giác quen thuộc lần thứ hai truyền đến, linh khí trong không khí lấy một tốc độ điên cuồng hướng về phía hắn vọt tớt. lần này Tiêu Thần đã có chuẩn bị tâm lý, vì vậy không có bỏ dở tu luyện mà đem toàn bộ tinh thần hướng về phía nguyên thần quan sát, chỉ thấy kim ấn dung nhập vào trong nguyên thần tản mát ra một đạo kim sắc quang mang quỷ dị, hấp lực kia cũng là do nó phát ra nhưng thật ra nó cũng hút đi phần lớn, Tiêu Thần hấp thu được bất quá chỉ là một hai phần mười, cho dù vậy thì trong khoảng thời gian ngắn thể tích linh lực trong cơ thể hắn cũng phồng lớn hơn vài phần.
Tiêu Thần mở mắt ra, tuy còn chút nghi hoặc nhưng nhiều hơn là vẻ kinh hỷ, có kim ấn này, tuy rằng hắn không có linh căn nhưng tốc độ tu luyện thì thường nhân cũng khó có thể tưởng tượng được. Khẽ nắm chặt nắm tay, mỗt cỗ tự tin tràn ngập trong ngực hắn.
“Đoạn Hoa Minh, nỗi nhục ngày hôm nay, ngày khác ta sẽ bắt ngươi trả gấp trăm lần.”
Hôm sau, Tiêu Thần chậm rãi bước ra khỏi thạch ốc, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần kinh hỷ, kim ấn này tác dụng vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Chỉ trong một đêm mà linh khí trong cơ thể hắn từ một lượng vô cùng nhỏ đã trở nên to như một ngón út, trong đan điền tràn ngập linh lực khiến cho cả người hắn vô cùng khoan khoái.
“Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất”.
Chỉ gần một đêm , Tiêu Thần có thể đạt cảnh giới này, tốc độ này nếu truyền ra ngoài thì e sẽ chấn động toàn tu chân giới. Kẻ có thánh linh căn thiên tài tu tiên cũng tuyệt đối không thể có tốc độ tu luyện khủng bố như thế được.
Kim ấn này là bí mật lớn nhất của Tiêu Thần, đây là một bảo vật nghịch thiên, một khi bộc lộ ra thì e sẽ khiến cho toàn tu chân giả đỏ mắt, lúc đó chỉ e hắn chết không có chỗ chôn.
Tiêu Thần sắc mặt trở nên nghiêm túc, việc này chỉ có hắn được biết, nếu là người khác kể cả người thân cận cũng tuyệt đối không được để lộ.
Nếu ở chỗ đông người thì Tiêu Thần còn lo lắng có người nhận ra chỗ dị thường của hắn, nhưng đây cách xa Lạc Vân Cốc, lại là một dược viên hoang phế, chỉ sợ ngay cả đám ngoại môn đệ tử cũng không ở đây, an toàn của hắn không thể nghi ngờ là càng được bảo đảm.
Nếu tên Đoạn Hoa Minh kia mà biết được là hắn trong lúc vô tình giúp Tiêu Thần có được đại ân chỉ sợ tức đến miệng phun máu.
Liêu tiếp hai ngày, Tiêu Thần luôn ở trong cốc tu luyện, chưa hề bước ra nửa bước.
Trong sơn cốc, Tiêu Thần chậm rãi mở mắt, có một đao tinh mang hướng về phía này đi đến.
“Luyện Khí kỳ tầng một đỉnh phong”.
Tiêu Thần dùng sức nắm chặt nắm tay, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Nhưng hắn lại đột nhiên nhướng mày, lộ ra vài phần chần chờ.
“Mặc dù ở phương diện tu luyện tuyệt đối không xảy ra vấn đề nhưng nếu bị người khác phát hiện ta không có linh căn mà trong thời gian ngắn lại có thề tu luyện đạt đến Luyện khí kỳ tầng một đỉnh phong thì sự tình e cũng có chút không ổn”.
Tiêu Thần lập tức trở nên buồn rầu, thầm nghĩ nếu có bộ công pháp che dấu hơi thở tu vi thì sự tình liền trở nên đơn giản.
Tâm niệm vừa động, khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, một mặt của kim ấn đang dung nhập vào trong nguyên thần bỗng nhiên hiện ra vô số ký hiệu nhỏ, xung quanh được bao phủ bởi các loại hoa văn huyền ảo khó hiểu, mang phong cách cổ xưa, ẩn chứa khí tức cao quý vô tận.
Sự biến đổi đột ngột này khiến Tiêu Thần giật mình, sau đó nhìn kỹ. Chỉ thấy những ký hiệu trên kim ấn như những con nòng nọc, trên đó còn có ánh sáng vàng nhẹ nhàng lóe lên, thần bí vô cùng.
"Hỗn Nguyên Thần Kinh"!
Tuy rằng không biết tại sao bản thân có thể hiểu được nội dung của những ký hiệu này, nhưng ngay lập tức, Tiêu Thần đã bị bộ công pháp này thu hút, dồn toàn bộ tâm trí vào trong đó.
Một lúc sau, Tiêu Thần mở mắt, trong mắt tràn đầy niềm vui. Bộ công pháp "Hỗn Nguyên Thần Kinh" này là một bộ công pháp tu luyện nguyên thần, hơn nữa còn có khả năng che giấu khí tức vô cùng thần kỳ, đúng là giải quyết được khó khăn hiện tại của Tiêu Thần, khiến cho hắn vui mừng như điên.