Giống như khai mở một loại nghi thức nào đó, lượng lớn hắc huyết bị lực đạo kéo vào, nhanh chóng tuôn ra rơi trên kim ấn, sau khi được tinh lọc hoàn toàn và hấp thu vào trong. Theo lượng máu hấp thu càng nhiều, kim ấn dần dần tỏa ra một trận nhu hòa kim sắc quang hoa, dưới sự chiếu rọi của quang hoa này, hắc khí đang nhanh chóng lan ra trong cơ thể Tiêu Thần như gặp phải thiên địch, trong chốc lát liền nhạt đi, một lát sau lại hoàn toàn biến mất, vết thương mục nát trên tay Tiêu Thần cũng nhanh chóng lành lại.
Chờ đến khi vết thương hoàn toàn lành lại, kim ấn cũng như đã hấp thu đủ máu, kim quang đột nhiên co rụt trở về, trở nên hư ảo, cuối cùng lại trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Tiêu Thần biến mất không thấy.
Mơ mơ màng màng, Tiêu Thần cảm thấy bản thân được tắm trong kim sắc quang mang, ấm áp dễ chịu, toàn thân thư sướng tới cực điểm.
Trong động phủ, ngón tay Tiêu Thần khẽ động, sau đó có chút mê mang mở mắt, sau khi nhìn rõ trước mắt, trong mắt hắn lộ ra vẻ mừng như điên, không chết! Lại không chết! Đưa tay lên trước mắt, ngón tay đen thùi mục nát lúc trước giờ đã hoàn hảo như lúc ban đầu, tất cả như một giấc mộng.
"Kim ấn không thấy, độc tố trong cơ thể ta cũng khỏi, chẳng lẽ trong này có liên quan gì sao?" Trong mắt Tiêu Thần lộ ra vẻ mê mang, nhưng ngay sau đó cảm thấy trong nguyên thần hình như có chút khác biệt. Hắn lập tức nhắm mắt lại, thi triển Nội Thị Thuật vừa học được.
Sau một khắc, hắn đột nhiên mở mắt, trong mắt tràn đầy kinh hãi, kim ấn biến mất kia, không biết như thế nào lại chạy vào trong nguyên thần của hắn. Tiêu Thần thử lấy kim ấn ra, nhưng bất kể hắn nỗ lực thế nào, kim ấn cũng không có chút phản ứng, một lúc lâu sau chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ. Lại cẩn thận kiểm tra cơ thể một lần nữa, xác định mọi thứ đều ổn, hắn mới tạm thời yên tâm, đợi ra ngoài rồi từ từ nghiên cứu cũng không muộn.
Đồ vật trên mặt đất vẫn còn rơi rải rác, hiển nhiên trong lúc hắn hôn mê không có ai vào đây.
Từ trong bốn cái túi trữ vật tìm được một cái túi trữ vật trông bề ngoài thì bình thường nhưng có thể dung nạp hơn mười thước vuông, so với cái cũ chỉ có nửa thước, sau đó đem linh khí, phù lục, tinh thạch và đan dược trên mặt đất thu vào trong. Rồi cẩn thận lau sạch dấu vết, xác định cho dù có người tìm tới đây cũng tuyệt đối không thể phát hiện có gì liên quan gì tới hắn, Tiêu Thần mới hài lòng gật đầu. Trước khi đi hắn hơi do dự, cuối cùng vẫn nhặt hồ lô màu đen rơi trên đất bỏ vào túi trữ vật. Thứ này có thể phun ra lục hỏa kia, nếu vận dụng tốt cũng coi như là một loại vũ khí phòng thân.
Cuối cùng lại nhìn một cái, Tiêu Thần xoay người đi ra ngoài.
Trên vách đá một trận ba động, một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi bước ra, cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó dán lên chân một tấm Phong Hành Phù, thân ảnh hóa thành một làn khói xanh biến mất trong rừng cây.
Tiêu Thành, đại sảnh Tiêu gia.
"Nhị đệ, cháu trai ta Tiêu Thần đã bốn ngày chưa về, đệ có biết nó đi đâu không? Hôm nay là ngày chúng nó hội tụ ở Lạc Vân Cốc, nếu trễ sẽ bị môn quy xử phạt." Tiêu Văn Đình và Tiêu phụ ngồi trên từ đường, vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt Tiêu phụ.
Tiêu Văn Sơn nghe vậy, trong lòng dâng lên một cỗ bất an, ngày đó Tiêu Thần đi đón mẫu thân, rời đi giữa chừng lại liên tiếp bốn ngày không truyền về tin tức gì, hắn cũng phái người đi tìm kiếm, phát hiện một chỗ có dấu vết bị người phá hoại và ba cỗ thi thể, nhưng lại không có chút dấu vết nào của Tiêu Thần.
Hai ngày này Tiêu gia trên dưới đều đồn đại Tiêu Thần cùng tiên nhân đấu pháp, hiện tại e là đã bị người giết chết. Tiêu mẫu nghe vậy thì hoảng sợ vô cùng, mấy ngày nay đều khóc lóc thảm thiết. Tiêu Văn Sơn tuy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng âm thầm lo lắng. Hắn tuy không tin Tiêu Thần sẽ xảy ra chuyện, nhưng chắc chắn cũng gặp phải phiền phức, bằng không tuyệt đối sẽ không lâu như vậy không trở về.
Tiêu Văn Đình thấy vẻ bất an thoáng lộ ra trên mặt Tiêu Văn Sơn, trong lòng lại hưng phấn, nếu tên tiểu tử Tiêu Thần kia thật sự chết ở bên ngoài, vợ chồng Tiêu Văn Sơn còn có thể giở trò gì, đến lúc đó Tiêu gia chỉ có Tiêu Lân là tu tiên giả của Lạc Vân Cốc, chẳng phải hắn lại có thể khôi phục địa vị tuyệt đối trong Tiêu gia sao!
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, "Việc của ta không cần ngươi xen vào, lo chuyện của mình đi." Theo tiếng nói rơi xuống, một bóng người cũng chậm rãi bước vào từ ngoài cửa.
Ánh mắt Tiêu Thần quét qua, đám người Tiêu gia lập tức cúi đầu, không một ai dám nhìn thẳng vào hắn.
"Phụ thân, con có chút việc bên ngoài nên trì hoãn mấy ngày, làm người lo lắng rồi." Đối với chuyện suýt mất mạng ở bên ngoài, Tiêu Thần tuyệt đối sẽ không để cha mẹ biết, không chỉ không có tác dụng mà còn khiến họ lo lắng.
"Tốt tốt! Trở về là tốt rồi." Tiêu phụ thấy con trai bình an vô sự đứng trước mặt mình, trong lòng cũng vui mừng, liên tục nói tốt.
"Hôm nay con phải trở về tông môn, hiện tại đành cáo biệt với phụ mẫu." Ánh mắt Tiêu Thần lướt qua Tiêu Văn Đình, trong mắt lóe lên hàn quang, Tiêu Văn Đình lập tức lạnh sống lưng, trên đầu rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, vội vàng cúi đầu xuống.
Tiêu Thần hài lòng gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Một canh giờ sau, ngoài thành Tiêu Thành, dưới sự chú ý của mọi người Tiêu gia, hai bóng người nhanh chóng hóa thành hai chấm đen nhỏ, biến mất trong tầm mắt mọi người.
"Nhị đệ, chúng ta trở về thôi." Tiêu Văn Đình cười làm lành, nói với Tiêu Văn Sơn. Tiêu Thần một ngày bình an vô sự, vị gia chủ Tiêu gia này phải cung kính hữu lễ đối đãi với vợ chồng Tiêu Văn Sơn.
Tiêu Văn Sơn gật đầu, nhìn ánh mắt hơi nịnh nọt của đám người Tiêu gia, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác tự hào, hắn có thể trở về Tiêu gia khiến người ta kính sợ, tất cả đều là nhờ hắn nuôi dưỡng một đứa con trai tốt - Tiêu Thần!
Dán Phong Hành Phù trên chân, tốc độ của hai người Tiêu Thần nhanh đến cực điểm, một ngày đi ngàn dặm cũng không hề khoa trương.
Trên đường đi như gió cuốn mây bay, Tiêu Lân tuy muốn lấy lòng kéo gần quan hệ giữa hai người, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Thần bình thản một bộ dạng không muốn nói chuyện, thử dò hỏi hai câu liền thức thời im miệng. Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, sau một ngày bôn ba, hai người cuối cùng cũng trở về Lạc Vân Cốc.
Trở về, hai người lập tức tách ra, Tiêu Thần trực tiếp đi về phía Linh Dược Cốc.
Đến nơi ở, sau khi rửa mặt sạch sẽ, Tiêu Thần liền vội vàng ra ngoài đi thẳng đến chỗ Dược Đạo Tử.
"Sư tôn, đệ tử Tiêu Thần trở về tông môn xin được bái kiến." Đứng ngoài cửa, Tiêu Thần cung kính nói.
"Vào đi." Giọng nói nhàn nhạt của Dược Đạo Tử truyền ra từ trong phòng.
Tiêu Thần đẩy cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi sửng sốt, sau đó bình tĩnh quỳ xuống đất.
"Đệ tử về nhà năm ngày, đúng hẹn trở về, đặc biệt đến bái kiến sư tôn."
Dược Đạo Tử ngồi trên bồ đoàn, hai bên đứng ba nam hai nữ, Cơ Nguyệt Vũ đang ở trong đó, đứng ở cuối bên cạnh.
Tiêu Thần đi vào, ngoại trừ Cơ Nguyệt Vũ ra, bốn người còn lại đều nhìn hắn, quan sát một chút liền lộ ra vẻ khinh thường. Đối với tên đệ tử kí danh mới thu nhận này của sư tôn bọn họ cũng từng nghe nói qua, chẳng qua chỉ là một phàm phu tục tử không có linh căn mà thôi, cho dù vào được tiên môn, tương lai cũng chẳng có thành tựu gì.
"Tiêu Thần, năm người này đều là đệ tử nhập môn của ta, cũng chính là sư huynh và sư tỷ của con." Dược Đạo Tử nhìn Tiêu Thần một cái, chỉ vào năm người nói.
"Đệ tử nhớ kỹ! Tiêu Thần bái kiến các vị sư huynh sư tỷ." Tiêu Thần gật đầu, sau đó cung kính hành lễ với năm người.
Ngoại trừ Cơ Nguyệt Vũ liếc hắn một cái, bốn người còn lại như không nghe thấy, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tiêu Thần thấy vậy không hề lộ ra dị sắc, mặt không chút thay đổi chắp tay đứng ở vị trí cuối cùng.
"Hôm nay các con đều ở đây, ta có chút việc cần dặn dò." Dược Đạo Tử liếc mắt nhìn, sắc mặt không đổi, sau đó mở miệng nói: "Gần đây ta sẽ vào hậu sơn bế quan tu luyện, xung kích Kim Đan cảnh, không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền ta. Trong khoảng thời gian này, đan dược cần thiết của tông môn giao cho các con phụ trách."
"Sư tôn đã nắm chắc xung kích Kim Đan rồi sao?" Nam tử đứng đầu kinh hỉ hỏi.
"Gần đây tu luyện có chút lĩnh ngộ, đối với việc ngưng kết Kim Đan cũng có chút nắm chắc." Trên mặt Dược Đạo Tử lộ ra nụ cười, có thể ngưng kết Kim Đan, không chỉ tu vi pháp lực tăng mạnh, thọ nguyên cũng tăng vọt đến năm trăm năm, từ đây bước vào hàng ngũ cao giai tu sĩ, cho dù là hắn cũng không nhịn được có chút hưng phấn.
"Chúc mừng sư tôn! Chúc mừng sư tôn!" Lúc này Đoạn Hoa Minh là thật tâm chúc mừng, Dược Đạo Tử trở thành Kim Đan tu sĩ, địa vị của bọn họ ở Lạc Vân Cốc tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên.
"Sư tôn xin yên tâm bế quan, có chúng con ở đây, việc cung cấp đan dược tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót." Nam tử trẻ tuổi thứ hai đứng bên trái, lúc này cũng cung kính nói.
"Ừm, vậy ta yên tâm rồi." Dược Đạo Tử hơi gật đầu, sau đó chỉ vào Cơ Nguyệt Vũ nói: "Nguyệt Vũ sư muội của các con mới nhập môn, ta bế quan tu luyện không có tinh lực dạy nàng, việc tu luyện thì không sao, nhưng luyện đan thuật thì phải nhờ các con thay ta rồi, không biết ai trong các con nguyện ý dạy Nguyệt Vũ một thời gian?"
"Đệ tử là đại sư huynh, chuyện này tự nhiên là nghĩa vụ của đệ tử, khoảng thời gian này, đệ tử sẽ tạm thời dạy Ngũ sư muội luyện đan thuật."
Đoạn Hoa Minh hơi cúi đầu, ánh mắt đảo nhanh, nhìn Cơ Nguyệt Vũ âm thầm lóe lên vẻ sốt sắng.
"Sư tôn, đại sư huynh hiện tại tu vi đã đến Luyện Khí kỳ tầng sáu đỉnh phong, đang trong giai đoạn đột phá, theo đệ tử thấy nên chuyên tâm tu luyện, sớm ngày đột phá cảnh giới. Việc dạy Ngũ sư muội luyện đan thuật, để đệ tử làm là phù hợp nhất." Giọng Đoạn Hoa Minh vừa dứt, nam tử trẻ tuổi phía sau hắn liền cười nhẹ, tiến lên một bước nói.
Lê Nguyệt Đô, nhị đệ tử của Dược Đạo Tử, người này nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, một thân cẩm bào, khí độ nho nhã, có chút phong thái của công tử thế gia, khá thu hút ánh nhìn.
Đoạn Hoa Minh hơi nhíu mày, trong mắt hơi lộ vẻ bất mãn, nhưng vẫn ôn hòa cười nói: "Nhị sư đệ nói có lý, nhưng với trình độ luyện đan thuật nhất phẩm của đệ hiện tại, e là không thể đảm nhiệm nhiệm vụ này?"
"Đại sư huynh nói như vậy là sai rồi, luyện đan thuật của đệ tuy chỉ là nhất phẩm, nhưng căn cơ khá vững chắc, dạy ngũ sư muội chắc là đủ rồi, đại sư huynh nên tận dụng thời gian tu luyện, sớm ngày đột phá bình cảnh thì hơn." Trong mắt Lê Nguyệt Đô lóe lên tinh mang, không có ý tứ nhường nhịn.