Loạn Nhịp

Chương 3.2: Ngoại trừ nhan sắc thì chẳng có gì.


1 tháng

trướctiếp

Cô không phải là thiên tài. Vị trí đứng đầu của cô là kết quả của sự cố gắng và nỗ lực không ngừng.

“Nhưng cũng có tiền lệ là những người không thuộc lớp thi đấu vẫn đạt được giải thưởng". Bùi Tụng bất ngờ lên tiếng.

“Cậu đã từng tham gia chưa?”, cô ấy hỏi tiếp.

Cậu hỏi nhiều quá rồi đấy.

Bùi Tụng thường không nói nhiều với người lạ.

Tuy nhiên, cậu ta ngừng một lúc rồi vẫn gật đầu xác nhận: “Có, tôi đã tham gia.”

Khi còn lớp 10, cậu ta tham gia tập huấn một thời gian với tâm lý thử sức và đã giành được giải ba cấp tỉnh.

“Nhưng điều đó vẫn không đủ để đảm bảo thành công.”

Trình Bắc Mạt cảm thấy mình đã hỏi đúng người, ánh mắt sáng lên: “Vậy cậu có dự định tham gia thi đấu nữa không?”

“Nếu tôi muốn tham gia tuyển sinh thi đấu, tôi không cần phải mất công đến Bát Trung.”

Thi đấu đã là một thử thách sinh tồn ngoài trời cực kỳ khắc nghiệt, anh ta không cần phải đến trường Bát Trung để làm tăng thêm lợi thế.

Trình Bắc Mạt thầm nghĩ, việc đến trường Bát Trung còn gọi là tốn công sức? Trường Bát Trung chẳng phải là nơi ai cũng có thể vào sao?

Khi cô đang suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói, nam sinh đối diện nhìn về phía cô và nói: “Về việc thi đấu, tôi có thể giúp cậu tìm hiểu thêm.”

Câu trả lời này thực sự là một thông tin quý giá.

Nhiệt tình thì không hẳn, nhưng lạnh lùng cũng không phải. Bị gọi là "Cún" mà vẫn giữ được bình tĩnh, đẳng cấp soái ca là đây chứ đâu.

“Vậy phiền cậu rồi".

“Liên lạc với cậu kiểu gì?”

Ở những cô gái khác, thường thì bước tiếp theo sẽ là trao đổi WeChat.

Trình Bắc Mạt, với vẻ mặt đầy tự tin, ôm chặt xấp bài kiểm tra và tuyên bố: "Tớ học lớp 1, cứ đến lớp 1 tìm Trình Bắc Mạt là ra ngay ấy mà!"

Bùi Tụng :“……”

Nói xong, cô ấy dùng chân đẩy cửa phòng làm việc ra, rồi lại dùng chân khép cửa lại.

Loạt động tác uyển chuyển, dứt khoát cho thấy người này rõ ràng là bậc thầy. Chỉ có kinh nghiệm dày dặn, tôi luyện qua năm tháng mới có thể tung ra cú đá mạnh mẽ như thế.

Tiếng cửa đóng sầm vang lên, kéo theo một cơn gió lạnh buốt rít lên rồi đập vào mặt Bùi Tụng.

Bùi Tụng nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc sau cuộc trò chuyện vừa rồi.

Cuộc giao lưu này xem ra chỉ là do cậu ta tự mình đa tình thôi. Lúc nãy Bùi Tụng còn tính lôi điện thoại ra nữa kìa.

Khi Trình Bắc Mạt bước vào lớp, cô thấy Trần Vận Cát đang ngồi ở chỗ của mình, trò chuyện rôm rả với Chu Thiến Như.

Vắng Trình Bắc Mạt, cô ấy dắt Chu Thiến Như len lỏi vào lớp như chỗ không người, ung dung ngồi xuống vị trí quen thuộc. Nhìn điệu bộ thành thạo ấy, cứ ngỡ cô nàng là thành viên không chính thức của lớp 1.

Thấy Trình Bắc Mạt, Trần Vận Cát vội vã lắc lắc hộp cơm trong tay: “Tụi mình mang cơm đến cho cậu này”.

Trình Bắc Mạt đặt bài kiểm tra lên bục giảng rồi đi đến ngồi xuống.

"Tin mật đây, lớp 3 có thành viên mới siêu hot, đến từ trường top đầu".

Trình Bắc Mạt thản nhiên gắp một miếng thức ăn, buông một tiếng "Ồ" không rõ cảm xúc.

"Tự nhiên cậu lại thờ ơ thế? Các bạn nữ trong lớp tớ ai cũng hào hứng, lúc nãy đã rủ nhau đi ngắm cậu ấy rồi đấy".

Trình Bắc Mạt hỏi: “Cậu cũng đi à?”

Trần Vận Cát nhún vai: "Không, nghe nói cậu ấy không có mặt."

Trình Bắc Mạt đặt đũa xuống, thở dài: "Vậy cậu không cần đi nữa. Cậu còn nhớ hai cậu con trai ở hiệu sách không?"

Trần Vận Cát há hốc mồm: "Hả?"

"Đúng vậy."

"Sao cậu biết?"

"Gặp ở phòng làm việc của thầy Diêm".

"Trời đất ơi!" Trần Vận Cát hốt hoảng: "Cậu nào thế? Là cậu mặc áo bóng rổ á?"

“Không phải, là người kia.”

"Vậy thì tốt quá!", Trần Vận Cát vỗ nhẹ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Chu Thiến Như nói thêm với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Nghe đồn lúc cậu ta chuyển trường, hoa khôi trường Nhất Trung còn khóc hết nước mắt đấy!"

Chu Thiến Như có tài kể chuyện như một paparazzi thực thụ, giọng điệu trầm bổng, khiến người nghe như đang được chứng kiến tận mắt.

Trần Vận Cát hoàn toàn bị cuốn hút bởi câu chuyện của Chu Thiến Như, liên tục reo lên "à" đầy ngạc nhiên và hào hứng.

Trình Bắc Mạt lắc đầu, không thể hiểu nổi: "Chuyển trường thôi mà, có phải là đi chết đâu."

Chu Thiến Như bên cạnh thở dài, giải thích: "Trời ơi, cậu không biết đâu, hoa khôi của trường vì cậu ta mà từ bỏ cả tương lai, chuyển sang học Luật. Vậy mà cậu ta lại nhẫn tâm bỏ rơi người ta!".

Trình Bắc Mạt thầm nghĩ, biệt danh "Cún" quả không sai, đúng là đồ hại người.

"Thủ tục chuyển trường của cậu ta hình như còn đang dang dở, lại chẳng thấy đến lớp bao giờ, thế mà bài kiểm tra đánh giá vẫn có điểm rồi. Có ai biết kết quả ra sao không?"

Trình Bắc Mạt không biết lời Chu Thiến Như là thật hay giả, cũng chẳng thèm lại gần.

Chu Thiến Như làm động tác ra hiệu.

Cô hỏi: “70 điểm?”

“Hơn 700 điểm!”

Trường Bát Trung chỉ được hơn 700 điểm, xem như hết hy vọng vào đại học rồi. Cố lắm thì cũng chỉ vào được cao đẳng thôi.

Với kết quả học tập như vậy, có lẽ cậu ta không phải là "đối thủ mạnh" mà thầy Diêm đã nhắc đến.

Chu Thiến Như thở dài: "Điểm số này chắc không đủ để chen chân vào trường Nhất Trung. Thôi thì cứ tận hưởng những ngày còn lại ở trường Bát Trung, chứ sang đó chắc áp lực lắm".

Nói như thể sắp đến ngày tận thế vậy.

"Nghe cậu nói xong, cảm giác người này chỉ có mỗi nhan sắc thôi." Trần Vận Cát lắc đầu.

Trình Bắc Mạt không đưa ra ý kiến.

Sau vài phút trò chuyện trong phòng làm việc, Trình Bắc Mạt cảm thấy người này cũng không đến nỗi nào. Tuy nhiên, Trần Vận Cát lại là người dễ thay đổi, ngay lập tức đã đổi giọng, vẫn giữ vững quan điểm "nhan sắc là chân lý": "Ai mà chẳng có khuyết điểm, đẹp trai đã khó rồi, làm sao có thể đòi hỏi quá nhiều."

Trình Bắc Mạt :“……”
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp