Loạn Nhịp

Chương 6.2: Trời ơi! Bùi Tụng đẹp trai quá đi!


1 tháng

trướctiếp

Đã nói đến đây rồi, cô cũng tiện thể hỏi Bùi Tụng xem anh đã dùng thẻ cơm của cô ăn chưa.

Bùi Tụng bật cười trước sự kiên trì của cô, rồi thản nhiên hỏi ngược lại: "Thẻ của cậucó bao nhiêu tiền mà tôi phải ăn cho hết?"

Ý cậu ta là gì vậy? Chê ít hay là chê không đủ thành ý?

Trình Bắc Mạt không khỏi liếc nhìn đôi giày của Bùi Tụng, thầm nghĩ: "Đôi giày này chắc đổi được bao nhiêu bữa ăn ở căng tin nhỉ... Chắc ăn từ năm lớp 10 đến khi tốt nghiệp lớp 12 cũng không hết đâu nhỉ?"

Cô nhớ lại, rồi Diêm túc đáp: "Ba trăm."

Bùi Tụng lấy thẻ cơm ra, đưa lại cho cô và nói: "Chưa dùng."

Cô không chịu nhận lại: "Cậu chê ít hay là chê không đủ thành ý..."

"Cầm lấy đi, không thì tôi lại phải đến lớp cậu tìm cậu đấy." Bùi Tụng đặt thẻ lên bàn trước mặt cô, "Để tránh việc lại nhìn thấy những thứ không nên thấy".
Hóa ra là vì chuyện đó, cô đã hiểu lầm rồi.

"Ý tôi là, chút việc nhỏ này không cần phải khách sáo đâu." Thấy vẻ mặt của Trình Bắc Mạt hơi mất tự nhiên, Bùi Tụng vội vàng chuyển chủ đề, "À đúng rồi, chân bạn cậu đỡ hơn chưa?"

Trình Bắc Mạt mất vài giây mới nhớ ra người bạn này là ai, rồi đáp: "Cậu nói Đỗ Dương à, không biết nữa, chắc là đỡ hơn rồi."

Tuy vết thương của Đỗ Dương không nặng đến mức gãy xương, nhưng cũng gây bất tiện khi đi lại nên cậu ấy đã xin nghỉ vài hôm.

Mỗi ngày Trần Vận Cát đều đến nhà đưa bài tập, nhân tiện cãi nhau vài câu.

Nghe vậy, Bùi Tụng nhướn mày: "Hình như cậu không quan tâm cậu ta lắm nhỉ?"

"Chỉ bị bong gân thôi mà." Trình Bắc Mạt thờ ơ nói, "Hồi nhỏ bọn tôi chơi còn kinh hơn thế này nhiều, có lần cậu ấy bị gãy xương, bó bột rồi mà vẫn còn chạy nhảy lung tung."

Hóa ra là bạn thanh mai trúc mã. 

Tiếng chuông vào lớp vang lên, cả hai vẫn chưa thấy thầy Diêm đâu, bèn chuẩn bị quay về lớp.

Vừa đứng dậy, Trình Bắc Mạt cảm thấy choáng váng, suýt ngã.

Cô nghĩ có lẽ mình bị tụt huyết áp nên định ngồi xuống lại, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy khối rubik trên bàn đang rung chuyển dữ dội.

Cô nhìn Bùi Tụng: "Cậu có thấy..."

Bùi Tụng phản ứng rất nhanh, đứng dậy đỡ lấy cô, vừa bước nhanh ra khỏi văn phòng vừa nói: "Động đất rồi, mau xuống lầu thôi!"

Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng la hét bên ngoài: "Động đất rồi!!!"

Chỉ trong chớp mắt, tòa nhà dạy học đối diện đã chật kín người, tất cả đều hốt hoảng chạy ra sân trường.

Trình Bắc Mạt vẫn còn choáng váng, chỉ cảm thấy vai mình nóng ran. Khi hoàn hồn lại thì cô đã bị Bùi Tụng đẩy tới cầu thang.

Xuống được nửa tầng, Bùi Tụng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với cô: "Cậu cứ xuống trước đi."

Trình Bắc Mạt ngẩng đầu lên: "Vậy còn cậu?"

Anh lạnh lùng nói, vừa bước xuống vài bậc thang: "Tôi lên lầu một chút, cậu đi nhanh đi!"

Người này làm sao thế nhỉ?

Lúc nguy hiểm như thế này còn quay lên lầu làm gì không biết?

"Cậu muốn chết à?"

Bùi Tụng nhìn cô thật sâu, nói: "Yên tâm, tôi không chết dễ vậy đâu."

Trình Bắc Mạt do dự đi xuống được một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm rú từ trên đầu: "Bùi Tụng, cậu làm cái quái gì thế hả! Không biết nghĩ đến an toàn à!"

Không biết thầy Diêm đã quay lại từ lúc nào, đang đứng đó gào lên

Trình Bắc Mạt ngơ ngác nhìn, rất nhanh sau đó tiếng gầm rú đã nhắm vào cô:
"Trình Bắc Mạt! Em đi dạo đấy à? Mau xuống lầu ngay cho tôi!"

Tất cả mọi người đều tập trung ở sân trường, không phân biệt lớp hay khối, vô cùng hỗn loạn.

"Ban đầu tôi cứ tưởng là người phía sau đá vào ghế của tôi, còn mắng cậu ta một trận, hóa ra không phải cậu ta."

"Lớp tôi đang học thể dục ngoài trời, không cảm thấy gì cả, chỉ thấy mọi người chạy ra hết."

"Máy chiếu trong lớp tôi bị lệch luôn rồi!"
...
Mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, tụ tập thành từng nhóm nhỏ, kể cho nhau nghe về giây phút kinh hoàng vừa trải qua.

Ban giám hiệu nhà trường vội vàng bật loa, yêu cầu tất cả học sinh nhanh chóng tập trung về đúng hàng ngũ lớp mình để điểm danh.

Trần Vận Cát kéo Chu Thiến Như chạy từ trong đám đông ra, vừa thở vừa nói: "Mạt Mạt, cậu nãy giờ ở đâu vậy? Tìm mãi chẳng thấy."

Cô đáp: "Tớ ở văn phòng thầy Diêm."

"Làm tớ sợ chết khiếp! Ra ngoài là tốt rồi, ra ngoài là tốt rồi." Trần Vận Cát vỗ ngực nói, "Tuy tỷ lệ đỗ đại học của trường mình không cao, nhưng diễn tập động đất thì thường xuyên, đến lúc nguy cấp vẫn rất hữu dụng."

Mọi người xung quanh vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho người thân và xem tin tức.

Chu Thiến Như giơ điện thoại cho bọn họ xem: "Lên top tìm kiếm rồi, là tỉnh bên cạnh bị động đất, Kinh Giang cũng bị ảnh hưởng mạnh."

Trần Vận Cát cúi đầu bấm số: "Để tớ gọi điện báo bình an cho bố mẹ tớ. Mạt Mạt, tiện thể nhờ bố tớ nói với bố mẹ cậu một tiếng nhé, cho các bác yên tâm."

Cửa hàng kim khí nhà Trần Vận Cát và tiệm mì nhà Trình Bắc Mạt ở cạnh nhau nên nhờ chuyển lời cũng tiện.

Trình Bắc Mạt lơ đãng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tòa nhà dạy học.

Cô thầm nghĩ: "Không biết Bùi Tụng rốt cuộc đã đi đâu rồi?"

m thanh ồn ào xung quanh như thể bị tắt đi, nhỏ dần rồi biến mất.

Đột nhiên, Chu Thiến Như nhìn chằm chằm về một phía, hỏi: "Kia chẳng phải Bùi Tụng sao?"

Trình Bắc Mạt vội vàng quay đầu lại, thấy hai bóng người, một cao một thấp, Bùi Tụng đang dìu một nữ giáo viên đang mang thai từ tòa nhà dạy học ra.

Trình Bắc Mạt vội vàng quay lại, thấy hai bóng người, một cao một thấp. Bùi Tụng đang dìu một cô giáo đang mang thai từ tòa nhà dạy học ra.

"Suýt nữa thì quên mất, cô giáo chủ nhiệm lớp mình sắp sinh rồi." Chu Thiến Như thốt lên, "Ôi trời, Bùi Tụng đẹp trai quá!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp