Căn bản không phải là tuyển thủ cùng đẳng cấp.
Điều này làm cho Văn Hành Thiên vô cùng kinh ngạc mừng rỡ nhưng cũng buồn rầu...
Bởi vì Tả Tiểu Đa thế này ắt phải liên quan đến việc mình phải sử dụng tinh lực lớn hơn nữa.
Cố tình phương hướng tu luyện và sách lược, phương pháp tác chiến của bản thân Văn Hành Thiên cũng không thích hợp với Tả Tiểu Đa.
Đây mới là việc làm Văn Hành Thiên khó chịu nhất: ta đường đường là giáo viên tên tuổi số một của Cao Võ Tiềm Long, giáo dục vô số anh tài, bây giờ thế nhưng một học sinh cũng dạy không được sao?!
Chuyện này không thể được! Này làm sao được?! Chẳng mấy chốc đã tới thời gian ăn cơm trưa.
Đám người Tả Tiểu Đa bên này vừa mới bước vào lập tức cảm giác được không bình thường.
Không khí trong căng tin hoàn toàn khác với trước kia.
Khiến mọi người nhìn qua đã chú ý là cái bàn có vị trí tốt nhất rõ ràng là trống không.
Toàn bộ mấy cái bàn bên cạnh đều có học sinh ngồi đây rộn ràng nhốn nháo, chỉ duy nhất cái bàn lớn có thể để mười mấy người ngồi này là không có ai ngồi, mặt bàn sạch sẽ, phía trên ngay cả một chút nước đồ ăn thừa cũng không có, bây giờ cũng không phải vừa vặn đúng lúc trống không.
Tả Tiểu Đa trầm ngâm nhìn lại, toàn bộ mười chín nam sinh mặc Kim Long Nhị Trảo đều đứng ngay ngắn ở đó, một người trong đó đúng là Triệu Văn Thắng ngày hôm qua đánh nhau với mình, còn bên kia đều là nữ sinh áo trắng như tuyết, bạn học nữ đi cùng với Triệu Văn Thắng ngày hôm qua cũng ở trong đó, đoán chừng cũng phải có mười bảy mười tám người!
Ánh mắt của đoàn người cả trai lẫn gái này đều nhìn chăm chằm Tả Tiểu Đa đang bước vào, hơn ba mươi ánh mắt lộ ra ý chí chiến đấu hừng hực, hết sức căng thẳng!
Khí thế đập vào mặt làm cho Tả Tiểu Đa nheo hai mắt lại. Trên mặt Triệu Văn Thắng vẫn còn bầm dập, mấy cục u trên đầu còn chưa tan, tuy rằng không nhìn được cả người nhưng chỉ nhìn trên mặt thì phỏng chừng trên người vết thương loại này cũng không ít.
Tả Tiểu Đa nhịn không được có chút khó hiểu: “Lão Triệu, ngươi đây là bị sao vậy? Bị người ta đánh à?”
Tuy rằng ngày hôm qua chính mình ra tay không nhẹ nhưng cũng không có đánh nhiều như vậy.
Triệu Văn Thắng nghe lời nói của Tả Tiểu Đa, mắt thường cũng có thể thấy gương mặt hắn trở nên đỏ bừng, oán hận nói: “Còn không phải đều bởi vì ngươi!”
Một đám học sinh kế bên người hắn nghe được lời ấy đều vui ơi là vui, cười đến ngã trái ngã phải, liên tục cười vang.
Ngày hôm qua tranh bàn với Tả Tiểu Đa nếm mùi thất bại, Triệu Văn Thắng cơm nước xong xuôi đi về, buổi chiều vừa vào lớp đã bị giáo viên chủ nhiệm xách lên hành hung một trận!
“Đánh nhau với học sinh mới năm nhất tranh một cái bàn, lại còn tranh thua! Triệu Văn Thắng, ngươi đúng là rất có tiền đồ, tiền đồ lớn đó!”
“Mất hết mặt mũi của ta rồi!”
“Đánh nhau đánh thăng thì không nói, lại còn có thể thua, lại có thể thua bởi một học sinh mới thấp lớp hơn... Ta cho ngươi thua nè, cho ngươi thua nè!”
Triệu Văn Thắng bị giáo viên chủ nhiệm đã nửa năm không ra tay đánh học sinh điên cưồng đánh một trận, trận đánh này đối với Triệu Văn Thắng mà nói là trời đất mù mịt, nhật nguyệt vô quang, thêm thảm nghèo túng, vô cùng thảm thương.
“Thật sự là mất mặt chết người mài!”
Vị giáo viên chủ nhiệm kia cũng rất cá tính, nổi cơn tam bành, thiếu chút nữa đã đập bể cái bàn trên bục giảng: “Ngày mai tất cả đều đi! Phải cướp cái bàn kia về cho ông! Phải lấy lại mặt mũi cho ông!”
Kết quả thế là xuất hiện một màn trước mắt này.
Toàn bộ thành viên lớp bảy năm hai làm động tác chào tạm biệt với Tả Tiểu Đạt