Thầy Điền không ói ra máu tại chỗ đã là may mắn rồi. “Sao lại không ngồi đi?”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa thật kinh ngạc: “Hiếm thấy còn có chỗ ngồi trống, còn không mau mau ngồi xuống ăn cơm, còn đứng ngây ra đó làm gì.”
Một đám học sinh đứng bên cạnh vây xem, còn có đám Mạnh Trường Quân phía sau Tả Tiểu Đa, tất cả đều lộ ra vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng.
Tại sao người ta không ngồi chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không rõ sao?! Cắm hành vào lỗ mũi heo, ngươi còn giả vờ cái gì! Phía đối diện.
Triệu Văn Thắng hít sâu một hơi, vỗ vỗ cái bàn: “Tả Tiểu Đa, nơi này có bàn trống, ngươi có dám ngồi không?!”
Đây chính là chính thức khiêu chiến.
Tả Tiểu Đa cười to ha ha: “Cám ơn các đàn anh đàn chị đã giữ chỗ ngồi cho chúng chúng ta, nào nào, tất cả mọi người qua đây ngồi, đừng phụ ý tốt của các đàn anh đàn chị!”
Hắn nói xong thì dẫn đầu đi qua, chính xác đặt mông ngồi xuống.
Nhóm Lý Thành Long, Hạng Băng, Mạnh Trường Quân và Chân Phiêu Phiêu cũng không yếu kém chút nào, một đám đi qua từng người ngồi xuống!
Chỉ trong chốc lát cái bàn mười sáu chỗ ngồi đã không còn chỗ trống!
Ngay cả các học sinh khác chung lớp với Tả Tiểu Đa cũng không có chỗ ngồi, cũng phải đặt mông ngồi ở vị trí bên cạnh người!
Ba mươi sáu người, một người cũng không thiếu, tất cả đều ngồi vững vàng ở đó, chẳng nói câu nào.
Toàn bộ người đang xem cuộc chiến, sắc mặt tất cả đều trở nên chăm chú, trên mặt thầy Điền ngồi ở bên cửa sổ lộ ra vẻ tán thưởng trầm trọng.
Không rời không bỏ, có nạn cùng chịu, chỉ một điểm này đã làm cho người khác giơ ngón tay cái lên!
Ba mươi sáu người lớp một có thái độ cùng tiến cùng lùi, trong sự im lặng biểu lộ vẻ chắc chắn.
Trên mặt rất nhiều học sinh đều toát lên vẻ hâm mộ và than thở.
Bởi vì chỉ một điểm này lớp của chính mình lại làm không được!
Mà chuyện này cũng là bằng chứng cho một điểm: Ngoại trừ Tả Tiểu Đa thì ba mươi lăm người còn lại đều cam tâm tình nguyện mà đặt tiền cược trên người Tả Tiểu Đai
Tả Tiểu Đa thắng, mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm!
Tả Tiểu Đa thua, mọi người cùng nhau đứng ăn cơm!
Ngươi thẳng ta cùng ngươi hưởng vinh hoa phú quý, ngươi thua ta cùng ngươi rơi vào trầm luân!
Giờ phút này ba mươi sáu người lớp một cùng nhau ngồi xuống, ngưng tụ thành một tổng thể không thể tách rời!
Nhìn thấy một màn này, một nam sinh trong đám người Triệu Văn Thắng bên kia đi ra, mặt người này có ý cười, dáng người cao gầy, nhìn qua chiều cao cũng không kém Tả Tiểu Đa cho lắm, ánh sáng trong mắt lập lòe, hiển nhiên tu vi rất cao, hơn hẳn bạn cùng lứa.
Hắn chậm rãi đi tới, dưới ánh nhìn chăm chú chằm chằm của mọi người vỗ cái bàn, trầm giọng quát: “Cái bàn này là của chúng ta! Mời các ngươi, đứng lên!”
Bước vào quá trình tranh đoạt cái bàn từ lúc này, giật ra màn che.
Triệu Văn Thắng nói: “Tả Tiểu Đa, vị này chính là lớp trưởng lớp bảy năm hai của chúng ta, Ngô Kình!”
Có người hừ một tiếng.
Lớp bảy năm hai trực tiếp phái ra lớp trưởng, xem ra rất xem trọng trận chiến này, quyết tâm đạt được.
Nhưng là cũng khó trách, giáo viên chủ nhiệm đều tự mình đến áp trận quan sát, một trận này nếu còn đánh thua vậy thì mất mặt quá rồi!
Dù sao dưới nguyên tắc cơ bản là dùng võ nhận kính trọng, lấy tu vi định địa vị, lớp trưởng lớp bảy mà thua vậy sẽ xem như cả lớp đều thua!
n oán với lớp bảy năm hai hoặc là từ nay về sau chấm dứt hoặc là kéo dài đến bốn lớp!
Ít nhất là tất cả lớp tám lớp chín sau lớp bảy sau này nếu nhìn thấy Tả Tiểu Đa thì toàn bộ đều phải đi đường vòng!
Không phục cũng có thể, trước hết đánh thắng người đứng đầu lớp bảy đã, sau đó mới có tư cách tìm đến Tả Tiểu Đa tranh đoạt cái bàn!
Đây là nguyên tắc! Nguyên tắc cơ bản tranh đoạt cái bàn!