Tả Tiểu Đa cảm thấy sảng khoái đầm đìa gấp mấy lần, chỉ cảm thấy từ trước đến nay chưa bao giờ đã ghiền như thế, cầm hai cái chùy lớn thi triển dễ dàng theo ý muốn, oai phong lẫm liệt, chùy pháp cũng vì vậy mà tiến bộ không chỉ một bước.
Đúng như lời Văn Hành Thiên nói, chiến đấu thực tế mới là cách thức tiến bộ tốt nhất!
Năm phút thứ hai sau đó Tả Tiểu Đa cảm giác chính mình có chút mệt mỏi, tới năm phút thứ ba dần dần bắt đầu trở nên lực bất tòng tâm.
Loại vũ khí như chùy lớn này ưu điểm là uy lực lớn, dù cho hai người cảnh giới hoàn toàn tương đồng cũng có thể nghiền ép kẻ địch hoàn toàn.
Nhưng mà thật sự là quá nặng!
Đây cũng là nguyên nhân mà tất cả võ giả rất ít khi sử dụng loại vũ khí nặng này.
Ví dụ như nói nếu sử dụng kiếm có thể chiến đấu ba ngày ba đêm, nhưng nếu dùng chùy thì có thể một giờ cũng không kiên trì được. Mà có chút thời điểm là cần phải đánh lâu dài.
Dùng chùy... thì không đánh lâu dài được!
Tới năm phút thứ tư thì Tả Tiểu Đa đã đổ mồ hôi điên cuồng, cả người ướt sũng, cố gắng duy trì như vậy, không khỏi mệt như chó chết!
Nhưng vấn đề ở chỗ...
Văn Hành Thiên căn bản không để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi. “Lấy tiềm lực của ngươi ra! Không được thì ăn đan dược thay thế!” “Dùng lực mạnh lên! Sức mạnh của ngươi đâu!”
“Lại tiếp tục!”
“Lại tiếp tục!”
“Tiếp, mười lần cuối cùng!”
Sau mười lần: “Năm lần cuối cùng!”
Sau năm lần: “Ba lần cuối cùng!”
Sau ba lần: “Thật sự là hai lần cuối cùng!”
Sau hai lần: “Một lần cuối cùng!”
Sau một lần cuối cùng chính là li šp không ngừng: “Một lần cuối cùng! Một lần cuối cùng! Lại đến một lần cuối cùng! Đây thật sự là một lần cuối cùng! Này tuyệt đối là một lần cuối cùng!”
Tới cuối cùng Tả Tiểu Đa cảm giác chính mình cũng muốn hôn mê rồi.
Hắn chỉ đơn thuần nhấc lên hai cái chùy mà thiếu chút nữa đã làm hai cánh tay mình trật khớp.
Luyện tập với Văn Hành Thiên tuy rằng chỉ là huấn luyện chùy, nhưng là luyện như thế ba tiếng đồng hồ liên tiếp không gián đoạn, Tả Tiểu Đa trực tiếp quỳ luôn!
Tả Tiểu Đa cảm giác... luyện tập với Tả Tiểu Niệm nửa tháng cũng không đạt tới mức độ huấn luyện trong ba giờ liên tục này!
Càng thêm không thể tưởng tượng là dưới sự chăm sóc của Văn Hành Thiên, hai cánh tay của Tả Tiểu Đa lại có thể không bị sưng chút nào!
Dưới lầu.
Văn Hành Thiên rời khỏi biệt thự lúc mười giờ rưỡi, để lại Lý Thành Long nằm ở trên sô pha đã muốn biến thành một bãi bùn nhão.
Hơn một tiếng này Lý Thành Long cũng giống như Tả Tiểu Đa, thiếu chút nữa bị tập luyện đến chết!
Cả người mệt đến nỗi mí mắt cũng không muốn động đậy, trực tiếp ngủ mất. Thế nhưng Văn Hành Thiên đang đi trên đường trở về tinh thần lại phấn chấn. “Rất tốt! Vô cùng tốt! Đúng là kinh hỉ của cả cuộc đời tai”
“Chùy nặng như vậy... sợ là chỉ có chùy Hồng Thủy Đại Vu thần lực có một không hai trên đời không gì sánh được trong truyền thuyết mới có thể so sánh... Tả Tiểu Đa, chùy cũng xấp xỉ, nhưng tu vi lại kém xa. Còn phải tập luyện nghiêm khắc hơn nữa!”
“Xem ra sau này buổi tối ta còn phải đến nhiều thêm vài lần, đến đây làm cho ta vui vẻ, đến đây làm cho ta sung sướng, làm cho cả người ta nhanh nhẹn, vui đến quên lối về.”
Văn Hành Thiên yên lặng hạ quyết tâm.
“Ừ, học sinh khác buổi tối cũng phải sắp xếp bài tập mới được. Dù sao với thần niệm của ta, trong ký túc xá ta vừa nhắm mắt thì mấy tên nhóc đó đều ở dưới sự quan sát của ta...”