'Thứ ba còn lại là thu thập thiên tài địa bảo, vả lại phải đặc biệt lưu ý thu thập những vật có thuộc tính Dương.
Mấy phương diện này, mỗi mục đều là càng nhiều càng tốt.
“Xem ra phải nghĩ cách liên hệ với Phương Nhất Nặc, xem xem có cơ hội đi giết người Vu Minh không, lúc trước ở chiến dịch Phượng Mạch xung hồn đã lãng phí rất nhiều, nếu có cơ hội cũng không thể lại lãng phí như vậy...”
“Không biết phía Cao Võ bên này khi nào thì bắt đầu đi rèn luyện, nếu còn muốn phải đợi một đoạn thời gian nữa vậy thì phải nghĩ cách ra khỏi thành một chuyến, dẫn theo Phù Phù đi ra ngoài tìm chút tài liệu, miệng ăn núi lỡ cũng không phải là biện pháp.”
Trong lòng Tả Tiểu Đa lập ra vài kế hoạch, từ đầu đến cuối trên mặt đều rất bình tĩnh.
Mắt nhìn thấy đã sắp tan học.
Những người khác đều chen lấn đi chiếm khoang điều dưỡng, bây giờ khoang điều dưỡng còn ở trong giai đoạn miễn phí sử dụng, không dùng thì cũng bỏ không, dùng cho khỏi phí của giời; mà Văn Hành Thiên lại đi tới trước mặt Tả Tiểu Đa.
“Vươn tay ra ta xem xem.” Văn Hành Thiên nói.
Tả Tiểu Đa cảm thấy không rõ ra sao, ngoan ngoãn vươn cánh tay ra.
Văn Hành Thiên nắm lấy tay hắn, thoáng cái kéo ống tay áo hắn lên, nhất thời lộ ra một phụ trọng có hình dạng bảo vệ tay dán sát lên cánh tay.
'Thoạt nhìn hình dạng bên ngoài cũng không phải rất dày nặng, hơn nữa bảo vệ tay trên tay Tả Tiểu Đa còn có thể gấp khúc vô cùng linh hoạt theo động tác cánh tay, nếu nói là phụ trọng thì nói là một vũ khí bảo vệ tay được tỉ mỉ chế tạo thì càng đúng hơn.
Nhưng mà đồng tử Văn Hành Thiên cũng co lại mãnh liệt một chút.
“Thứ này hẳn là có một đôi đúng không?” Văn Hành Thiên lập tức buông ống tay áo của Tả Tiểu Đa xuống, lúc này mới vươn tay nhéo nhéo cánh tay khác cách một lớp áo của hắn.
“Dạ”
“Nặng bao nhiêu?”
“15 000 kg.”
“Một cái à?”
“Vâng ạ.”
Văn Hành Thiên một lúc lâu sau cũng không nói lời nào.
Mãi cho đến khi Tả Tiểu Đa nghĩ hắn đã muốn ngủ mất rồi thì hắn mới nói: “Bên trong thứ này có không gian để cất giữ trọng lực; nhưng loại đồ vật này chỉ
sợ cả đại lục cũng không có được mấy bộ, ngươi...”
Dường như hẳn muốn hỏi Tả Tiểu Đa sao lại có được thứ này, nhưng là hỏi một nửa lại dừng lại.
Hắn làm sao đạt được thứ này thì có liên quan gì với mình đâu? Đây là cơ duyên của người ta thì hỏi làm gì?
Chính mình sao lại cũng động lòng hiếu kỳ mà phạm vào điều tối ky nhất người tu hành không nên pham phải chứ?
Miễn là ta biết được rồi lập kế hoạch tu hành chuyên biệt cho thứ này không phải là được rồi sao.
“Thứ này tuy rằng cồng kênh nhưng linh hoạt theo ý muốn, tuyệt đối không ảnh hưởng đến động tác của ngươi.”
Văn Hành Thiên nói: “Chờ đến khi nào ngươi có thể tu luyện đến mức mang theo thứ này hành động tùy theo tư tưởng mà không bị vướng mắc đình trệ gì thì
nhớ rõ đến tìm ta. Ta cho ngươi cái khác càng nặng hơn!”
“Dạ” Tả Tiểu Đa vội vàng đồng ý.
Hắn đã định vị cho chính mình là đeo nguyên bộ phụ trọng này cầm chùy, chùy chùy, chùy chùy chùy... đợi đến lúc thuộc làu năm loại chùy pháp đạt đến mức độ thi triển liên tiếp ba đến năm lần dễ dàng theo ý muốn như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hơn nữa đánh xong còn phải có dư lực thì lúc này mới có thể xem như mọi việc như ý, hoàn toàn không còn trở ngại.
Đánh giá sơ lược thì dựa theo tiến độ bây giờ và sự tăng trưởng sức mạnh, còn có kiềm nén chân nguyên xao động cảnh giới Tiên Thiên hơn mười, hai mươi lần theo mình dự tính, thậm chí bước vào cảnh giới Thai Tức, sau khi Viêm Dương Chân Kinh tăng lên một bậc thì mục tiêu này hẳn là có thể đạt tới xấp xỉ.