08
Lần này tôi thực sự nổi tiếng rồi!
Anh Tom nhận được rất nhiều lời mời, cười đến mức không ngậm được miệng.
Công ty cũng không nhắc đến chuyện "đóng băng" tôi nữa, tất cả tài nguyên dành cho tôi đều là tốt nhất.
Gần đây, mỗi bước chân tôi đều cảm thấy như mình đang bay lên, hạnh phúc đến mức không tả nổi.
Còn về Phó Tinh Nguyệt, cô ta gần như bị cư dân mạng mắng đến thảm thương. Cô ta là công chúa nhỏ của nhà họ Phó, chưa từng phải chịu ủy khuất như thế này.
Phó Tinh Nguyệt kiên quyết không rút khỏi chương trình hẹn hò, còn đòi tiếp tục ghi hình.
“Ôn Uẩn làm được, tôi cũng làm được." Phó Tinh Nguyệt tuyên bố chắc nịch rằng cô ta muốn bước vào giới giải trí và yêu cầu công ty cung cấp cho cô ta những tài nguyên tốt nhất.
Phó Tinh Nguyệt thấy dự án nông nghiệp của thôn Nhị Long thành công như vậy, cô ta cũng lập tức tìm dự án để đầu tư.
Nghe thấy vậy, tôi liền nói: “Cô có thể đầu tư vào thôn Nhị Long, trong thôn đang có kế hoạch mở rộng sản xuất. Đến lúc đó, cô làm cổ đông lớn nhất của thôn, tôi đi làm công cho cô, cô trở thành bà chủ của tôi.”
Nếu kéo được Phó Tinh Nguyệt vào, thì thực sự là một món hời lớn. Cô công chúa này tính khí nóng nảy, có phần ngốc nghếch, nhưng được cái tiền lại không thiếu nha.
Phó Tinh Nguyệt vừa nghe có thể làm bà chủ của tôi, cô ta liền phấn khích hỏi: “Thế đầu tư bao nhiêu thì tôi có thể trở thành bà chủ lớn của cô??”
Tôi thử thăm dò: “Một trăm vạn?”
Phó Tinh Nguyệt lườm tôi một cái, mỉa mai:
"Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của cô kìa, 100 vạn là giới hạn của cô sao? Đến cái xe cũng không mua nổi. Tôi sẽ đầu tư cho cô 500 vạn, nhưng tôi nói trước, tiền này không phải để lấy không. Phó Tinh Nguyệt tôi một khi đã muốn đầu tư thì phải đầu tư những thứ tốt nhất!"
Tôi trầm mặc một chút, rồi lập tức đi qua giúp cô ta xách túi, bộ dạng chân chó mà hớn hở nói:
"Tiểu thư, cô có việc gì cứ sai bảo."
“Ôn Uẩn, chuyện của mợ cô, tôi phải giải thích với cô một chút. Để tránh khỏi sau này cô lại đi mách chú nhỏ, rồi tôi lại bị đuổi ra nước ngoài.”
Phó Tinh Nguyệt ngượng ngùng xoắn xít. “Tôi đã lừa mợ cô đến đây, để bà ấy ôm lấy trách nhiệm, khiến cô mất mặt.”
“Nhưng tôi thật sự không bắt bà ấy phải quỳ trước ống kính, đó là do cấp dưới của tôi tự ý làm vậy để lấy lòng tôi.”
Phó Tinh Nguyệt là người có tính cách của một tiểu thư, miệng lưỡi sắc bén, không chịu được ức hiếp, và không bao giờ muốn thấy tôi tốt hơn so với cô ta.
Nhưng cô ta luôn có giới hạn, việc bức ép người khác quỳ xuống thì cô ta không thể làm được. Nếu không, tôi đã không chỉ tát cô ta một cái đơn giản như vậy.
Từ bé đến lớn, Phó Tinh Nguyệt không ít lần đối nghịch với tôi.
Chẳng hạn như chuyện của Bùi Hành Xuyên, cô ta biết tôi từng kết hôn với Bùi Hành Xuyên, liền náo loạn đòi đính hôn với anh ta.
Nghĩ đến đây, tôi không thể không khuyên:
“Bùi Hành Xuyên thực sự không phải là người đáng tin, cô nên cân nhắc lại đi.”
Phó Tinh Nguyệt lại giương giọng châm chọc:
"Nói cô là kẻ nhỏ mọn, quả không sai, ánh mắt cô đúng là kém, cô thật sự nghĩ rằng tôi đính hôn với Bùi Hành Xuyên chỉ để đối đầu với cô sao?"
Tôi cố nhịn để không đánh Phó Tinh Nguyệt, dù sao cô ta cũng vừa đầu tư cho tôi năm trăm vạn.
Phó Tinh Nguyệt cảm thấy hơi buồn, nhẹ giọng nói:
"Những gia đình như chúng tôi, chuyện hôn nhân không phải do mình tự quyết định. Cô nhìn tôi bây giờ còn có thể chơi đùa tùy ý, nhưng đến khi kết hôn rồi, mọi thứ đều phải tuân theo quy tắc. Bùi Hành Xuyên cũng thế, tôi cũng vậy."
Nói đến đây, cô ấy bỗng nhiên trừng mắt nhìn tôi:
"Tôi ghét nhất chính là cô!! Từ nhỏ đã giả bộ như một bông sen trắng, ai cũng tưởng cô dễ bị bắt nạt. Kết quả là khi cô nói trở mặt với bà nội liền trở mặt, nói cắt đứt với nhà họ Phó liền cắt đứt. Cuối cùng, chú nhỏ lại phải chịu khổ thay cô. Hiện tại chú ấy vẫn đang quỳ trong nhà lớn, bà nội phát hiện ra hai người đã kết hôn, tức giận đến suýt phải nhập viện."
“Được rồi, cô cũng đừng nhìn chằm chằm ví tiền của tôi nữa.”
Phó Tinh Nguyệt kéo túi lại, “Tôi sẽ để cố vấn đầu tư liên hệ với người phụ trách thôn Nhị Long. Nếu cô còn chút lương tâm, thì hãy đi thăm chú nhỏ đi!”
09
Tôi không đến gặp Phó Dung Thần mà về nhà, ngồi trong phòng khách và uống bia.
Má Trương làm hai món nhắm nhỏ rồi mang ra, thấy dáng vẻ của tôi, thở dài: “Cô ăn chút đồ đi, bụng rỗng mà uống bia hại dạ dày lắm, thiếu gia mà biết sẽ rất lo lắng cho cô đấy.”
"Thời gian trôi nhanh quá, cô đã lớn thế này rồi."
Má Trương hiền từ nói, "Lúc mới đến bên cạnh thiếu gia, cô cũng ít nói lắm, hiền lành, ngoan ngoãn. Sau này, khi thấy cô cắn răng đánh nhau với tiểu thư Tinh Nguyệt, tôi mới biết dáng vẻ ngoan ngoãn của cô chỉ là giả vờ.”
Tôi lầm bầm: "Cô ta mắng tôi là con hoang, nên tôi mới đánh cô ta."
Má Trương cười nhẹ, rồi nói tiếp: "Lúc đó hai người đánh nhau, thiếu gia chỉ đứng ở cửa sổ trên lầu hai mà nhìn. Tôi sốt ruột lắm, gọi cậu ấy xuống can ngăn. Nhưng thiếu gia lại nói, cô như một chú chó nhỏ, nếu cậu ấy xuống ngăn cản, chắc chắn cô sẽ nghĩ cậu ấy thiên vị tiểu thư Tinh Nguyệt mà giận cậu ấy."
Nhớ lại những chuyện đó, tôi cảm thấy mặt mình hơi đỏ lên. Lúc nhỏ tôi là người nhỏ nhen, tính tình lại bướng bỉnh, quật cường.
“Cô Ôn Uẩn từ khi mười tuổi đi theo thiếu gia, bây giờ lại kết hôn với cậu ấy. Người ngoài nghe thấy chắc chắn sẽ cảm thấy chuyện này không hợp lẽ thường.”
Má Trương ngập ngừng một chút rồi mới chậm rãi nói: "Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại khó nghe, mẹ cô cũng vì chuyện này mà đã từng đánh cô, khiến cô phải chịu ấm ức. Cô sợ người khác khinh thường thiếu gia, làm tổn hại đến danh dự của cậu ấy, nên suốt năm nay cô tránh mặt cậu ấy, định sau này sẽ ly hôn với cậu ấy, có đúng không?"
Má Trương nói trúng tâm sự của tôi, tôi gục đầu vào đầu gối bà ấy, không kìm được mà khóc nức nở.
Vì sao Phó Dung Thần giữ tôi lại, trong lòng tôi lại hiểu rõ. Hắn cho rằng bố tôi đã hy sinh tính mạng để cứu hắn, nên hắn có một phần trách nhiệm đối với tôi.
Suốt tám năm tôi ở bên cạnh hắn mà lớn lên, hắn chưa từng để tôi chịu bất kỳ ủy khuất nào.
Năm tôi mười tám tuổi, sau khi trưởng thành, tôi chuyển ra ngoài sống, ngoài những vật dụng cần thiết, tôi không mang theo bất cứ thứ gì mà hắn mua cho tôi.
Đêm đó, cũng là một đêm mưa bão mùa hè.
Tôi rời đi với hành lý đơn giản, cũng giống như thời điểm tôi mới đến đây.
Khi quay đầu lại, tôi thấy Phó Dung Thần đứng phía sau. Hắn nhìn tôi chăm chú, nhìn theo tôi rời đi.
Từ năm mười tám đến hai mươi tuổi, chúng tôi không gặp lại nhau.
Sau khi tôi vì tiền mà kết hôn với Bùi Hành Xuyên, đó là lần đầu tiên sau hai năm tôi gặp lại hắn.
Phó Dung Thần đưa tôi về dinh thự, hung hăng đánh mạnh vào lòng bàn tay tôi, lạnh mặt hỏi:
"Em nói muốn tự chủ, chính là như thế này sao? Vì 50 vạn mà kết hôn với Bùi Hành Xuyên. Uẩn Uẩn, từ nhỏ đến lớn, tôi coi em như châu như ngọc mà nâng niu trong lòng bàn tay. Chỉ riêng chiếc vương miện kim cương tôi tặng em vào ngày trưởng thành đã trị giá hàng nghìn vạn. Nhưng cuối cùng, chính em lại vì tiền mà chà đạp chính mình."
Lễ trưởng thành năm tôi mười tám tuổi, Phó Dung Thần đã tổ chức cho tôi một buổi tiệc vô cùng trang trọng.
Không mời người ngoài, chỉ có người trong gia tộc họ Phó.
Hoa tươi được vận chuyển từ nước ngoài phủ kín cả khu vườn.
Tôi mặc một chiếc váy dạ hội đặt may riêng, đeo chiếc vương miện trị giá 3800 vạn, khoác tay Phó Dung Thần bước xuống cầu thang.
Chúng tôi đã cùng nhau bước điệu nhảy đầu tiên. Thời gian của buổi tối hôm ấy như kéo dài mãi mãi.
Mẹ tôi túm tay kéo tôi ra vườn, hung hăng cho tôi một bạt tai.
Bà mắng tôi: “Con có biết người ngoài đồn gì không? Họ nói hai chúng ta đều là tiện nhân không biết xấu hổ! Họ nói mẹ vì muốn củng cố địa vị mà đem chính con gái ruột của mình dâng cho Phó Dung Thần. Uẩn Uẩn, từ nhỏ con luôn coi cha làm gương, muốn trở thành một người chính trực và lương thiện. Nhưng hiện tại con đang làm cái gì đây? Cả đời này ở nhà họ Phó, dựa dẫm vào Phó Dung Thần sao? Trở thành gái Dương Châu* trong miệng người ta sao?”
*扬州瘦马 (gái Dương Châu) là một thuật ngữ cổ có nguồn gốc từ Trung Quốc, thường dùng để chỉ những cô gái bị bán làm nô lệ hoặc người tình trong các nhà giàu có, đặc biệt là ở Dương Châu, một thành phố nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Cụm từ này mang nghĩa khinh miệt và coi thường, ám chỉ những người phụ nữ bị coi như món hàng hoặc công cụ phục vụ nhu cầu của người khác.
Dù lúc đó tôi chưa có tình cảm nam nữ với Phó Dung Thần, nhưng lời của mẹ như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tôi.
Chuyện đó trở thành nút thắt trong lòng tôi, mãi không gỡ được.
Má Trương đã chứng kiến mẹ tôi mắng tôi lúc đó, bà ấy lao ra bảo vệ tôi.
Tôi không để bà ấy nói cho Phó Dung Thần biết, sau khi buổi tiệc trưởng thành kết thúc, tôi đã đề nghị rời xa hắn.