Má Trương lau nước mắt cho tôi, dịu dàng nói:

"Cô sống ở bên ngoài hai năm, thiếu gia luôn chú ý đến cô. Có nhiều điều cậu ấy không biết nói với ai, có lúc cậu ấy lặng lẽ đặt bức ảnh của cô lên bàn ăn, cố ý để tôi bắt chuyện. Tôi hiểu được tâm tư cậu ấy, nên thường chủ động hỏi thăm xem cô ở bên ngoài sống thế nào."

"Một năm trước, khi tìm đầu tư cho làng Nhị Long, cô bị người ta hãm hại, thiếu gia còn không kịp gọi tài xế, đã tự mình lái xe chạy đi. Đêm đó cậu ấy một mình trở về, ngồi thẫn thờ trong phòng cô từng ngủ đến hừng sáng. Tôi gõ cửa đi vào, thấy cậu ấy mắt đỏ hoe ngồi mép giường của cô."

Má Trương tạm ngừng để điều chỉnh cảm xúc rồi nói tiếp: "Uẩn Uẩn, đêm đó có phải cô đã nói lời tổn thương cậu ấy không? Bên cạnh thiếu gia từ hồi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy rơi nước mắt."

Một năm trước, trong đêm đó, tôi vì muốn lôi kéo thêm nhà đầu tư cho quê nhà nên đã tham gia tiệc rượu, nhưng trong nước của tôi đã bị người ta bỏ thuốc.

Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện bản thân đang nằm trên giường khách sạn.

Phó Dung Thần thấy tôi tỉnh lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn tôi chằm chằm, lời nói sắc bén:

"Uẩn Uẩn, khi nào em mới biết cách tự trân trọng bản thân? Khi xưa vì 50 vạn mà kết hôn với Bùi Hành Xuyên, giờ lại vì tiền mà thiếu chút đánh mất cả chính mình. Nếu em xem nhẹ bản thân đến vậy, vì tiền mà sẵn sàng từ bỏ tất cả, vậy không bằng hiện tại ở bên cạnh tôi."

Lời hắn nói ra khiến tôi phẫn nộ, liền cởi quần áo ném xuống đất, không chút suy nghĩ đáp:

"Được thôi, chỉ cần thiếu gia trả tiền, tôi làm đồ chơi cho anh cả đời cũng được! Phó Dung Thần, anh đi kết hôn, lấy một thiên kim nhà giàu nào đó đi. Tôi sẽ làm tình nhân của anh, thế nào? Mỗi tháng chuyển tiền vào tài khoản của tôi, tôi sẽ làm bất cứ việc gì vì anh!"

Lúc đó tôi bị áp lực rất lớn, dự án trong thôn tiến triển không thuận lợi, công ty lại dồn cho tôi quá nhiều việc. Bao nhiêu bực bội tích tụ liền bộc phát, liền trước mặt Phó Dung Thần mà tùy hứng.

Phó Dung Thần bị tôi làm cho tức giận tím mặt, hắn nắm lấy ga trải giường quấn quanh tôi, cười lạnh:

"Đồ chơi? Uẩn Uẩn, nếu em thực sự có tham vọng, thì nên nghĩ đến việc trở thành vợ của Phó Dung Thần, chẳng phải là muốn gì được nấy hay sao?”

“Dự án đầu tư cho thôn Nhị Long, trừ khi tôi lên tiếng, nếu không em sẽ không lấy được một xu. Từ giờ trở đi, khiến tôi thấy được bản lĩnh của em. Nếu em thực sự có thể khiến tôi kết hôn với em, đó là bản lĩnh của em.”

Hắn để tôi lại, xoay người định rời đi.

Tôi ngồi bệt xuống đất, bật khóc.

Phó Dung Thần hít sâu một hơi rồi quay lại, kêu người giúp tôi tắm rửa, gọi bác sĩ đến kiểm tra, mãi đến rạng sáng mới rời đi.

Sau đó, tôi cũng cố nén cơn giận, liên tục tìm Phó Dung Thần suốt một tuần, mỗi lần gặp đều nói những lời ngon tiếng ngọt.

Đến thời hạn ký kết đầu tư, tôi liền nóng nảy. Khoản tiền đó nếu không về, nhiều dự án ban đầu ở làng sẽ uổng phí.

Hôm đó Phó Dung Thần vừa họp xong, từ nơi khác trở về. Tôi chặn hắn trong gara, trực tiếp nhảy lên xe, nhào lên hôn hắn.

Phó Dung Thần né tránh một hồi, tôi liền cắn mạnh vào tai hắn một ngụm.

"Xin anh, kết hôn với em đi mà!" Tôi cầu xin hắn.

Vẻ mặt lúc đó Phó Dung Thần như muốn xử tôi tại chỗ, hắn kêu tài xế lái xe trực tiếp đi thẳng đến Cục Dân Chính.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi, nghe như một trò đùa.

Nhưng không ai hiểu được tâm tư của tôi. Mỗi lời tôi nói với hắn đều là thật lòng.

Tôi muốn kết hôn với hắn, cũng là thật lòng.

10

Sau khi khóc một trận với má Trương, tôi đến nhà lớn để tìm Phó Dung Thần.

Mẹ tôi đang ngồi trên ghế sofa, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

“Uẩn Uẩn, lát nữa gặp bà cụ, con nhớ ăn nói đàng hoàng tử tế có biết chưa!” Bác dâu cả bước tới, dặn dò vài câu.

Tôi không thấy Phó Dung Thần ở đó, cảm giác bất an bất chợt trỗi dậy trong lòng.

Sau vài phút, bà cụ xuất hiện.

Từ nhỏ tôi đã không thích gặp bà cụ, ánh mắt bà ấy nhìn tôi giống như nhìn một con sâu bọ trên mặt đất.

Bà cụ mặc một chiếc sườn xám được cắt may tinh tế, từ từ ngồi xuống.

Bà ấy uống nửa chén trà, rồi ngẩng lên nhìn tôi, chậm rãi nói:

“Ôn Uẩn, năm đó ta đồng ý để mẹ cô vào nhà, ân tình mà Phó gia nợ Ôn gia cũng đã trả đủ. Nếu cô còn muốn đòi hỏi thêm bất cứ cái gì từ Phó gia, điều đó tuyệt đối không bao giờ xảy ra.”

Nghe vậy, tôi nắm chặt tay lại, đáp: “Phó gia chưa từng nợ gì nhà tôi. Cha tôi là một cảnh sát nhân dân, cứu người là bản năng và trách nhiệm của ông.”

“Trong mắt bà, mạng sống của Phó Dung Thần đối với Phó gia là vô cùng quý giá. Nhưng trong mắt cha tôi, hắn không khác gì con trai của một người công nhân hay một người lao công.”

Bà cụ nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Hừ! Ta ghét nhất cái dạng người có bộ dáng cứng đầu, miệng lưỡi sắc bén như cô! Ban đầu ta để cô đi du học, ít nhất khi về cô cũng có thể trở thành một tiểu thư khuê các. Kết quả là cô không nghe, nhất quyết bước chân vào giới giải trí. Ta muốn ép cô quay đầu, Dung Thần lại lập tức bảo vệ cô, quyết đối đầu với ta mọi lúc mọi nơi.”

Tôi hậm hực nói: “Tôi đến đây để gặp Phó Dung Thần, không phải để chịu sự sỉ nhục của bà.”

Bà cụ tức giận, ném chén trà xuống chân tôi, giận dữ nói:

“Một câu cũng không chịu nghe, thế mà cũng đòi làm con dâu Phó gia, cô dựa vào cái gì?”

Nghe vậy, mẹ tôi bất chợt ngẩng đầu, nhìn tôi.

Bác dâu cả đứng dậy, bước đến bên bà cụ, vỗ nhẹ lưng bà, ôn hòa nói:

“Mẹ, Uẩn Uẩn còn nhỏ, từ từ dạy dỗ là được. Chúng ta đều đã chứng kiến con bé lớn lên, nó tuy bướng bỉnh nhưng lòng dạ tốt. So với người ngoài còn tốt hơn nhiều, mẹ thấy có đúng không?”

Mẹ tôi mặt mày khó coi, nói: “Chị dâu, chị có ý gì? Uẩn Uẩn định lấy ai? Sao có thể trở thành con dâu nhà họ Phó được?”

Bà cụ nhìn tôi, nói: “Rút khỏi giới giải trí, đi nước ngoài hai năm. Sau đó, đổi thân phận rồi quay về nhà họ Phó. Ta chỉ yêu cầu cô mỗi việc này, Ôn Uẩn, cô có đáp ứng được hay không?”

“Đổi thân phận, bà có ý gì?” Tôi nghe xong thì sững người.

Bà cụ tức cười, chỉ vào mẹ tôi, nói: “Mẹ cô là vợ của thằng hai, cô lại đi lấy thằng ba! Người ngoài sẽ nhìn Phó gia chúng ta thế nào? Cô có biết, danh tiếng trong sạch của thằng ba, đã bị cô hủy hoại rồi hay không?!! Ôn Uẩn, bây giờ cô chỉ có cách thay tên đổi họ, mới có thể bước vào cửa Phó gia!”

Thay tên đổi họ? Phó gia có đủ khả năng để biến tôi thành thiên kim của một gia đình giàu có ở nước ngoài.

Nhưng trên thế giới này sẽ không còn Ôn Uẩn nữa. Bố tôi cũng sẽ không còn đứa con gái nào nữa.

Tôi sẽ phải rời khỏi giới giải trí, trở thành một người con dâu tuân thủ quy tắc của nhà họ Phó. Từ đó về sau, phải sống dựa vào người khác.

Tôi quay sang nhìn mẹ, bà né tránh ánh mắt của tôi.

“Người đã hứa với con là sẽ nói chuyện tử tế với cô ấy. Nếu biết trước là kiểu nói chuyện này, con tuyệt đối sẽ không đồng ý để Uẩn Uẩn đến gặp người.”

Phó Dung Thần bước ra từ phía sau bình phong. Trước mắt mọi người, hắn quỳ một gối xuống, nâng chân tôi lên để xem vết thương ở bắp chân.

Lúc nãy bà cụ đã ném chén trà, mảnh thủy tinh làm chân tôi bị trầy xước. Khi hắn chạm vào, chân tôi rụt lại.

Phó Dung Thần nắm lấy mắt cá chân của tôi, gọi người hầu mang cồn i-ốt và băng cá nhân đến để xử lý vết thương.

Bà cụ tức giận gần như ngất đi, cả giận nói: “Con đúng thật sự bị Ôn Uẩn mê hoặc!”

Phó Dung Thần lau khô tay, đứng lên, nắm chặt tay tôi.

“Hôm nay con quỳ trước mặt người hai tiếng chỉ mong người nguôi giận, để khi Uẩn Uẩn đến, người sẽ không nói những lời khó nghe. Nhưng giờ xem ra, con đã làm những điều vô ích.”

Phó Dung Thần bình thản nói, “Nếu người công nhận Uẩn Uẩn là con dâu, thì những dịp lễ tết, cô ấy sẽ đến kính người một chén trà nhỏ. Nếu người không công nhận, chúng con cũng sẽ không đến làm phiền người nữa.”

Hắn kéo tay tôi định rời đi.

Khi chúng tôi đến cửa, bà cụ bỗng nhiên nói: “Con vẫn còn hận ta, đúng không?”

Phó Dung Thần không nói gì, chỉ dắt tôi rời khỏi nhà lớn.

11

Chúng tôi cùng trở về dinh thự, trên đường đi cả hai đều im lặng.

Đến tối, tôi nằm trằn trọc trên giường không ngủ được, liền lén sang phòng của Phó Dung Thần.

Hắn đang ngồi trên sofa đọc tạp chí. Tôi chen vào ngồi cạnh, dựa vào hắn:

"Anh có biết em bây giờ nổi tiếng lắm không? Gần như sắp nổi tiếng khắp vũ trụ rồi đấy."

"Ừ, tôi biết." Phó Dung Thần vẫn tiếp tục đọc tạp chí.

Tôi chọc vào tay hắn: "Thế anh có biết em bắt đầu thích anh từ lúc nào không?"

Phó Dung Thần quay đầu nhìn tôi. Tôi cũng nhìn hắn, không nói gì.

Hắn không nhịn được, hỏi trước: "Khi nào?"

Tôi đau đầu đáp: “Có lẽ là từ khi em nhận ra người nào đó để mặc em ra ngoài lang bạt, nhưng thật ra mọi chuyện luôn vì em mà nhọc lòng. Đầu tư vào công ty giải trí nơi em làm việc, cử người đến thôn tìm chị họ em để lập kế hoạch truyền thông. Trong những năm qua, bất kỳ người đàn ông nào từng theo đuổi em đều bị người đó điều tra ba đời. Ôi, có quá nhiều khoảnh khắc khiến em rung động đến mức không thể hiểu nổi.”

Phó Dung Thần nhướn mày nhìn tôi: “Uẩn Uẩn, nói chuyện tử tế!”

“Em chỉ đùa thôi mà.” Tôi khoác tay hắn, cười tủm tỉm nói, "Có lẽ là do em thiếu tình thương, nên đã xem anh như cha của mình. Không phải người ta vẫn nói nhiều cô gái trẻ như em dễ coi những người đàn ông lớn tuổi giống như là cha của mình hay sao?? Anh lớn hơn em tận tám tuổi cơ mà, có hơi già rồi đấy."

"Nếu không chịu nói tử tế, thì để tôi dạy em."

Phó Dung Thần nắm lấy cổ áo tôi, kéo tôi lên, cười lạnh: "Cố tình ở đây mà châm chọc, em thiếu đánh?!"

Tôi nhào vào lòng hắn, ôm chặt, ngẩng đầu nói: “Phó Dung Thần, mẹ em có phải đã nói với anh những điều như thế không? Rằng tình cảm của em dành cho anh là không bình thường, rằng em chỉ thiếu tình thương của cha chứ không phải là tình yêu nam nữ?”

“Em biết chuyện rồi, có phải má Trương nói với em không?”

Phó Dung Thần cúi xuống nhìn tôi, nhẹ nhàng nói, “Còn em thì sao, tránh mặt tôi lâu như vậy. Có phải vì mẹ em gây áp lực, nên em sợ rằng nếu ở bên tôi, em sẽ phải chịu nhiều lời đồn đại có đúng không?”

"Khi mẹ em nói những điều như vậy, thời điểm đấy em còn nhỏ, đúng là cảm thấy rất xấu hổ. Lúc đó nghĩ, em rõ ràng xem anh như anh trai của mình, mẹ nói như vậy làm em rất khó xử.”

Tôi thành thật nói: "Năm tốt nghiệp đại học, anh đến trường em diễn thuyết. Em lên sân khấu tặng hoa cho anh, lúc đó vô tình chạm vào tay anh. Không hiểu sao lại cảm thấy rung động, các bạn cùng phòng đều bàn tán về anh. Tối đó em lên mạng xem H văn, kết quả đêm đến nằm mộng, lại thấy anh trong giấc mơ."

Sắc mặt Phó Dung Thần có chút phức tạp, khẽ thở dài: "Cho nên, suy cho cùng, em vì trọng sắc, nên mới thích tôi."

"Nếu không thì sao?!!"

Tôi chân thành nói: "Phó Dung Thần, tình cảm em dành cho anh là tình yêu nam nữ thật sự, không phải là loại tình cảm lệch lạc nào khác, và em thực sự không thiếu tình thương của cha… Dù cha em đã sớm ra đi, nhưng thứ ông ấy để lại vẫn luôn đồng hành cùng em."

"Ông ấy để lại cho em thứ gì?" Phó Dung Thần hỏi.

Tôi chọt chọt hắn, cười tủm tỉm: "Tình yêu của em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play