[Zhihu] CÁ NHỎ BÍ ẨN

Chương 3


1 tháng


8.
Chu Duyệt Vi ra tay quả nhiên thâm độc, vào một lần Trần Hạc Sơ lại mang đồ ăn đến cho cô ta, Chu Duyệt Vi hất đổ tất cả món ăn ngay tại chỗ, cơm canh đổ ra đầy đất.

Trần Hạc Sơ ngơ ngác, vừa tức giận vừa tủi thân nhìn về hướng Chu Duyệt Vi, không hiểu vì sao một người dịu dàng như Chu Duyệt Vi bỗng nhiên lại phát điên.

Chu Duyệt Vi ghét bỏ nhìn Trần Hạc Sơ:

“Sao anh chả có tiền đồ gì vậy, ngày nào cũng chỉ biết mang đồ ăn tới, đừng có dây dưa với tôi nữa, anh không hề xứng với tôi.”

Trần Hạc Sơ trông có vẻ vô cùng bơ vơ đáng thương, nhìn Chu Duyệt Vi cầu xin:

“Duyệt Vi, em đừng rời bỏ anh, anh yêu em mà.”

Khuôn mặt Chu Duyệt Vi càng thêm ghét bỏ, cô ta lớn tiếng kêu bảo vệ, bảo bọn họ mau tới đuổi Trần Hạc Sơ ra ngoài.

“Người này cứ dây dưa với tôi mãi, mau đuổi ra đi.”

Trần Hạc Sơ đau khổ, quằn quại bị bảo vệ kéo ra ngoài, Chu Duyệt Vi lại cảm thấy xúi quẩy, hung tợn nhổ một bãi lên mặt đất.

Tôi ngồi ở tầng trên, vừa ăn bữa cơm thịnh soạn, vừa xem kịch náo nhiệt, vui sướng cười thành tiếng.

Tống Cảnh Tư phía đối diện chau mày, lạnh lùng nói:

“Tập trung ăn cơm.”

Tôi trợn mắt, qua mấy bữa tiếp xúc, tôi đã hiểu rõ tính cách của Tống Cảnh Tư.

Quái vật lạnh lùng cuồng công việc.

Thời gian đi làm ngoại trừ ăn cơm, không có giây phút nào là chẳng phải đang xử lý công vụ.

Sau khi tan làm không thấy bóng dáng, hành tung vô cùng thần bí.

Hình như sếp chỉ muốn tôi ăn no cơm, lúc ăn nếu không cần thiết thì không được nói chuyện, cả quá trình tẻ nhạt vô vị, tôi chỉ có thể hóng các loại drama giết thời gian.

Tôi bắt đầu nhớ hải sâm rồi, ít nhất thì lúc tôi chui vào mông nó kiếm ăn, phản ứng của nó cũng vô cùng đáng yêu.

Nói tới hải sâm, tôi bỗng nhiên nghĩ tới cũng khá lâu rồi tôi chưa đi thăm nó.

Bởi vì bố mẹ nuôi có lòng nuôi tôi thành kẻ vô dụng nên sau khi tôi vào công ty cần phải dành rất nhiều thời gian học tập mới có thể đứng vững.

Nhưng so với sự nhục nhã và lúng túng mỗi lần xin tiền Trần Hạc Sơ trong kiếp trước, tôi càng thích trạng thái tự mình phấn đấu như thế này hơn.

Những ngày tháng phải ngửa tay xin tiền ấy, ngay cả lưng cũng không dám thẳng.

Tôi đang nghĩ ngợi, Tống Cảnh Tư đột nhiên vô cùng khó xử mà hỏi:

“Công việc bận lắm à? Vì sao mỗi ngày cô đều chôn chân trong công ty vậy, không có việc gì khác muốn làm nữa sao?”

Thực ra nếu nghe kĩ, lời nói của anh ta mang theo một chút gì đó trách móc.

Dường như giống như đang lên án tôi bỏ quên người nào đó, còn người đó lại chính là anh ta.

Tôi hoang mang nhìn anh ta, không hiểu ẩn ý của anh ta là gì?

Anh ta cười lạnh, có vẻ càng thêm bực bội, thấp giọng nói:

“Kẻ ăn cháo đá bát cho ăn cũng như không.”

Tôi nghi ngờ anh ta đang mắng tôi, nhưng tôi không có chứng cứ.

Sau khi phát tiền lương, tôi mua một túi đồ lớn đi thủy cung thăm hải sâm.

Hải sâm nhìn thấy tôi, dường như hơi không ngờ đến, nhưng nó kiêu ngạo quay đầu đi, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.

Tôi cười hì hì thả đồ vào bể trưng bày, tỏ ý bảo nó mau ăn đi.

“Đây là lần đầu tiên tôi được phát lương, tôi mua rất nhiều đồ ăn ngon cho cậu, trên thế giới này, tôi quan tâm đến cậu nhất đấy nha.”

Hải sâm nghe thấy tôi nói thế mới chịu quay đầu lại, chậm rãi đớp đồ ăn vào miệng.

Tôi nhìn hải sâm, trong lòng tràn đầy cảm giác yêu thích.

Cho nó thức ăn, nhìn nó ăn uống thong thả, một loại cảm xúc tên là hạnh phúc dần dần dần lên.

Tôi cầm lòng không đặng, lẩm bẩm:

“Nếu cậu mà là một người đàn ông, tôi nhất định sẽ bắt cậu làm bạn trai tôi.”

Hải sâm hoảng hốt phun đồ ăn ra, trên mặt xuất hiện biểu cảm kinh ngạc.

Tôi bật cười, cảm thấy nó thật sự là quá quá quá quá đáng yêu rồi.

Cho hải sâm ăn xong, tôi liền đi tìm Chu Duyệt Vi.

Chỉ làm cho Trần Hạc Sơ mất mặt một tí, loại trừng phạt này rõ là không thể so được với một phần ngàn sự độc ác của anh ta trong kiếp trước.

Kiếp trước anh ta cầm tù tôi nhiều năm như thế, tôi phải làm cho anh ta đau khổ cả một đời.

9.
Tôi tìm đến Chu Duyệt Vi, giả vờ khó xử nói:

“Cậu vẫn chưa dứt khoát chia tay với Trần Hạc Sơ sao? Nếu mà vẫn chưa, mình nghĩ thôi không chia tay nữa cũng được, hình như mình hơi thích Tống Cảnh Tư rồi.”

Chu Duyệt Vi lập tức vội vàng, kiểu đàn ông chất lượng cao như Tống Cảnh Tư đương nhiên cô ta không bỏ qua được.

Mấy ngày nay cô ta đã áp dụng các thể loại mắng chửi, ghét bỏ nhưng phía Trần Hạc Sơ thế nào cũng không chịu chia tay, ngày ngày tìm cô ta, mong muốn cô ta quay lại.

Chu Duyệt Vi nghiến răng:

“Cho mình 3 ngày, mình nhất định sẽ chia tay anh ta.”

Nói xong, sắc mặt của cô ta trầm xuống, trong ánh mắt lóe lên một tia thâm độc.

Tôi cong khóe môi, một khi Chu Duyệt Vi lộ ra loại biểu tình này có nghĩa là cô ta sắp xuống tay quyết liệt rồi.

Sau khi Chu Duyệt Vi rời đi, tôi cũng quay người bỏ đi, thế nhưng lại gặp Tống Cảnh Tư với sắc mặt kỳ quái ngay chỗ chiếu nghỉ cầu thang.

Tôi ngay lập tức đứng thẳng người, nghĩ tới chuyện lúc nãy tự mình tỏ ra e thẹn nói thích anh ta, cũng không biết có bị anh ta nghe thấy hay không.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy Tống Cảnh Tư nói:

“Tôi nghe được, cô bảo cô thích tôi?”

Tôi nhục muốn đội quần, liên tục khoát tay, vội vàng giải thích:

“Không có, tôi nói linh tinh mà thôi.”

Tống Cảnh Tư nghe đến đấy, sắc mặt không hề tốt lên, ngược lại càng sầm xuống.

Anh ta lạnh lùng nói:

“Sau này đừng tùy tiện ăn nói bậy bạ.”

Nói xong thì nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Tôi bối rối nhìn bóng lưng của Tống Cảnh Tư, mấy ngày nay tính khí của Tống Cảnh Tư rất nóng nảy, giống như là có ai đó chọc phải anh ta vậy.

Chẳng lẽ anh ta cũng đến tháng?

Buổi tối, đôi vợ chồng không biết xấu hổ phát điên gọi điện liên tục cho tôi, cầu xin tôi đến bệnh viện thăm Trần Hạc Sơ.

Trần Hạc Sơ bị thiến rồi, là do người tình Lâm Hằng Đông của Chu Duyệt Vi làm.

Chu Duyệt Vi cố ý để cho Trần Hạc Sơ phát hiện cô ta và Lâm Hằng Đông có quan hệ mờ ám, Trần Hạc Sơ tức giận đi tìm Lâm Hằng Đông tính sổ.

Lâm Hằng Đông cũng là người nóng tính, nhất thời lỡ tay, băm trúng “chỗ đó” của Trần Hạc Sơ.

Tôi mang theo tâm trạng xem kịch vui đến bệnh viện, phát hiện Triệu Tình Phân vừa khóc lớn, vừa ác độc chửi rủa Chu Duyệt Vi.

Còn Trần Hạc Sơ bị mất đi của quý, khuôn mặt tuyệt vọng, miệng thều thào:

“Sao cô ấy có thể đối xử với tôi như vậy, tôi xong đời rồi, cái gì cũng không còn nữa rồi.”

Thấy tôi tới, Triệu Tình Phân bổ nhào đến cạnh tôi, hai tay ôm lấy đùi tôi, khẩn thiết nói:

“Nam Khê, Hạc Sơ không còn thích Chu Duyệt Vi nữa, con có thể ở bên nó cả đời rồi.”

Bố của Trần Hạc Sơ ngồi ung dung trên ghế, giọng điệu như bố thí:

“Nam Khê, Hạc Sơ không còn “cái đó” sẽ không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa đâu, nó sẽ một lòng một dạ với con, chuyện này đối với con mà nói là chuyện tốt, con nên vui mừng đi.”

Trần Hạc sơ nhìn tôi, cứ như lại nhìn thấy hy vọng của cuộc đời.

Anh ta thâm tình nói:

“Nam Khê, trở lại bên cạnh anh đi, từ giờ trở đi em là tất cả của anh.”

Tôi phì cười, mức độ không biết xấu hổ của cả gia đình này thật là xưa nay chưa từng có.

Tôi cong môi:

“Trời tối rồi, sao các người vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày thế.”

Cả một nhà mặt mũi tái mét như nhau.

Lúc này, chị gái của Trần Hạc Sơ - Trần Khinh Vũ vội vàng tiến lên, bất mãn trách Triệu Tình Phân:

“Mẹ, em trai đã thành người tàn phế, mẹ vẫn còn muốn Nam Khê gả cho nó, thế là đang hại em ấy, con không đồng ý.”

Nói xong, cô ta tức giận kéo tay tôi đi ra khỏi bệnh viện, một đường ra ngoài đều trách móc Triệu Tình Phân.

Nói xong một tràng dài, cô ta đổi đề tài, nhiệt tình nói:

“Nam Khê, tuy rằng điều kiện của em hơi kém tí nhưng chị đã tìm được đối tượng chất lượng cao cho em, chính là em trai của chồng chị.”

Vòng đi vòng lại nửa buổi, cuối cùng Trần Khinh Vũ cũng nói ra mục đích chính.

Em trai chồng của Trần Khinh Vũ bị hội chứng siêu nhân (Superman syndrome), đầu óc không bình thường còn có khuynh hướng bạo lực.

Cậu ta đã đánh cho chạy mất mấy cô vợ rồi, lúc gia đình cậu ta không còn cách nào nữa, Trần Khinh Vũ xung phong nhận việc nói sẽ thuyết phục tôi về làm vợ của đứa em trai chồng bị hội chứng siêu nhân kia.

10.
Vì Trần Khinh Vũ luôn giả vờ rằng mình lương thiện nhiệt tình, kiếp trước tôi một mực coi cô ta là chị gái ruột.

Bởi thế, trên đường trốn thoát khỏi sự cầm tù của Trần Hạc Sơ, người đầu tiên tôi tìm tới xin sự giúp đỡ chính là cô ta.

Cô ta quả đúng thật đã giúp tôi che giấu nhưng lại đẩy tôi làm vợ của em chồng cô ta.

Lúc tôi bị tên đó đánh cho không đứng dậy được, cô ta ngồi ở bên cạnh cười, hơn nữa thỉnh thoảng còn vỗ tay cổ vũ.

Nếu không phải tôi tự tìm cách trốn ra ngoài, tôi chắc chắn đã chết trong tay tên em trai chồng của cô ta.

Hôm nay, cô ta vậy mà vẫn còn dám giới thiệu tên đó cho tôi.

Trần Khinh Vũ vui sướng giới thiệu cho tôi về tên em trai chồng:

“Nam Khê, em trai chồng chị vô cùng giỏi, không những có thể “làm”, còn đẹp trai nữa.”

Nói rồi cô ta nhìn tôi đầy chán ghét, bĩu môi nói:

“Chị nói cho em nhé, gả em đi vậy là hời cho em rồi, em gả vào đây thì nhanh chóng sinh cho em chồng chị mấy đứa nhỏ.”

“Đúng rồi, nói cho em hay, em trai chồng chị giỏi giang như thế, em không xứng với nó. Để xứng với vinh hạnh này, em phải luôn luôn hầu hạ nó, nấu cơm giặt giũ, bưng trà rót nước.”

Nhìn bản mặt đắc ý của Trần Khinh Vũ, tôi cười lạnh một tiếng.

Kiếp trước hại tôi thảm như thế, kiếp này tôi bắt trả lại gấp bội.

Tôi lập tức quay lại phòng bệnh, thở dài với Trần Hạc Sơ:

“Không phải tôi không yêu anh nữa, chỉ là vì chị gái anh đã giới thiệu cho tôi một người đàn ông hoàn chỉnh, chị ấy nói anh không có “cái đó”, rõ là không xứng với tôi.”

Nói xong, tôi mở ghi âm ra cho Trần Hạc Sơ nghe những lời Trần Khinh Vũ hạ thấp anh ta.

Đàn ông vào thời khắc nhạy cảm dễ bị kích thích nhất, nghe xong ghi âm, Trần Hạc Sơ hận không thể lập tức chạy ra ngoài giết chết Trần Khinh Vũ.

Tôi liếc mắt nhìn Triệu Tình Phân, tiếp tục nói:

“Chị Khinh Vũ nói rồi, một khi tôi kết hôn với em trai chồng chị ấy thì sẽ lập tức sắp xếp cho tôi xuất ngoại, rời xa các người, không quay lại nữa.”

Một khi ra nước ngoài thì sẽ không trở lại nữa, cả nhà bọn họ sẽ vĩnh viễn mất đi tôi.

Không có thuộc tính may mắn hút tài của tôi, bọn họ phá sản cũng là chuyện không sớm thì muộn.

Triệu Tình Phân bọn họ dựa vào tôi hưởng phúc nửa đời, giờ đây già rồi, lòng tham chỉ có càng tăng thêm mà thôi.

Quả nhiên, bị tôi nói như vậy, Triệu Tình Phân lập tức oán hận nói:

“Con ranh đó, nuôi nó cả đời, hóa ra lại là một kẻ qua cầu rút ván, lúc đầu nên bóp chết nó đi cho rồi.”

Bố nuôi cũng tức đến toàn thân phát run, mắng Trần Khinh Vũ:

“Con nhỏ đó nó muốn mạng của cả nhà này à.”

Tôi giả vờ thành bộ dạng “trong lòng đã có quyết định”:

“Dù sao tôi đã đem lòng yêu em trai chồng của Trần Khinh Vũ rồi, trừ khi anh ấy chết, nếu không tôi sẽ không đến với Trần Hạc Sơ đâu.”

Hiện tại ngoại trừ tôi, Trần Hạc Sơ đã không còn lựa chọn nào khác.

Anh ta hướng về Triệu Tình Phân, quỳ xuống, khóc lớn:

“Mẹ, mẹ phải giúp con, con chỉ có Nam Khê mà thôi, con không thể mất đi cô ấy.”

Triệu Tình Phân lập tức móc điện thoại gọi cho Trần Khinh Vũ, nói vẫn còn một bình rượu Mao Đài chưa cho cô ta.

Trần Khinh Vũ nghe xong, lập tức hớn hở nói sẽ về ngay.

Gọi điện thoại xong, Triệu Tình Phân lấy ra một lọ thuốc trừ sâu của nhà nông, đổ hết vào trong rượu Mao Đài, độc ác nói:

“Loại con gái bất hiếu này, dám cướp đồ của em trai, tao hạ độc chết mày với gia đình chồng mày.”

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta đổ thuốc, tôi biết bình rượu Mao Đài chứa thuốc trừ sâu này sau khi được Trần Khinh Vũ đem về nhà, tất cả sẽ chui vào bụng của em trai chồng cô ta.

Tên đó gây ra bạo lực gia đình với nhiều cô gái như thế, để hắn tiếp tục sống sẽ chỉ càng làm hại những cô gái xấu số khác.

Mà một khi hắn chết đi, Triệu Tình Phân cùng với Trần Khinh Vũ thoát không được kiếp ở tù.

Triệu Tình Phân biết bản thân có khả năng sẽ phải chịu tội, nhưng so với ngồi tù, bà ta càng sợ con trai mình một đời bơ vơ không nơi nương tựa.

Cho nên mới dùng phương thức ác độc này, một mặt để dạy dỗ đứa con gái không nghe lời, một mặt độc chết tên em chồng kia, khiến tôi cả đời này an tâm ở bên cạnh con trai bà ta.

Chết cười, bà ta trăm mưu ngàn kế, tính toán chi lắm nhưng làm sao mà nghĩ tới được, rõ ràng tôi sẽ không trở lại bên cạnh Trần Hạc Sơ.

Trần Khinh Vũ vui sướng trở về lấy rượu Mao Đài, trước khi đi, cô ta còn trộm ghé vào tai tôi nói:

“Nhìn đi, bọn họ chỉ biết cho chị rượu mà không cho em, rõ là không coi trọng em, em vẫn nên ngoan ngoãn gả cho em trai chồng của chị đi, rượu chú ấy uống thừa lại vẫn đủ cho em uống hai hớp.”

Tôi liên tục gật đầu, ồ đúng đúng đúng, coi trọng chị nhất rồi.

Trần Khinh Vũ vênh váo rời đi.

Trần Hạc Sơ mặt mũi dịu dàng nhìn tôi, thâm tình nói:

“Nam Khê, tối nay đừng đi nữa, ở lại với anh có được không?”

Tôi phì cười, tò mò hỏi:

“Tôi ở lại, anh không có cảm giác bất lực như thái giám vào thanh lâu à?”

Mặt Trần Hạc Sơ lập tức trắng bệch, tái mét.

Tôi phì cười, rời đi, cảm giác nhìn thấy tên đàn ông cặn bã đó gặp phải báo ứng thật là quá tuyệt vời.

Tôi vui sướng nghĩ muốn đến thủy cung “hút” hải sâm, nhưng phát hiện thủy cung vì xây dựng kém chất lượng nên đã sập rồi.

Ô mai gót, trời đất ơi, thủy cung sập rồi, vậy hải sâm của tôi thì sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play