[Zhihu] CÁ NHỎ BÍ ẨN

Chương 4


1 tháng


11.
Tôi tìm thấy hải sâm đang run rẩy ở trong một góc.

Toàn bộ thân thể nó đều là vết thương, bị những viên gạch rơi từ trên xuống đè ép, cả người co rúm lại, trông đáng thương vô cùng.

Nó nhìn thấy tôi đến, càng co chặt hơn giống như không muốn tôi nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của nó.

Chú hải sâm của tôi vẫn đáng yêu như thế, tự trọng lại kiêu ngạo.

Tôi đau lòng ôm nó trên tay, mua thuốc lau vết thương cho nó.

Hải sâm không thể rời khỏi nước, còn tôi không nỡ để nó khuất khỏi tầm mắt mình.

Thế nên sau khi cân nhắc, tôi đã bỏ nó vào một cái bể nước nhỏ, sau đó đem bể nước đến công ty, đặt ở nơi làm việc của mình.

Để hải sâm không buồn chán, tôi đã cố ý dùng một chiếc kệ nâng bể nước lên cao để hải sâm có thể theo dõi hành động của mọi người trong công ty bất cứ lúc nào.

Hải sâm có vẻ cũng rất hài lòng với cách này của tôi, thong thả bơi lội trong bể nước như đang đi tuần tra.

Chu Duyệt Vi vừa bước vào cửa liền bị hải sâm trong bể nước dọa sợ, hét ầm lên, sau đó định dùng gậy đánh chết hải sâm.

Tôi lập tức nắm lấy cây gậy, lạnh lùng nói:

“Đừng có làm càn.”

Chu Duyệt Vi càng tức giận hơn khi nhìn thấy tôi, cô ấy nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Không phải cô nói sẽ cho tôi biết cách làm sếp thích tôi hay sao?”

Tôi cười nhạo.

Hóa ra cô ta cũng biết hứa cái gì với người ta thì phải thực hiện chứ không nên làm đồ ăn cháo đá bát, chỉ muốn nhận nhưng không muốn cho chút gì.

Lúc cô ta bị bắt nạt, tôi đứng ra bảo vệ cô ta, cô ta nói rằng sau này sẽ giúp đỡ tôi, cũng không để ai bắt nạt tôi.

Kết quả cô ta lại hợp tác với những người khác ức hiếp tôi.

Cô ta thiếu tiền học.

Khi tôi đóng học phí cho cô ta, cô ta nói sau này sẽ trả lại cho tôi, nhưng khi tôi gặp khó khăn đến hỏi lấy lại tiền thì cô ta nói tôi keo kiệt.

Giọng điệu của cô ta đầy trách móc:

“Không có tí tiền này, cậu chỉ phải nhịn một bữa sáng thôi, nhưng đây là học phí một học kỳ đối với tôi, sao cậu có thể nỡ đến đòi tiền tôi như thế?”

Vì cô ta không thích nhận lỗi của mình quá nhiều nên tất nhiên tôi phải đối xử với cô ta như những người khác thôi.

Tôi giả vờ vô tội nói:

“Thật xin lỗi, tôi chợt nhận ra người tôi thực sự thích chính là Tống Cảnh Tư. Cho nên tôi cái tên Trần Hạc Sơ tàn phế kia đành tặng cô vậy. Dù sao cũng là chị em tốt, nên nhường nhịn nhau.”

Cách tốt nhất để đối phó với mấy nhỏ trà xanh là phải trà xanh hơn, khiến tụi nó ghê sợ.

Chu Duyệt Vi trợn to mắt, không thể tin được tôi sẽ nói ra những lời như vậy.

Cô ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, răng nghiến lại sắp gãy.

Cô ta hiểu rõ tôi đang cố tình chơi xấu cô ta.

Chu Duyệt Vi cười lạnh, ác độc nói:

"Khương Nam Khê, cô so thủ đoạn với tôi à, cô đợi đó, tôi không để cho cô yên đâu.”

Tôi mỉm cười, tôi lại muốn xem ai mới không để ai yên.

Chu Duyệt Vi vén tóc lên, như đang khiêu khích:

“Không cần cô chỉ cách, tôi cũng có thể tự làm cho sếp thích tôi. Đợi đến lúc anh ta quỳ dưới váy tôi, đứa đầu tiên tôi bảo anh ta đuổi việc là cô đó.”

Nói xong, cô ta kéo cao chiếc váy vốn đã ngắn chẳng che được hết đùi, bước từng bước õng ẹo lên cầu thang.

Mọi người xung quanh đều nhìn Chu Duyệt Vi với ánh mắt khinh thường.

Đồng nghiệp tốt của tôi, Tiểu Ngư, khẽ đẩy đẩy cánh tay tôi, lo lắng nói:

"Sao cậu không lên ngăn cô ta lại? Lỡ như cô ấy thật sự “câu” mất sếp thì sao?"

Tôi nhíu mày, nhẹ nhàng nói:

“Nếu anh ấy thực sự thích tôi, anh ấy sẽ không bị Chu Duyệt Vi quyến rũ. Nếu trong lúc anh ấy đang thích tôi, nhưng vẫn bị Chu Duyệt Vi dụ dỗ thì rõ là anh ấy cũng chẳng xứng để được tôi thích.”

Thực ra tôi không hề lừa dối Chu Duyệt Vi, tôi thực sự có hơi rung động với Tống Cảnh Tư.

Dù anh ấy luôn lạnh lùng nhưng không thể phủ nhận anh ấy rất tốt với tôi.

Anh ấy đã đưa đến cho tôi một cơ hội công việc người người đều ghen tị khi tôi đang cần việc làm nhất.

Anh ấy đã đứng lên bảo vệ tôi, chống lưng cho tôikhi tôi cần sự giúp đỡ nhất.

Kể cả khi tôi nghèo đến mức không có cơm ăn, anh ấy cũng chuẩn bị những bữa ăn thịnh soạn cho tôi.

Trong mấy tháng tôi tiếp xúc với anh ấy, anh ấy chưa bao giờ yêu cầu tôi phải báo đáp bất cứ gì.

Ở kiếp trước, tất cả những người đối tốt với tôi đều đem theo trong lòng những toan tính.

Nhưng anh ấy thì khác, khác với mọi người, dường như anh ấy chỉ muốn tôi sống tốt mà thôi.

Sự ưu ái như thế… có được bao nhiêu cô gái sẽ không động lòng cơ chứ, tôi không phải là ngoại lệ.

Nhưng đó cũng chỉ là rung động, kiếp này, tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện ngu ngốc vì bất kỳ người đàn ông nào nữa.

Bây giờ tôi chỉ muốn theo đuổi sự nghiệp mà thôi.

Chu Duyệt Vi đi lên rồi cũng không thấy trở lại, bữa trưa hàng ngày của tôi cũng chẳng thấy đâu.

12.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, mọi người đều suy đoán Chu Duyệt Vi đã quyến rũ Tống Cảnh Tư thành công rồi, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sự cảm thông.

"Tôi tưởng sếp chỉ thích cô ấy thôi chứ, nhưng có vẻ như cô ấy không được giỏi cho lắm."

"Từ giờ trở đi lại phải lấy lòng Chu Duyệt Vi rồi. Nhìn bộ dạng của cô ta, nói không chừng cưa đổ sếp thật đấy.”

"Đàn ông đều là kẻ đào hoa, ngay cả sếp cũng không ngoại lệ, chắc tuyệt vọng với thế giới này mất thôi."

"Khương Nam Khê thật đáng thương, mới mấy tháng mà đã bị sếp “đá” rồi, tương lai sự nghiệp sau này coi như xong."



Một lúc lâu sau, Chu Duyệt Vi mới chậm rãi đi xuống.

Quần áo của cô ta hơi lộn xộn, trên cổ còn có vài vết đỏ.

Ánh mắt của mọi người lập tức đầy ẩn ý nhìn nhau.

Chu Duyệt Vi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, để lộ dấu vết trên cổ rõ hơn.

Cô ta liếc nhìn tôi, giọng điệu khoe mẽ:

"Khương Nam Khê, sếp nói… tôi giỏi hơn cô, cô không so được với tôi đâu.”

Tôi cúi đầu, mũi cay cay, nói không buồn là nói dối.

Hoá ra trên đời này, thực sự không có ai sẽ thích một người mãi được.

Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng đổ vỡ từ bể nước truyền đến.

Tôi quay đầu lại, phát hiện công túa hải sâm kiêu ngạo của tôi đang liều mạng đâm đầu vào thành bể bằng thuỷ tinh.

Thấy tôi nhìn nó, nó nhanh chóng vặn vẹo cơ thể về phía tôi như muốn giải thích điều gì đó, cử động của nó lo lắng và hoảng sợ đến mức trở nên vụng về.

Nhìn thấy hành động của nó, nỗi buồn của tôi phút chốc đã biến mất.

Tống Cảnh Tư kia không còn thì sao, tôi vẫn còn hải sâm mà.

Đàn ông sẽ bỏ rơi tôi nhưng hải sâm thì không.

Hải sâm không chỉ có thể cho tôi đồ ăn thức uống mà còn có thể bầu bạn cùng tôi suốt cuộc đời.

Tóm lại, cần đàn ông… chi bằng cần hải sâm là được.

Tôi lại ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười một tiếng:

"Anh ta nói thì tính gì, tôi nói mới tính.”

"Tôi cho rằng cô chẳng so được với tôi, cho dù dưới bất kỳ phương diện nào.”

"Cô là cái thá gì? Cô chỉ là một kẻ ăn cháo đá bát, lấy oán trả ơn. Có muốn tôi kể chuyện từ bé đến lớn của cô cho mọi người cùng hóng không?”

Sắc mặt Chu Duyệt Vi đột nhiên nhăn nhó.

Cô ta không dám đối đầu với tôi nữa, rời đi vội vã như đang chạy.

Tôi nhặt hải sâm lên, nó lăn qua lăn lại trong tay tôi, cố gắng an ủi tôi một cách vụng về.

Tôi sờ sờ nó, cười nói:

“Tôi biết cậu muốn an ủi tôi, yên tâm đi, tôi sẽ không thích Tống Cảnh Tư nữa, tôi chỉ thích cậu thôi.”

Động tác lăn lộn của hải sâm càng mạnh hơn, tôi cảm thấy hình như nó rất vui.

Từ sau khi thân thiết hơn với Tống Cảnh Tư, Chu Duyệt Vi ở trong công ty càng trở nên cực kỳ kiêu ngạo.

Không ai dám gây sự với cô ta cả.

Ai biết nhỡ may đắc tội với cô ta rồi, sếp sẽ phạt kiểu gì?

Mỗi ngày Chu Duyệt Vi đều đem lên lầu một bữa ăn thịnh soạn, sau đó đỏ mặt đi xuống lầu.

Mấy ngày nay, tung tích của Tống Cảnh Tư rất kỳ lạ, mọi người chỉ có thể thông qua việc Chu Duyệt Vi đưa đồ ăn, đoán chừng anh ta đang ở trong văn phòng.

Ngoài việc đem đủ thứ cho Tống Cảnh Tư, thú vui lớn nhất của Chu Duyệt Vi là hành hạ tôi.

Cô ta sẽ thông đồng với cấp trên trực tiếp làm việc với tôi là lão già Lâm Hằng Đông để gây khó khăn cho tôi.

Ví dụ, ném cho tôi một đống bảng biểu làm mãi chẳng biết đến bao giờ mới xong.

Một ví dụ khác là bỏ quyển kế hoạch mà tôi đã dày công vất vả viết ra vào máy hủy tài liệu rồi ra lệnh cho tôi viết lại quyển khác.

Hoặc ví dụ khác nữa là việc dọn dẹp của cô lao công lại bắt tôi làm, gọi một cách hoa mỹ là rèn luyện khả năng chịu đựng gian khổ của tôi.

Tôi vẫn đang trong thời gian thực tập, nếu tôi không tuân theo mệnh lệnh, Lâm Hằng Đông có thể cho tôi cút ngay lập tức.

Tôi không dám cút, tôi còn phải kiếm tiền nuôi sống bản thân và hải sâm nữa.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã âm thầm nhận ra mặt tốt mặt xấu của tất cả mọi người trong công ty.

Có người xúc phạm tôi, chế giễu tôi là phượng hoàng mất lông, không bằng con gà.

Cũng có những người lại quan tâm tôi nhiều hơn, chẳng hạn như Tiểu Ngư, lúc tôi bận đến mức chân không chạm đất, cậu ấy sẽ giúp tôi cho hải sâm ăn, vết thương của nó cũng đang dần lành lại.

Hôm đó, khi Tiểu Ngư đang giúp tôi cho hải sâm ăn, cậu ấy đột nhiên hét lên.

13.
Lòng tôi chợt run lên, tưởng hải sâm đã nhảy ra.

Khi chạy ào tới, tôi phát hiện bể nước đã bị vỡ, nước đổ đầy sàn nhà, hải sâm nằm im trên mặt đất.

Còn Lâm Hằng Đông thì nhìn hải sâm với vẻ mặt kinh hãi như thể nhìn thấy một loại quái vật nào đó.

Tôi cau mày mang hải sâm sang một bể nước khác, sau đó nhướng mày nhìn Lâm Hằng Đông, nói đùa:

“Quản lý Lâm, anh tè cả ra quần rồi, có chuyện gì vậy?”

Trên mặt tôi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâm Hằng Đông.

Rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì lại có thể khiến một con chó già xảo quyệt như Lâm Hằng Đông lại sợ hãi như thế?

Lâm Hằng Đông hoảng sợ lắc đầu, sau đó lảo đảo kéo Chu Duyệt Vi bỏ đi chỗ khác nói chuyện.

Tôi chồm tới lắng nghe, chỉ nghe được vài từ không rõ ràng.

"Xác nhận là hắn... Trở về chết chắc thôi…”

"Thế phải làm sao?”

Trên mặt Chu Duyệt Vi lộ ra vẻ kinh hãi.

Lâm Hằng Đông thì biểu cảm hung dữ, tay đặt lên trên cổ, làm một động tác mang ý “xử đẹp”.

Lông mày tôi càng nhíu chặt hơn, bọn họ muốn giết ai?

Lúc sắp tan làm, Lâm Hằng Đông đột nhiên cười nói với tôi:

"Khương Nam Khê, cô đến bộ Tài chính lấy bảng tổng hợp lương quý này về đi."

Tôi nhíu mày, bộ Tài chính ở rất xa, đi đi về về ít nhất cũng phải mất cả tiếng đồng hồ.

Ông ta muốn tôi rời khỏi chỗ này làm gì?

Khi bước ra khỏi công ty, tôi chợt dâng lên một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt.

Tôi quay người trở lại công ty, phát hiện Lâm Hằng Đông và Chu Duyệt Vi đang đổ một chất lỏng không rõ nguồn gốc vào miệng hải sâm.

Vẻ mặt Lâm Hằng Đông ác độc:

“Mày chết đi, chết rồi thì công ty này sẽ là của tao.”

Chu Duyệt Vi nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tao không thể để mày quay lại vạch trần tao, tao không thể thua Khương Nam Khê.”

Tôi vội vã lao tới, giật lấy hải sâm từ tay họ rồi chạy nhanh hết sức có thể ra ngoài.

Hơi thở của hải sâm trong tay tôi ngày càng yếu đi, tôi cảm giác nó sắp chết rồi.

Tôi đột nhiên cảm nhận được cảm giá vô cùng hoang mang và sợ hãi, tôi không thể để nó chết được.

Tôi ôm hải sâm nhảy xuống bể bơi, biến thành cá, chui vào trong nó rồi bắt đầu hút thứ chất lỏng không rõ nguồn gốc bị đổ vào miệng nó.

Chất lỏng tôi hút vào càng nhiều thì bụng tôi cũng càng cảm thấy nóng rát, tầm nhìn bắt đầu mờ đi.

Trước khi bất tỉnh, tôi thực sự đã nhìn thấy hải sâm yêu quý của mình biến thành bộ dạng của Tống Cảnh Tư.

Tôi lẩm bẩm:

“Hải sâm, cậu đừng biến thành tên đàn ông tồi tệ đó.”

Thế nhưng Tống Cảnh Tư lại mỉm cười trìu mến với tôi.

Anh ta sờ lên mặt tôi đầy thâm tình:

“Không phải tên đàn ông tồi, bất cứ lúc nào anh cũng đều ở cạnh em.”

Khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác đang ngủ của Tống Cảnh Tư.

Anh ta ngủ thiếp đi, nằm bò cạnh giường tôi, dưới mắt thâm đen, vừa nhìn là biết đã trông chừng tôi rất lâu.

Tôi bình tĩnh lại, mấy ngày nay khi tôi hôn mê, anh ta cứ ở bên thì thầm vào tai tôi.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật rằng hải sâm yêu quý của tôi chính là Tống Cảnh Tư.

Còn Tống Cảnh Tư thì không phải là một kẻ tồi.

Người mà Chu Duyệt Vi lén lút ngoại tình trên lầu chính là Lâm Hằng Đông.

Lâm Hằng Đông biết tan làm là Tống Cảnh Tư sẽ đến thủy cung nên cố tình làm sập thủy cung.

Hắn tưởng rằng Tống Cảnh Tư đã chết, chỉ chờ tin tức anh ấy chết truyền ra ngoài là sẽ cướp công ty.

Nhưng nào ngờ tin tức về cái chết của Tống Cảnh Tư vẫn chưa thấy đâu, thế mà chẳng biết từ đâu hắn lại phát hiện ra Tống Cảnh Tư chính là hải sâm.

Chỉ cần vết thương của Tống Cảnh Tư hồi phục, anh ấy sẽ biến trở lại thành con người.

Lâm Hằng Đông lo lắng việc mình làm sẽ bị bại lộ, nên đi trước một bước, bắt tay với Chu Duyệt Vi chuẩn bị đầu độc chết Tống Cảnh Tư.

Cử động của tôi đã đánh thức Tống Cảnh Tư.

Anh ấy mỉm cười với tôi, giọng nói run run:

"Em bất tỉnh lâu như vậy, anh sợ chết khiếp. Lần sau không cho phép em làm thế nữa."

Tôi mỉm cười, hỏi anh ấy:

“Lâm Hằng Đông và Chu Duyệt Vi thế nào rồi?”

Sắc mặt Tống Cảnh Tư trở nên lạnh lùng.

Lâm Hằng Đông bị kết án vì cố tình đánh sập thuỷ cung.

Tiểu Ngư thay thế vị trí của hắn ta, trở thành giám đốc.

Chu Duyệt Vi bị đuổi khỏi công ty, còn bị Tống Cảnh Tư ra lệnh “phong sát” chặn đứng mọi cơ hội trong ngành này khắp cả nước.

Từ giờ trở đi, không có công ty nào trong ngành dám tuyển dụng Chu Duyệt Vi, trừ khi họ muốn trở thành kẻ thù của tập đoàn Lam Thịnh.

Cũng không nói quá, đời này của Chu Duyệt Vi coi như tạch rồi đấy.

Chu Duyệt Vi không còn cách nào khác đành phải đến chỗ Trần Hạc Sơ lần nữa.

Cô ta nghĩ Trần Hạc Sơ vẫn là chàng trai yêu cô ta đến tận xương tủy.

Nhưng Trần Hạc Sơ giờ đây gia đình tan nát, chỉ có hận cô ta thấu xương mà thôi.

Trần Hạc Sơ nhanh chóng cùng cô ta đăng ký kết hôn, tổ chức lễ cưới, sau đó nhốt cô ở nhà và hành hạ cô mỗi ngày.

Hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng la hét của Chu Duyệt Vi suốt cả ngày.

Tôi chạm vào khuôn mặt đang giận dữ của Tống Cảnh Tư, mỉm cười.

Tôi trêu anh ấy:

“Thế để em đổi chủ đề khác vui hơn nhé.”

"Từ lúc nào anh lại thích em vậy?”

Trước khi tôi ngất đi, tôi đã thấy ánh mắt Tống Cảnh Tư nhìn tôi tràn đầy yêu thương.

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Tống Cảnh Tư bỗng hiện lên một nụ cười rạng rỡ.

Anh ấy nói:

“Anh không biết tại sao anh lại thích em, nhưng khoảnh khắc anh nhận ra mình thích em chính là lúc em hiểu lầm anh là một tên đàn ông tồi tệ đấy.”

Anh ấy thở dài, cười nói:
“Anh thật sự chỉ hận không thể đâm vỡ lớp kính để đến bên em, cho dù có đau đớn, thương tích đầy mình đi chăng nữa thì anh cũng không muốn em phải rơi lệ.”

“Nếu những thứ đó đều không phải là tình yêu thì cái gì mới phải đây?”

Tôi nắm tay anh ấy, cười tít cả mắt.

Hóa ra anh ấy vẫn luôn yêu tôi, vẫn luôn ở bên tôi, chưa bao giờ rời xa.

(HẾT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play