[Zhihu] CÁ NHỎ BÍ ẨN

Chương 2


1 tháng


5.
Ngày đến nhận việc hôm ấy, tôi gặp Chu Duyệt Vi.

Cô ta nhìn tôi với đôi mắt đắc ý, dáng vẻ kiêu ngạo như thể chỉ tiếc không để tất cả mọi người đều biết đến cô ta.

Cô gái tên Tiểu Ngư bên cạnh khẽ kéo lấy tay tôi, lo lắng nói:

“Cậu đừng chọc vào cô ta, cô ta với giám đốc Lâm của bộ phận mình đang mập mờ với nhau, lần trước phòng bọn mình có người mới tới, vì đẹp hơn cô ta nên đã bị cô ta xúi giục Lâm Hằng Đông đuổi đi.”

Tôi ngây người, nếu như tôi nhớ không nhầm, giám đốc Lâm Hằng Đông này sắp nghỉ hưu rồi, tuổi tác cũng có thể làm ông nội của Chu Duyệt Vi, thế mà cô ta cũng nuốt trôi cơ à.

Có cô gái thầm cười giễu cợt:

“Nếu không phải cô ta và Lâm Hằng Đông có mối quan hệ mập mờ thì với cái năng lực nghiệp vụ kia của cô ta, công ty mình tuyển cô ta vào làm mới lạ đó.”

Chu Duyệt Vi có vẻ nghe được lời của bọn tôi, cô ta làm như oan ức lắm, giọng nói tuy nhỏ nhưng đủ để cho tất cả mọi người nghe thấy, châm chọc nói:

“Tôi trong sạch nhé, được bao nuôi là một người khác cơ, người ta đến phỏng vấn còn không cần.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía tôi, dù sao thì tôi cũng là nhân viên duy nhất không cần qua phỏng vấn, đến nhận việc luôn.

Thấy tôi không nói gì, Chu Duyệt Vi càng thêm đắc ý.

Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, bất mãn nói:

“Ai biết được cô ta đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì để vào công ty, loại người này mà cũng được tập đoàn Lam Thịnh mời, xem ra cũng chỉ đến thế thôi.”

Cô ta muốn làm nhục mặt tôi lắm rồi, đến nỗi hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Hằng Đông đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với cô ta, còn những người khác đều cúi đầu im lặng.

“Khương Nam Khê là do tôi tuyển, có vẻ cô rất không hài lòng với tôi và công ty, hay là… chức chủ tịch hội đồng quản trị này cho cô làm nhé?”

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau.

Chủ nhân của giọng nói đó không ai là không biết, người đó chính là ông chủ lạnh lùng của tập đoàn Lam Thịnh, Tống Cảnh Tư.

Khuôn mặt Chu Duyệt Vi bỗng chốc trở nên trắng bệch.

Nhưng Tống Cảnh Tư không hề nhìn cô ta, quay người lại nói với tất cả mọi người:

“Khương Nam Khê do công ty đặc biệt tuyển đến, năng lực học tập và làm việc của cô ấy đều đáp ứng được các yêu cầu của công việc, sau hôm nay, tôi không muốn nghe bất kỳ lời đàm tiếu nào về cô ấy nữa.”

“Nếu như tôi lại nghe thấy, tập đoàn Lam Thịnh sẽ không chiêu mộ những loại người như thế này.”

Mặt Chu Duyệt Vi càng trắng hơn nữa.

Tống Cảnh Tư rõ ràng đang cảnh cáo cô ta, nếu lại có lần sau thì sẽ bị đuổi việc thẳng luôn.

Nước mắt của Chu Duyệt Vi tức khắc tuôn ra, khóc lóc nhưng vẫn xinh đẹp.

Cô ta tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Tống Cảnh Tư, hy vọng có thể có được chút thương tiếc của anh ta.

Nhưng Tống Cảnh Tư căn bản không để ý tới cô ta, đi thẳng đến trước mặt tôi, nghiêm túc nói với tôi:

“Lương cứng của cô mỗi tháng ba mươi ngàn tệ, đủ cho cô ăn uống sinh hoạt cả tháng.”

Tôi hoang mang gật đầu, chẳng hiểu sao lại phải nói với tôi như thế.

Tống Cảnh Tư thấy tôi gật đầu, thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại đeo lên bộ mặt nghiêm nghị, đi mất tiêu.

Sau khi Tống Cảnh Tư đi, Chu Duyệt Vi đi tới bên cạnh tôi, cay nghiệt nói:

“Tôi thật sự không nhìn ra được, cô nịnh hót được cả sếp lớn luôn đấy.”

Tôi nghiêng đầu nhìn Chu Duyệt Vi, cười:

“Vừa mới bị nhắc nhở xong đã quên rồi?”

Chu Duyệt Vi cắn môi, không cam tâm, nói:

“Khương Nam Khê, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tất cả những gì cô có đều nên thuộc về tôi, đáng ra cả kiếp này cô phải kém hơn tôi rất nhiều.”

Nụ cười của tôi tắt lịm.

Tôi cảm thấy Chu Duyệt Vi thực sự xứng với danh xưng kẻ ăn cháo đá bát.

Kiếp trước, lúc học cấp ba cô ta bị bắt nạt, là tôi thay cô ta ra mặt, nhưng cô ta không những không cảm ơn tôi, ngược lại còn âm thầm xúi giục người khác đến bắt nạt tôi.

Gia đình cô ta nghèo khó, giả thành trà xanh ra vẻ đáng thương tiếp cận tôi, tôi là kẻ ăn nhờ ở đậu nhà người khác nên càng hiểu cho sự khó khăn của cô ta, vì thế cố gắng hết sức giúp đỡ cô ta, tiền đi làm thêm kiếm được cũng cho cô ta đóng học phí.

Nhưng lòng tự trọng của cô ta quấy phá, chỉ cảm thấy tôi đang coi thường cô ta, những gì tôi cho cô ta, một mặt thì cô ta nhận hết, mặt khác lại mắng tôi là kẻ giả nhân giả nghĩa.

Tôi đưa cô ta đến nhà chơi, cô ta vừa chị chị em em với tôi, vừa thả thính Trần Hạc Sơ.

Thậm chí sau khi kết hôn, cô ta còn mang thai con của Trần Hạc sơ, gửi tin nhắn cho tôi để ra oai.

Lúc tôi bị Trần Hạc Sơ nhốt dưới tầng hầm, cô ta lấy roi đánh đập tôi, tra tấn tôi, nói rằng tôi đáng đời, nói tôi nên bị chà đạp dưới chân cô ta.

Kiếp trước, tôi thực sự coi cô ta là chị em.

Nhưng kiếp này, tôi muốn kẻ vong ơn bội nghĩa kia trả lại toàn bộ những gì mà cô ta đã nợ tôi.

6.
Tan làm, tôi vội vội vàng vàng đến thủy cung gặp hải sâm.

Hải sâm yên tĩnh nằm dưới đáy bể, lúc nhìn thấy tôi, ánh mắt nó bỗng lộ ra cảm giác kinh hoàng cùng lên án.

Dường như nó đang nói rằng, cô đã có lương đủ để ăn no rồi, vì sao vẫn còn tới “hút” của tôi.

Tôi hiếm khi thấy ngại như thế, hơi mất tự nhiên, nói:

“Tôi mới vừa bắt đầu làm việc, phải đợi một tháng nữa mới có lương cơ.”

Hải sâm ngẩn người một lúc, nhắm mắt lại chấp nhận số phận.

Ở cùng với hải sâm thời gian lâu rồi, tôi càng ngày càng thích con hải sâm vừa lạnh lùng vừa đáng yêu này.

Tôi không vội vã chui vô mông nó tìm đồ ăn, thân thiết bơi vòng quanh nó một vòng.

Toàn thân hải sâm vừa mềm lại vừa có sự đàn hồi, giống một viên kẹo mang theo hương vị ngọt ngào.

Nếu như nó mà có hình người, nhất định sẽ là một công túa siu cấp đáng yêu, không đúng, phải là một tiểu công túa “ngoài lạnh trong nóng”.

*小公举: hài âm với tiểu công chúa trong tiếng trung, tựa như cách người Việt mình hay đọc chệch công chúa -> công túa, thường được dùng để làm biệt danh, dùng cho cả nam và nữ.

Bơi được một lúc, tôi thật sự đói meo rồi, bởi vậy liền chui vào cái lỗ đang mở ra để hô hấp của nó, bắt đầu ăn.

Hải sâm chẳng thèm phản kháng nữa rồi.

“Đồ ăn của cậu còn ngon hơn cả cơm miễn phí trong nhà ăn của tập đoàn Lam Thịnh nữa.”

Tôi vừa ăn vừa khen ngợi cậu bạn hải sâm đang phiền muộn.

Tuy Tập đoàn Lam Thịnh là một công ty lớn, đồ ăn trong căn tin cũng rất đa dạng, nhưng mà đại đa số đều cần phải trả tiền.

Nhân viên trong đó căn bản đều không thiếu tiền, mọi người đều chấp nhận bỏ tiền ra mua các loại đồ ăn, những món đồ ăn miễn phí dần dần cũng không có ai đoái hoài.

Vì không ai thích ăn đồ miễn phí, đầu bếp cũng lười chăm chút.

Như thế dẫn đến đồ ăn miễn phí càng ngày càng khó nuốt, đến độ chó cũng phải đi đường vòng tránh qua.

Tuy tôi không muốn ăn đồ ăn miễn phí, nhưng bữa trưa vẫn phải ép bản thân nuốt xuống.

Bởi vì buổi trưa không có thời gian đi thủy cung tìm hải sâm, nếu tôi không ăn thì chỉ có thể nhịn đói.

Một hôm, tôi đang bịt mũi ăn cơm trưa, Trần Hạc Sơ vừa khéo mang đồ ăn ngon tới cho Chu Duyệt Vi, 4 món 1 canh.

Chu Duyệt Vi liếc tôi một cái, tỏ vẻ kỳ quái, nói:

“Vậy mà vẫn có người phải ăn cơm trưa miễn phí cơ đấy, cũng quá là tạm bợ đi thôi.”

Từ khi Chu Duyệt Vi bước vào tập đoàn Lam Thịnh, Trần Hạc Sơ liền bắt đầu lấy lòng cô ta.

Nghe được lời Chu Duyệt Vi, anh ta nhìn tôi một cái, ánh mắt ngay lập tức lộ ra vẻ khinh thường, phụ họa với Chu Duyệt Vi mỉa mai tôi, giọng điệu vô cùng đắc ý:

“Sao thế, cô đã nghèo đến mức này rồi cơ à? Ai kêu cô lúc trước không biết đường lấy lòng tôi, bây giờ cô có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không cho cô lấy một đồng.”

Tôi chẳng thèm trả lời, hỏi ngược lại:

“Gần đây việc làm ăn của gia đình anh không tốt lắm nhỉ?”

Khuôn mặt của Trần Hạc Sơ cứng ngắc, thẹn quá hóa giận truy cứu tôi:

“Làm sao cô biết được, có phải là do cô chơi xấu hay không?”

Tôi bật cười, bố mẹ anh ta dựa vào tôi để phát tài, nếu tôi đã đi rồi, việc làm ăn của nhà đó xuống dốc là lẽ đương nhiên.

Mấy món kia vừa nhìn là biết đều là Triệu Tình Phân làm, hơn nữa toàn là những món tôi thích ăn nhất.

Triệu Tình Phân nấu những món này cho Trần Hạc Sơ mang tới công ty, chẳng qua là muốn Trần Hạc Sơ đến lấy lòng tôi, nhưng bà ta không ngờ được rằng, con trai của mình lại “mượn hoa hiến phật” đem cho Chu Duyệt Vi.

Còn tự tay nấu cơm cơ đấy, đôi vợ chồng không biết xấu hổ kia có vẻ nôn nóng đến phát điên rồi.

Không ngoài dự đoán, điện thoại của tôi hiện lên tin nhắn hỏi thăm rất nhiệt tình của Triệu Tình Phân:

“Nam Khê, trước kia đều do dì sai, dì kêu Trần Hạc Sơ mang mấy món con thích ăn nhất đến, con nhớ phải ăn đấy nhé, ăn xong thì về nhà, dì ở nhà đợi con.”

Tôi tỉnh bơ block bà ta luôn, sau đó bình tĩnh ăn bữa cơm miễn phí của mình.

Để khiêu khích tôi, Chu Duyệt Vi cố ý đem bữa cơm bốn món một canh kia bày ra ăn trước mặt tôi.

Cô ta cười, nói:

“Cô không được ăn thì thôi ngửi tí mùi vị cũng được, xem tôi đối xử với cô có tốt không?”

Trần Hạc Sơ phì cười nói với Chu Duyệt Vi:

“Duyệt Vi, em quá lương thiện rồi, loại người như Khương Nam Khê này rõ là không xứng đáng để em làm như thế.”

Đang lúc hai con người đó đang dùng mọi cách để giễu cợt tôi, vị thư ký tinh anh của ông chủ bỗng nhiên đặt một khay đồ ăn lớn trước mặt tôi.

Cậu ta mở nắp ra, bên trong là những món ăn đẹp mắt và đắt tiền như bào ngư, tôm hùm, cua,...

So với nó, bốn món một canh trước mặt Chu Duyệt Vi có cảm giác vô cùng thô tục.

“Cô Khương Nam Khê, đây là bữa trưa mà sếp tặng cho cô, anh ấy yêu cầu tôi phải đứng xem cô ăn no, ăn hết.”

Tống Cảnh Tư tặng tôi á?

Tất cả mọi người đều hoang mang.

Chu Duyệt Vi nghiến răng nghiến lợi nhìn chỗ đồ ăn đầy cao lương Mỹ vị kia, móng tay sắp bị kẹp chảy máu rồi, cô ta mất cười lòng không cười, nói:

“Khương Nam Khê, sếp tặng cơm trưa cho cô, tình cảm giữa cô với sếp thật là sâu đậm nha.”

Lời của cô ta tràn đầy ẩn ý, những người xung quanh đều bắt đầu bàn tán, ánh mắt đánh giá cả người tôi từ trên xuống.

Tôi không hiểu vì sao Tống Cảnh Tư phải đem cơm trưa cho tôi nhưng tôi đã từ chối.

Lần trước Tống Cảnh Tư giúp tôi giải vây, miễn cưỡng có thể tính là sếp giúp đỡ nhân viên, nhưng mà tặng đồ ăn trưa là như nào?

Tôi biết, trên đời này không có bữa cơm trưa nào là miễn phí, chắc chắn phải trả một cái giá nào đó.

“Chắc sếp không “để ý” cô ta đâu nhỉ.”

“Rõ ràng, lần trước cố ý mời cô ta vào làm, lần này lại tặng cơm, không phải theo đuổi thì chỉ có thể là “luật ngầm”.”

“Thế mà sếp mình cũng có một mặt như này, tôi còn tưởng anh ta là cỗ máy làm việc cơ đấy.”

Tiếng nói của những người xung quanh không ngừng truyền vào lỗ tai tôi, khiến cho tôi nảy ra một ý nghĩ, chẳng nhẽ tôi đã đụng phải “quy tắc ngầm” trong môi trường công sở?

Thư ký đi rồi lại trở lại, cười mỉm, nói với tôi:

“Sếp tổng mời cô đến văn phòng của anh ấy một chuyến.”

Hẹn gặp riêng tôi… không phải là dấu hiệu của “luật ngầm” hay sao?

Lông trên người tôi đều dựng ngược cả lên rồi.

7.
Tôi đem theo lọ xịt cay phòng biến thái, không hề tự nguyện, bị đưa lên văn phòng của Tống Cảnh Tư.

Lúc tôi đến, anh ta đã ngồi ở trước bàn ăn, phong thái vô cùng thanh lịch.

“Ngồi xuống, ăn no rồi đi.”

Sắc mặt của anh ta có hơi lạnh nhạt.

Tôi bất an ngồi xuống, phát hiện Tống Cảnh Tư đã bắt đầu ăn cơm, không có nửa phần ý tứ gì là muốn nói chuyện với tôi.

Xem ra thật sự chỉ là gọi tôi đến ăn một bữa cơm, tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Nhưng đồng thời lại nghĩ không ra, chờ chút, vì sao Tống Cảnh Tư lại phải gọi tôi đến ăn cơm vậy trời, tôi không hiểu?

Đang lúc nghĩ ngợi, Tống Cảnh Tư bỗng nhiên nói với tôi:

“Mai mốt sáng trưa chiều, cô đều đến đây ăn.”

Tôi ngơ người, lại nghe Tống Cảnh Tư nghiến răng nói:

“Bắt buộc phải ăn no căng bụng mới được rời đi.”

Tôi hiểu rồi, sếp muốn tôi no chết.

Mãi đến khi tôi ăn bụng no căng, cuối cùng Tống Cảnh Tư mới chịu cho tôi xuống lầu.

Chu Duyệt Vi và Trần Hạc Sơ vẫn chưa đi, hai người đó đều dùng cùng một khuôn mặt oán hận nhìn tôi.

Chu Duyệt Vi hít một hơi sâu, miễn cưỡng bày ra một khuôn mặt cười, dịu dàng thăm dò tôi:

“Nam Khê, cô với sếp là gì của nhau vậy, tôi cũng là chị em tốt của cô mà, cô nói cho tôi biết đi.”

Tôi tức giận đến mức bật cười, thong thả ung dung chỉnh đốn lại tóc tai, chậm rãi nói:

“Tôi không làm chị em gì với trà xanh đâu, nói không chừng lúc nào đó lại bị đâm sau lưng.”

Nụ cười của Chu Duyệt Vi cứng đờ, cô ta oan ức khóc òa:

“Nam Khê, tôi không cố ý mà, cô với Trần Hạc Sơ làm lành đi, tớ tự nguyện rút lui, tôi không muốn hai người vì tôi rồi cãi nhau.”

Chỉ cần thấy cô ta tủi thân, Trần Hạc Sơ sẽ đau lòng nắm lấy tay cô ta, nhìn tôi với biểu cảm đầy trách móc.

Anh ta nhìn tôi, quát lớn:

“Khương Nam Khê, thích Duyệt Vi là lỗi của tôi, cô có trách thì trách tôi, cô trách Duyệt Vi làm gì?”

Nhìn Trần Hạc Sơ cẩn thận bảo vệ Chu Duyệt Vi, tôi vô cớ nghĩ về kiếp trước, anh ta cũng như thế này, cẩn thận từng li từng tí đỡ Chu Duyệt Vi đi khám thai, thế nhưng lại cầm dao đâm vào bụng tôi.

Nụ cười trên mặt tôi dần biến mất.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy, tôi nên cho đôi “cẩu nam nữ” trước mắt này mấy cái bạt tai thật mạnh.

Tôi đổi sang sắc mặt tủi thân, kìm nén lại cảm giác buồn nôn, nói với Trần Hạc Sơ:

“Em trách cô ta không phải là vì em để ý đến anh hay sao?”

Tôi nói xong lời này, ánh mắt của Chu Duyệt Vi chợt lóe.

Cô ta giục Trần Hạc Sơ nhanh nhanh rời đi, sau đó kéo tôi lại, khẩn thiết dò hỏi:

“Nam Khê, cậu vẫn còn thích anh Hạc Sơ đúng không?”

Tôi giả vờ buồn bã gật đầu.

Chu Duyệt Vi lại giả vờ tỏ vẻ khó xử, thở dài.

“Nam Khê, cậu là bạn tốt nhất của mình, mình cũng không muốn cướp bạn trai cậu, chuyện đến ngày hôm nay chỉ vì tớ không muốn làm tổn thương cậu, cũng không muốn làm tổn thương anh ta.”

“Nhưng giờ phút này, mình phát hiện thứ bản thân để ý nhất vẫn là tình bạn của tụi mình. Thế này đi, mình sẽ nhịn đau chia tay với Trần Hạc Sơ nhưng cậu phải nói cho mình biết làm thế nào thì sếp mới thích mình.”

Tôi nghe được mấy lời đạo đức giả của cô ta, trong lòng cười lạnh.

Nhưng trên mặt, tôi vẫn bày ra biểu cảm cảm động sâu sắc.

Tôi đầy ẩn ý nói:

“Chỉ cần cậu có thể làm cho Trần Hạc Sơ thế nào cũng không thích lại cậu nữa, mình sẽ nói cho cậu.”

Khóe môi Chu Duyệt Vi cong lên, vỗ vỗ bả vai tôi, giọng điệu mang theo vẻ chán ghét:

“Yên tâm đi, mình đảm bảo sẽ làm cho Trần Hạc Sơ né mình thật xa.”

Chu Duyệt Vi thật sự là một người vì ích lợi có thể lật mặt ngay trong tức khắc, vì để Trần Hạc Sơ không bao giờ thích cô ta nữa, cô ta nhất định sẽ cho Trần Hạc Sơ biết được thế nào gọi là nỗi thống khổ khi bị phản bội.

Còn Trần Hạc Sơ thì “có thù tất báo”, khi bị Chu Duyệt Vi đâm sau lưng, thủ đoạn dùng để đối phó với cô ta chắc chắn sẽ thâm độc hơn đối với tôi kiếp trước gấp trăm vạn lần.

Tổ hợp trai tồi gái tệ này đương nhiên phải để bọn họ “chó cắn chó” mới vui.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play