[Zhihu] CÁ NHỎ BÍ ẨN

Chương 1


1 tháng


1.
Tỉnh lại trong cơn đau đớn, cách vách truyền đến giọng nói mờ ám không rõ ràng của Trần Hạc Sơ và Chu Duyệt Vi.

Chu Duyệt Vi cười nũng nịu, nói:

“Tiếng động lớn như vậy, Khương Nam Khê phát hiện ra thì phải làm sao?”

Trần Hạc Sơ bật cười:

“Phát hiện thì sao, cô ta ngốc như thế, nói xạo dăm ba câu là xong rồi.”

Khung cảnh tôi bị Trần Hạc Sơ đâ𝘮 một dao chế𝘵 luôn vẫn còn ngay trước mắt, tôi sờ xuống bụng, phát hiện không hề có một vết thương nào.

Lúc này tôi mới nhận ra, mình đã được sống lại lần nữa.

Sống lại vào lúc vẫn chưa kết hôn với Trần Hạc Sơ.

Tôi là một con cá ngọc trai, mang theo đặc tính may mắn phát tài, có thể giúp cho người bên cạnh giàu lên nhanh chóng.

Kiếp trước, sau khi vợ chồng Triệu Tình Phân đưa tôi ra khỏi trại trẻ mồ côi, chỉ trong một đêm, nhà bọn họ từ hộ nghèo nhảy lên thành hộ trung bình.

Vì muốn giữ chặt lấy tôi cả đời, bọn họ bắt con trai mình là Trần Hạc Sơ phải cưới tôi.

Trần Hạc Sơ ngoài mặt thì cưới tôi, yêu tôi say đắm, thực chất lại là một tên sở khanh.

Sau khi phát hiện hắn ân cần, cẩn thận đưa Chu Duyệt Vi đi khám thai, tôi đã viết đơn ly hôn.

Không ngờ rằng, để không mất đi khả năng phát tài của tôi, Trần Hạc Sơ nhốt tôi xuống tầng hầm.

Tôi tỉ mỉ lên kế hoạch rất lâu mới có cơ hội chạy trốn.

Nhưng vẫn không nghĩ tới việc nửa đường bị anh ta phát hiện.

Trần Hạc Sơ phát điên, đâm dao vào bụng tôi, máu chảy thành dòng.

Lúc mở mắt lần nữa, tôi lại trở về điểm bắt đầu của số phận.

Tôi quay lại video hai người đó đang “ứ ừ” với nhau, gửi cho Trần Hạc Sơ.

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta chia tay.”

Nghĩ một hồi, tôi lại gửi luôn video cho Chu Duyệt Vi, gõ thêm một câu:

“Trà xanh, bình thường diễn cũng giỏi quá ha!”

Ngày thường Chu Duyệt Vi luôn chơi trò chị chị em em thân thiết với tôi, không ngờ cô ta lén lút tằng tịu với Trần Hạc Sơ, còn chơi lớn như thế.

Vừa mới gửi xong, cửa đã bị đẩy mạnh ra, Chu Duyệt Vi quần áo xộc xệch, hoang mang chạy vào.

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, oan ức nói:

“Nam Khê, cậu nghe mình giải thích.”

Tôi bật cười, giơ điện thoại lên:

“Chứng cứ ở đây, cô vẫn còn mặt mũi để giải thích? Cần tôi gửi cho mọi người để họ giúp cô giải thích không?”

Đáy mắt Chu Duyệt Vi đầy sự sợ hãi, nước mắt ào ào tuôn ra, khóc sướt mướt cầu xin tôi đừng làm thế.

Nếu mà tôi thật sự đăng video lên, kiếp này cô ta không còn mặt mũi làm người được nữa rồi.

Trần Hạc Sơ đi theo phía sau cô ta, nổi giận đùng đùng nói:

“Khương Nam Khê, cô có chuyện gì thì nhắm vào tôi, Vi Vi mềm yếu như thế, cô đừng có quá đáng.”

Nói xong anh ta lại như thường lệ uy hiếp tôi:

“Cô phải nghe lời, nếu không tôi không cần cô nữa đâu.”

Tôi thong thả, ung dung chỉnh lại tóc, ánh mắt chỉ toàn sự mỉa mai:

“Anh là cái thá gì?”

Trần Hạc Sơ lập tức bị tôi chọc điên lên, nổi cơn tam bành:

“Cô mới là cái thá gì đấy, nếu không phải do bố mẹ tôi bắt tôi phải yêu đương với cô thì tôi cũng không thèm chú ý đến cô.”

Quả thực tôi phải cười ra tiếng.

Vì sao mẹ anh ta bắt anh ta yêu tôi?

Không phải vì sợ sau khi tôi được gả đi, nhà bọn họ không thể phát tài tiếp được nữa à?

Đang nói chuyện thì bố mẹ của Trần Hạc Sơ trở về.

Tôi cười lạnh, đôi vợ chồng không biết xấu hổ trở về rồi đấy.

2.
Nghe xong đầu đuôi sự việc, hai vợ chồng tuổi trung niên không biết xấu hổ kẻ xướng người hùa.

Cha nuôi Trần Cường chân thành khuyên tôi:

“Đàn ông con trai vốn có bản tính đào hoa, con nhẫn nhịn một chút, chỉ cần con tốt với nó, sớm muộn gì nó cũng biết thôi.”

Mẹ nuôi Triệu Tình Phân càng đỉnh hơn, mí mắt cụp xuống, chép miệng, nói:

“Thật lòng mà nói, cô xách dép cũng không xứng với con trai tôi, nếu không phải tôi lo cho cô về sau không ai nuôi, còn lâu tôi mới bắt Hạc Sơ nhà này cưới cô.”

“Nhà tôi nuôi cô biết bao nhiêu năm như vậy, cô cũng phải biết báo đáp chứ, nếu Hạc Sơ có thích ai đó hơn cô, vậy cô mắt nhắm mắt mở, học theo phong thái của người vợ cả thời xưa, đừng keo kiệt quá.”

“Tôi nói cho cô hay, chúng tôi khó khăn nuôi cô lớn. Nếu cô dám làm ầm ĩ lên, tôi sẽ đi kiện cô, bắt cô phải trả lại toàn bộ những ân huệ nhà này đã cho cô, kể cả khả năng đem lại may mắn, tài vận.”

Ý đồ của Triệu Tình Phân thật tuyệt, không chỉ hút máu tôi, còn dùng ngôn ngữ PUA tôi, bắt tôi phải mang ơn.

PUAs, viết tắt của từ 'pickup artists' (Nghĩa ban đầu là “nghệ sĩ bắt chuyện”, chỉ những người dùng lời nói tán tỉnh rất chuyên nghiệp). Ở Trung Quốc, PUA ý chỉ những kẻ sử dụng các chiến thuật thao túng, kiểm soát tâm lý để khiến ai đó nghi ngờ sự tỉnh táo của bản thân.

Nói nghe hay ghê, mấy năm nay vì tôi phải trả giá rất nhiều, mấy năm nay bà ta có cho tôi cái gì đâu.

Quần áo, giày dép đều là đồ thừa của con gái bà ta Trần Khinh Vũ, tiền học là do tự tôi tranh được suất miễn học phí, ngay đến cả tiền sinh hoạt cũng do tôi đi làm thêm kiếm được.

Qua miệng lưỡi của bà ta lại biến thành cái gì cũng nhờ bà ta cho tôi.

Nếu bà ta đã muốn tính, tôi sẽ tính bắt đầu từ lúc được đưa vào nhà này, tổng cộng chỉ có hai mươi ngàn tệ.

Trí nhớ của tôi tốt, tiêu hết bao nhiêu tiền lòng tôi đều rõ.

Tôi ném hai mươi ngàn tệ duy nhất trên người cho bà ta.

“Từ giờ trở đi, những gì tôi nợ các người đều đã được trả hết.”

Còn những gì các người nợ tôi, tôi sẽ dần dần đòi lại.

Triệu Tình Phân nhanh chóng nhận lấy tiền, lúc tôi bỏ đi, nghe thấy tiếng bà ta đang khoe khoang với mấy người bọn họ.

“Đừng quan tâm đến nó, nó không ăn không uống chịu khổ vài ngày, đến lúc đó tự khắc cầu xin được về nhà.”

“Cái tính này của nó nếu không trị được, sau này làm vợ của Hạc Sơ có mà làm phản à?”

Nghe được những lời này của Triệu Tình Phân, tôi nở nụ cười.

Bà ta tưởng rằng tôi hễ đi ra ngoài là sẽ lưu lạc khắp nơi, không có cơm ăn.

Nhưng bà ta không biết, tôi là một con cá ngọc trai, tôi có thể chui vào mông hải sâm để tìm thức ăn đấy.

3.

Trong thủy cung của thành phố có một con hải sâm rất lớn, nếu có thể chui vào mông của nó thì chắc chắn sẽ có một bữa no nê.

Tôi lẻn vào thủy cung, biến về hình dạng của cá ngọc trai, thuận theo dòng nước đến khu triển lãm của hải sâm.

Đó là một con hải sâm siêu lớn, màu huyết đỏ tươi chói mắt, vô cùng đẹp.

Miệng và mông dùng chung một lỗ, đang mấp máy đóng mở.

Nó thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã, lười biếng nằm ườn dưới đáy bể.

Tôi bơi hai vòng xung quanh nó nhưng nó cũng không liếc mắt nhìn tôi một cái.

Không hiểu vì sao tôi lại có cảm giác nó hơi lạnh lùng.

Dù sao thì cướp đồ ăn của người khác cũng không lễ phép, huống chi là đồ ăn mà người ta đã nuốt vào trong bụng.

Tôi huých vào đầu nó một cái, xin lỗi nói:

“Tôi bây giờ nghèo đến mức không có cơm ăn, chỉ có thể giành miếng đồ ăn của cậu.”

Nói xong, tôi hóa thành hình cá, chui tọt vào cái động lớn đang mở ra để hô hấp của nó để tìm đồ ăn ở bên trong.

Hải sâm cố hết sức muốn ép tôi ra bên ngoài, tôi càng cố gắng chui vào trong, vừa chui vừa cảm thán, không hổ là hải sâm sớn, đồ ăn bên trong thật nhiều, thật ngon.

Chờ tôi ăn uống no đủ đi ra ngoài, hải sâm lập tức cách xa tôi ba mét, tựa như chạy nạn vậy.

Tôi lấy lòng nói:

“Đợi tôi tìm được công việc kiếm ra tiền thì sẽ không tới đây giành ăn với cậu nữa.”

Nói đến tìm việc làm, sắc mặt của tôi trầm xuống.

Kiếp trước vợ chồng Triệu Tình Phân nuôi tôi trở thành một kẻ vô dụng, không cho phép tôi ra ngoài tìm việc làm, chỉ chịu cho tôi làm mấy công việc đơn giản không cần nhiều kiến thức, kỹ thuật.

Cho nên tuy rằng tôi có nền tảng học một trường đại học nổi tiếng nhưng lại không hề có kinh nghiệm làm việc.

Kiếp này, tôi tuyệt đối không thể để mặc người khác chi phối mình giống như kiếp trước nữa.

Nói làm là làm, tôi bò ra khỏi khu triển lãm hải sâm, lấy máy tính bắt đầu làm CV, sau đó gửi liên tiếp cho vài công ty nhỏ.

Lúc gửi CV, tôi chú ý tới hải sâm bơi đến bên cạnh tôi, mắt nhìn chằm chằm vào bảng sơ yếu lí lịch của tôi.

Tôi nở nụ cười sáng lạn với nó, hiện tại nó chính là miếng cơm manh áo của tôi.

Nhìn thấy nụ cười của tôi, hải sâm ngẩn người, lập tức xoay người bơi đi mất.

Sáng trưa tối tôi đều chui vào mông hải sâm kiếm ăn, lấp đầy bụng.

Mỗi lần tới thủy cung, tôi đều cảm nhận được tinh thần của hải sâm muốn sụp đổ.

Nó cũng không muốn tôi chui vào mông nó, lần nào cũng “khép mông” lại chặt cứng.

Mấy ngày sau khi liên tiếp gửi CV, tôi nhận được một cuộc điện thoại, bảo tôi tới thẳng tập đoàn Lam Thịnh nhậm chức.

Cho dù tôi chưa từng đi làm bao giờ nhưng cũng biết trước khi nhận việc phải trải qua phỏng vấn.

Tập đoàn Lam Thịnh này chắc không phải là công ty ma đâu ha?

Hay đây là một tập đoàn lừa đảo, một khi tôi vào đấy, bọn họ sẽ bán thẳng tôi qua Myanmar lấy thận luôn?

Càng nghĩ càng sợ hãi, tôi lập tức mở điện thoại tra thông tin về tập đoàn Lam Thịnh.

Đang chờ kết quả tìm kiếm thì Trần Hạc Sơ và Chu Duyệt Vi bỗng nhiên xuất hiện, giơ tay chắn ngang.

Trần Hạc Sơ đổi một bộ mặt ôn hòa, nói:

“Nam Khê, chơi đủ chưa, nên về nhà rồi, bố mẹ đều rất lo lắng cho em.”

Tôi nhìn bộ dáng cố nén sự không kiên nhẫn lại còn phải ra vẻ thâm tình của anh ta, nở nụ cười.

Xem ra vì mãi không thấy tôi quay lại, đôi vợ chồng không biết xấu hổ kia sốt ruột rồi, thế nên mới phái thằng con trai đến mời tôi trở về.

Tôi gạt tay anh ta ra, mở to mắt, vô tội đáp:

“Về nhà? Không phải tôi đã cắt đứt quan hệ với các người rồi sao?”

Trần Hạc Sơ nghe lời tôi nói thế càng thêm bực bội, anh ta hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cười, nói:

“Nam Khê, anh biết vì Duyệt Vi nên em mới giận anh, anh chỉ là nhất thời hồ đồ, anh với cô ta không có khả năng ở bên nhau.”

Nói xong, ánh mắt ra hiệu cho Chu Duyệt Vi.

Hôm nay Chu Duyệt Vi có vẻ vô cùng vui vẻ và đắc ý.

Ánh mắt cô ta trịch thượng liếc tôi, giọng điệu tràn đầy sự khoe mẽ:

“Nam Khê, tôi sắp phải đi làm rồi, không có thời gian ở chung với anh Trần Hạc Sơ đâu, cậu có thể yên tâm.”

Nói xong cô ta lại không kiềm được, nói tiếp:

“À đúng rồi, cậu còn chưa biết nhỉ, hôm nay tôi vừa nhận được thông báo mời đến phỏng vấn của tập đoàn Lam Thịnh.”

4.
Lại là tập đoàn Lam Thịnh, sao bọn họ thiếu người đến vậy nhỉ?

Chẳng lẽ thật sự là một công ty ma?

Thấy biểu cảm nghi hoặc của tôi, Chu Duyệt Vi bật cười.

Cô ta chế nhạo tôi, giọng điệu vô cùng đắc ý:

“Cậu đúng là không có kiến thức, đến cả tập đoàn Lam Thịnh cũng không biết. Đây là nơi bao nhiêu sinh viên Thanh Hoa, Bắc Đại tranh nhau vỡ đầu chảy máu cũng muốn vào, nổi tiếng toàn cầu. Nhận được thư mời phỏng vấn của họ còn khó hơn lên trời, nếu có thể vào trong đó làm việc, các cụ dưới suối vàng cũng thấy tự hào.”

Nói xong, cô ta liếc tôi một cái đầy chán ghét, cười nhạo:

“Loại như cậu, vào trong đó làm nhân viên viên vệ sinh người ta cũng không cần.”

Lúc này, chiếc điện thoại cùi bắp của tôi cuối cùng cũng hiện ra tin tức liên quan đến tập đoàn Lam Thịnh.

Dùng bốn từ để hình dung, có tiền có quyền.

Lại dùng bốn từ khác để hình dung, đẳng cấp thế giới.

Tôi chắc chắn mình không nghe nhầm, vừa nãy chính trưởng phòng nhân sự của công ty này thông báo kêu tôi đi làm.

Tôi bật cười, đầy ẩn ý nói với Chu Duyệt Vi:

“Vậy cậu phải cố gắng nắm chắc cơ hội lần này nhé.”

Chúng ta có duyên lại gặp.

Chu Duyệt Vi kiêu ngạo hừ một tiếng, vì sắp được vào làm ở công ty lớn, cô ta không còn chút tự ti nào của ngày trước, ánh mắt nhìn tôi đầy khinh thường.

Cô ta ác độc nói:

“Thế nên cậu cứ ngoan ngoãn trở về hầu hạ anh Hạc Sơ cho tốt. Dù sao cậu cũng không giỏi bằng tôi, người đã bước một chân vào cánh cửa của công ty lớn.”

Tôi gật đầu liên tục, cười xán lạn, mở điện thoại bấm vào tin nhắn mời đến nhận việc của trưởng phòng, đưa đến trước mặt Chu Duyệt Vi.

“Đương nhiên tôi không giống cậu rồi, cả hai chân tôi đều bước vào công ty lớn ấy chứ.”

Chu Duyệt Vi trợn to mắt, vô cùng khiếp sợ nhìn tôi.

Trần Hạc Sơ cũng lập tức cau mày, tức giận nói:

“Tại sao cô cũng được vào?”

Sau đó anh ta đột nhiên đổi sang bộ mặt thâm tình, dịu dàng dỗ dành tôi:

“Nam Khê, em đổi người được chọn sang tên anh có được không, anh sẽ đi đăng ký kết hôn với em ngay.”

“Anh biết em yêu thầm anh, anh với Duyệt Vi ở bên cạnh nhau, em ghen nên mới bỏ nhà ra đi cơ mà.”

Tôi gần như cười lớn thành tiếng.

Đúng là đôi vợ chồng không biết xấu hổ sinh ra một thằng con trai cũng không biết xấu hổ, cả gia đình không biết xấu hổ.

Tôi vỗ vỗ khuôn mặt của anh ta, cười một tiếng, sau đó nói:

“Anh không soi gương thì chắc cũng phải đi tiểu chứ nhỉ, anh thử tè một bãi rồi soi bộ dạng xấu xí của mình đi, trông có xứng nói ra mấy lời như thế không?”

Người Trần Hạc Sơ cứng đờ.

Nói xong, tôi bỏ đi luôn, không thèm quay đầu, để lại hai con người với khuôn mặt tràn đầy sự đố kỵ.

Sau khi rời khỏi đó, tôi phấn khích chạy ngay đến viện hải dương tìm hải sâm, nói với nó tôi tìm được công việc rồi.

Hải sâm khép chặt mông lại, không chừa lấy một khe hở, có vẻ như rất sợ tôi lại chui vào mông nó lần nữa.

Tôi chỉ có thể bơi xung quanh nó, cho dù có chạm vào nó kiểu gì thì nó cũng không chịu mở mắt ra để ý đến tôi.

Nhưng kiểu gì nó cũng phải thở chứ.

Cuối cùng, ngay lúc tôi đói sắp ngất, nó cũng không nín thở nổi nữa, chỉ có thể mở mồm hít thở một hơi dài.

Tôi thuận theo đó mà chui vào kiếm ăn.

Trong một khoảng khắc, không biết vì sao tôi lại nghe được tiếng nghiến răng ken két rất nhỏ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play