Đức hạnh như vậy cũng xứng đáng kế thừa đại thống?
Tiêu Vân Đình tuy rằng không kiếm được nhân tình của Trình Khanh, cũng thu hoạch khá nhiều tin tức, khi rời khỏi phủ tam hoàng tử cảm thấy rất mỹ mãn.
Tiếc nuối nho nhỏ, không tổn hao đại cục.
……
Trong hỉ phòng đại hôn, đuốc long phượng nhiễm đỏ, Nhu Gia một thân hỉ phục, đội khăn voan đỏ đang đợi tân lang của chính mình trở lại hỉ phòng.
Tân lang chưa chờ được, lại có một tỳ nữ vội vàng đi đến, ở bên tai Nhu Gia nói nhỏ.
Khăn voan đỏ rung động, trong thanh âm Nhu Gia có kinh ngạc:
"Hắn giảo biện như vậy, hoàng đế cữu cữu cũng tin?"
Tỳ nữ cũng không dám trả lời, Nhu Gia dứt khoát bóc khăn voan đỏ ra.
Bọn tỳ nữ trong hỉ phòng quỳ đầy đất.
Khăn voan đỏ là phải đợi tam hoàng tử tới bóc, huyện chúa sao có thể tự bóc ra được?
Mặt Nhu Gia trầm như nước, cứ như vậy ngồi chờ tam hoàng tử tới hỉ phòng.
Một kiện sự tình đủ để cho Trình Khanh vạn kiếp bất phục, ở trong mắt hoàng đế cũng không có gì ghê gớm, tổng không thể bởi vì nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu bị bắt gian trên giường, liền trì hoãn đêm tân hôn của tam hoàng tử và Nhu Gia đi.
Chương thị lang vì Trình Khanh xuất đầu, sau khi thỉnh cầu diện thánh không bao lâu, hoàng đế liền chấm dứt việc này, sau đó khởi giá hồi cung.
Lưu lại Dĩnh Xuyên hầu thất hồn lạc phách và đông đảo khách khứa, cùng với tam hoàng tử phải cho việc này kết thúc.
Tam hoàng tử chịu đựng xấu hổ, căng da nhìn về phía Dĩnh Xuyên hầu bảo đảm, sẽ mau chóng giúp Thôi Bằng đi Hầu phủ hạ sính.
"Hầu gia, về sau chúng ta cũng là quan hệ thông gia, đều là người một nhà."
Dĩnh Xuyên hầu dạ dày quay cuồng, thiếu chút nữa phun đầy mặt tam hoàng tử.
Quan hệ thông gia chó má!
Hoàng đế cho Dĩnh Xuyên hầu hai lựa chọn, một là nhốt Thôi Bằng vào ngục theo luật luận tội, một cái khác là điệu thấp che giấu xấu hổ, gả nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu cho Thôi Bằng —— Thôi Bằng đã có thê có tử cũng không phải vấn đề lớn, tam hoàng tử nói Thôi Bằng biết tổn hại danh dự thiên kim Hầu phủ, sẽ hòa li với thê tử hiện tại, lại cưới nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu, nhất định phải để cho thiên kim Hầu phủ làm thê mà không phải làm thiếp.
Hoàng đế thấy sự tình phát sinh ở trong phủ tam hoàng tử, miệt mài theo đuổi lên, trên mặt tam hoàng tử cũng không có ánh sáng, vì trấn an Dĩnh Xuyên hầu, lại nhận lời cho Thôi Bằng lãnh mua bán phủ Nội Vụ.
Hoàng thương có thể diện hơn so với thương nhân bình thường.
Nếu Thôi Bằng bị hạ ngục vấn tội, chuyện danh dự nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu bị hủy sẽ bị mọi người đều biết, vì thanh danh của phủ Dĩnh Xuyên Hầu, Dĩnh Xuyên hầu chỉ có thể để nữ nhi tự sát bảo toàn trinh tiết…… Ở giữa hai loại lựa chọn, Dĩnh Xuyên hầu chịu đựng ghê tởm, đồng ý gả nữ nhi.
Trình Khanh biết kết quả xử lý việc này, một chút cũng không ngoài ý muốn.
Hoàng đế vốn luôn thích ba phải như vậy.
Coi như tiện nghi cho Thôi Bằng.
—— nhưng làm con rể Dĩnh Xuyên hầu, Thôi Bằng là đứng ở phía bên đại hoàng tử hay muốn tiếp tục đặt cửa tam hoàng tử?
Tam hoàng tử tưởng ở ngự tiền biện bạch, hoàng đế cũng không muốn nghe, khi hắn ra cung thất hồn lạc phách, nơi nào còn có tinh thần phấn chấn của tân lang quan?
Một chiêu của đại hoàng tử không sai biệt lắm phế đi tam hoàng tử, chờ tam hoàng tử rời đi, lại vì tam hoàng tử cầu tình, hoàng đế không tỏ ý kiến, chợt hỏi đại hoàng tử, Dĩnh Xuyên hầu đã suy xét kỹ chưa.
Đại hoàng tử nói Dĩnh Xuyên hầu đồng ý cho Thôi Bằng làm con rể.
Hoàng đế nhàn nhạt nói, "Việc này là tam đệ ngươi đi sai bước nhầm, mặt mũi Hầu phủ cần phải bảo vệ, phu nhân nguyên phối của Thôi Bằng cũng cần được an trí tốt."
Thôi Bằng quỳ trên mặt đất trong lòng rùng mình, Hoàng Thượng không hài lòng chuyện hắn hưu thê sao?
Chuyện này thật là làm quá nôn nóng, lúc ấy bị tin tức tam hoàng tử muốn g.i.ế.c hắn nhiễu loạn tâm thần, suy nghĩ tự nhiên không chu toàn.
Hộ Bộ thị lang đối với Thôi Ngạn có nhiều ưu ái, Thôi Ngạn thật sự không cự tuyệt được nhiệt tình của Hộ Bộ thị lang.
Hoàng Thượng khởi giá hồi cung, Hộ Bộ thị lang cực kỳ tiếc nuối, ngày đại hỉ của tam hoàng tử bỗng nhiên phát sinh ngoài ý muốn, quấy nhiễu hứng thú của Hoàng Thượng, tân khoa tiến sĩ lại muốn có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Hoàng Thượng, còn không biết phải đợi đến bao giờ.
Hoàng Thượng vừa đi, Hộ Bộ thị lang không quên đề điểm Thôi Ngạn:
"Ngươi và Trình Khanh là cùng năm, đêm nay hắn thiếu chút nữa bị cuốn vào trong phong ba, ngươi cũng nên quan tâm hắn, tình cảm không liên lạc sẽ mới lạ, mau đi qua đi!"
Thôi Ngạn muốn khóc.
Hắn đã sớm muốn đi tìm Trình Khanh nha, đều là Thị Lang đại nhân ngăn đón không để hắn đi, hiện tại lại ghét bỏ hắn không đủ cơ linh, Thôi Ngạn cảm thấy chính mình quá khó khăn.
Nhưng Thôi Ngạn cũng không có ý đồ cãi cọ cùng Hộ Bộ thị lang, người ta nguyện ý đề điểm hắn là có ý tốt, hắn có thể nào đương trường đánh mặt Thị Lang đại nhân, nói cho Thị Lang đại nhân hắn và Trình Khanh là tình so…… Giống như không đúng chỗ nào, nha, là tình như thủ túc!
Thôi Ngạn được cho phép, lon ton chạy tới, vừa kêu một tiếng Mạnh sư huynh, còn chưa có biểu đạt quan tâm với Trình Khanh, liền thấy Trình Khanh vẻ mặt đồng tình nhìn hắn.
Thôi Ngạn sờ sờ mặt chính mình, gần đây ở Hộ Bộ “xem chính”, đảm đương nhân vật chạy chân lao tâm lao lực, cũng không có béo được!
"Trình Khanh, ánh mắt ngươi thật khiếp người."
"Có một tin tức, không biết có nên nói cho ngươi hay không——"
Trình Khanh ngữ khí trầm trọng, Mạnh Hoài Cẩn bảo nàng đừng chọc Thôi Ngạn nữa, đơn giản kể lại sự tình đã trải qua, trọng điểm là ở trên kết quả. Nghe nói Thôi Bằng khả năng sắp phải làm rể cưng phủ Dĩnh Xuyên hầu, Thôi Ngạn có trong nháy mắt đích xác vô cùng buồn bực.
Ông trời cũng quá đui mù đi, Thôi Bằng gặp gỡ loại sự tình này vẫn có thể toàn thân mà lui, không chỉ có không bị hạ ngục vấn tội, còn có thể làm hoàng thương cưới thiên kim Hầu phủ?
Thôi Ngạn đã chịu đánh sâu vào, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn, Thôi Ngạn chậm rãi ổn định tâm thần: "Ta không có việc gì, chỉ là đột nhiên nghe được tin tức như thế, có hơi chút không cao hứng."
Thôi Ngạn không coi Trình Khanh như người ngoài, cũng không cần ở trước mặt Trình Khanh che giấu cảm thụ chân thật của chính mình, hắn không phải thánh nhân, lúc trước bị Thôi Bằng bày một đạo, không thể không mang theo phụ mẫu và muội muội chật vật rời khỏi quê quán, trong lúc chịu đựng chân đau cũng phải tham gia thi hội, toàn dựa vào tín niệm bảo hộ người nhà và trả thù Thôi Bằng chống đỡ.
Ước nguyện ban đầu bảo hộ người nhà cơ bản đã đạt được, phụ mẫu và muội muội lúc này đều đã ở trên đường lên kinh, Thôi Ngạn khảo trúng tiến sĩ có viên chức, không người dám dễ dàng xuống tay đối với hắn và người nhà.
Nhưng trả thù Thôi Bằng…… Hiện tại giống như lại trở nên khó khăn hơn?
Trình Khanh khuyên hắn, "Buồn lo vô cớ vô dụng, ngươi nhìn ta làm hầu dạy học sĩ, không phải vẫn bị người tính kế sao? Dù cho không có Thôi Bằng, ngươi lựa chọn con đường nhập sĩ này, không đến một ngày về hưu thì vĩnh viễn không có khả năng chân chính nhẹ nhàng, nhưng giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, ngươi cũng yên tâm."
Mạnh Hoài Cẩn không nói chuyện.
Người giống như Thôi Bằng, Mạnh Hoài Cẩn từ trước đều không cần để ý, hắn tuy rằng không giống Tiêu Vân Đình lấy mê hoặc nhân tâm làm vui, coi người thường là con kiến, cũng có kiêu ngạo của chính mình, một thương nhân, sẽ không sinh ra giao thoa cùng Mạnh Hoài Cẩn, càng đừng nói được Mạnh Hoài Cẩn xem ở trong mắt.
Nhưng sự tình phát triển thường thường chính là khó có thể đoán trước như vậy, thương nhân Mạnh Hoài Cẩn không coi trọng, cũng sẽ trở thành một quân cờ quấy phong vân.
Mạnh Hoài Cẩn suy nghĩ, loạn cục đêm nay, là tam hoàng tử tính kế Trình Khanh dẫn phát phản ứng dây chuyền, nhưng làm thành cục diện trước mắt, khẳng định cũng có vài phần "Công lao" của Tiêu Vân Đình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT