Trình Khanh cũng không phải nói dối an ủi Thôi Ngạn, Hoàng Thượng ba phải trấn an Dĩnh Xuyên hầu, nhưng Thôi Bằng sống hay chết, quyền quyết định cũng không ở trong tay Thôi Bằng.

Dù Thôi Bằng vô cùng thông minh, tỏ vẻ muốn cùng thê tử hòa li, cưới nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu làm thê, đền bù khuyết điểm chính mình vô tình tổn hại danh dự thiên kim Hầu phủ, Dĩnh Xuyên hầu cũng không có khả năng không hề khúc mắc tiếp thu một người ‘ con rể cưng ’ như vậy.

Dĩnh Xuyên hầu chịu đựng ghê tởm hướng tam hoàng tử đưa ra cáo từ, cũng không đáp lại hạ sính mà tam hoàng tử nói, chạy nhanh mang nữ nhi về nhà.

Dọc theo đường đi, Dĩnh Xuyên hầu nhịn xuống lửa giận, thẳng đến khi trở về Hầu phủ, mới cho gia phó lui hết, chỉ để lại thê tử và nữ nhi ở trong phòng.

"Nghịch nữ, còn không quỳ xuống! Ngươi hôm nay làm mất hết thể diện Hầu phủ, nếu ngươi hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, khi bị người đánh vỡ nên một đầu đ.â.m chết, còn có thể vãn hồi mặt mũi Hầu phủ, nhưng ngươi cố tình tham sống sợ chết, sống tạm xuống dưới, làm Hầu phủ thành chê cười của toàn bộ kinh thành!"

Sao lúc đó hắn không cắn c.h.ế.t là Thôi Bằng thấy sắc nảy lòng tham, muốn làm chuyện bậy bạ với nữ nhi hắn, kiên trì muốn đem Thôi Bằng hạ ngục vấn tội.

Như vậy tuy rằng sẽ làm mọi người đều biết, lại tốt xấu gì vẫn đứng vững ở trên lập trường người bị hại…… Dĩnh Xuyên hầu chậm rãi nghĩ lại, cực kỳ hối hận, nhìn nữ nhi quỳ trên mặt đất khóc lóc, trong ánh mắt đều là lạnh lẽo:

"Ngươi vì sao không có dũng khí một đầu đ.â.m chết, nếu ngươi làm như vậy, vi phụ sao phải tiến thoái lưỡng nan giống như bây giờ?"

Phu nhân Dĩnh Xuyên Hầu khóc đến thiếu chút nữa ngất xỉu, "Hầu gia, đây chính là khuê nữ của chúng ta, nàng chỉ là một tiểu cô nương, không nghĩ tới sẽ gặp phải sự tình như vậy, nàng cũng là bị người hại!"

Ngô Lục Nương nghe cha chất vấn chính mình vì sao không đ.â.m đầu chết, cũng khóc đến thở hổn hển, nàng chính là đi theo mẫu thân tham gia hỉ yến, ai ngờ sẽ trúng chiêu?

Ngô Lục Nương đau khổ cầu xin, nói chính mình cũng từng tích cực tự cứu, giữa đường nàng khôi phục được thần trí, khi phát hiện chính mình quần áo bất chỉnh cùng Trình Khanh ở chung một phòng lập tức cao giọng kêu cứu:

"Nữ nhi vốn định, vốn định…… Ai ngờ trước mắt tối sầm, khi tỉnh lại thế nhưng cùng người khác nằm ở trên giường!"

Ngô Lục Nương chỉ trời thề, chính mình thật là một lòng suy nghĩ vì Hầu phủ: "Nếu thật bị đánh vỡ cùng Trình Khanh ở chung một phòng, quyền chủ động sẽ nắm giữ ở trong tay cha, biểu ca nếu tưởng mượn sức Trình Khanh, nữ nhi liền không so đo hiềm khích trước đây gả cho hắn, nếu biểu ca muốn diệt trừ Trình Khanh, nữ nhi lại bồi một cái mệnh làm Trình Khanh vô pháp thoát tội…… Cha, nữ nhi thật sự không phải tham sống sợ chết, là thật sự không biết vì sao người trong phòng sẽ biến thành một thương hộ, không rõ đã xảy ra chuyện gì, mấy ma ma phủ tam hoàng tử vẫn luôn trông coi nữ nhi, nữ nhi dù muốn c.h.ế.t để chứng minh trong sạch cũng không có cơ hội!"

Ngô Lục Nương cực kỳ ủy khuất.

Bị người tính kế, cùng Trình Khanh khó kìm lòng nổi phiên vân phúc vũ, Ngô Lục Nương miễn cưỡng nhận.

Nhưng bị người tính kế cùng một thương hộ trơn bóng nằm trong ổ chăn, Ngô Lục Nương chính mình cũng ghê tởm muốn phun ra.

Nàng mới không nghĩ phải gả cho thương hộ!

Đương nhiên, Ngô Lục Nương hiện tại cũng không dám nói lời trong lòng, nàng sợ Dĩnh Xuyên hầu tâm hung ác kêu nàng ‘ c.h.ế.t bệnh ’, gả thương hộ hay không chưa nói, trước mắt giữ mệnh quan trọng hơn.

Phu nhân Dĩnh Xuyên Hầu cũng khóc ròng nói:

"Hầu gia, chúng ta rõ ràng là bị tam hoàng tử tính kế, dù Hầu gia có bức tử Lục Nương, tam hoàng tử bên kia cũng không có tổn thất gì, mà chỉ có Dĩnh Xuyên hầu chúng ta chịu lỗ nặng."

Ở dưới sự khóc lóc cầu xin khuyên bảo của hai mẫu tử, Dĩnh Xuyên hầu cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Hắn tuy có nữ nhi khác, đích nữ lại chỉ có một.

Muốn nói liên hôn, thật đúng là đích nữ có giá trị nhất.

Chiêu này của tam hoàng tử, làm Ngô Lục Nương mất đi giá trị liên hôn, người Dĩnh Xuyên hầu hận nhất tất nhiên là tam hoàng tử.

Hôm nay đại hoàng tử vốn cũng đi phủ tam hoàng tử, nhưng sau khi đưa hạ lễ liền sớm rời đi, tự nhiên không biết sự tình phát sinh ở phủ tam hoàng tử sau đó.

Chuyện này nên xử lý như thế nào, Dĩnh Xuyên hầu phải hỏi lại ý kiến đại hoàng tử!

Ngô Lục Nương tạm thời bảo vệ được tánh mạng, bị Dĩnh Xuyên hầu lệnh cưỡng chế không cho phép ra cửa, chờ Dĩnh Xuyên hầu vội vàng rời đi, hai mẫu tử ôm đầu khóc rống, phu nhân Dĩnh Xuyên Hầu hỏi chi tiết sự tình trải qua.

Ngô Lục Nương khóc, ngã vào trong lòng n.g.ự.c mẫu thân:

"Mẫu thân, nữ nhi không nghĩ gả cho tên Thôi Bằng kia, hắn chỉ là một thương nhân đê tiện……trước đó người ở cùng một phòng với nữ nhi rõ ràng là Trình Khanh, nữ nhi sao có thể nhận sai được?"

Nếu thật muốn tìm một nam nhân phụ trách, Ngô Lục Nương vẫn muốn tìm Trình Khanh.

Phu nhân Dĩnh Xuyên Hầu cũng đâu có muốn thương hộ làm con rể?

Thương nhân trọng lợi nhẹ nghĩa, Thôi Bằng kia vì giữ mệnh, lập tức muốn cùng thê tử nguyên phối hòa li, nam nhân vô sỉ như vậy, phu nhân Dĩnh Xuyên Hầu cũng không thích.

Phu nhân Dĩnh Xuyên Hầu tuy rằng thực chán ghét người Trình gia tự cho mình rất cao, trước mắt cũng ước gì thật là Trình Khanh và Ngô Lục Nương bị ‘ bắt gian ’ cùng nhau, mà không phải Thôi Bằng!

Dựa theo cách nói của nữ nhi, Trình Khanh ban đầu ở trong phòng, cho nên tam hoàng tử muốn tính kế vốn là Trình Khanh và phủ Dĩnh Xuyên Hầu, vậy Trình Khanh thật là đáng giận, chính mình có biện pháp thoát thân, vì sao không cứu cả Lục Nương?

Phu nhân Dĩnh Xuyên Hầu cũng ghi hận cả Trình Khanh.

Đáng tiếc Trình Khanh có người làm chứng, Hoàng Thượng nhìn dáng vẻ cũng đứng về phía Trình Khanh, thà nhận định Ngô Lục Nương vì bị kinh hách mà nói mê sảng, cũng không muốn Trình Khanh liên lụy vào trong việc này, phủ Dĩnh Xuyên Hầu tưởng ăn vạ Trình Khanh cũng không có biện pháp, đặt ở trước mặt phủ Dĩnh Xuyên Hầu chỉ có một lựa chọn, có đồng ý để Thôi Bằng làm con rể Hầu phủ hay không!

……

Tam hoàng tử sau khi tiễn hết khách khứa đi cũng cảm thấy thật mỏi mệt.

Người rõ ràng là của mình, tam hoàng tử lại không phải ăn no không tiêu, sao có thể sai sử Thôi Bằng đi phá hỏng trong sạch của nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu?

Ngô Lục Nương là chuẩn bị cho Trình Khanh.

Tam hoàng tử vài lần mời Thôi Ngạn, hướng đám người Trình Khanh phóng thích thiện ý, đối phương đều không cảm kích, tam hoàng tử tự nhiên sẽ không ngồi chờ Trình Khanh bị đại hoàng tử kéo đi —— thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, không chiếm được cũng không thể tiện nghi cho đối thủ, thu thập Trình Khanh còn có thể lấy lòng Nhu Gia, loại sự tình một công đôi việc này, tam hoàng tử rất vui lòng làm.

An bài thực tốt, Trình Khanh cũng đã uống rượu xuân dược, nhưng người cùng Ngô Lục Nương nằm ở trên giường lại thành Thôi Bằng, đây cũng không phải là tình huống tam hoàng tử muốn nhìn thấy.

Tam hoàng tử sợ thất thủ, còn nhờ Trương nội giám tự mình đi làm chuyện này, Trình Khanh sao có thể từ dưới mí mắt Trương nội giám chạy thoát, tam hoàng tử thật sự rất muốn biết!

Khách khứa tan đi, tam hoàng tử không có trở về hỉ phòng, cũng không có đi gặp Thôi Bằng, mà là đi gặp Trương nội giám.

Trương nội giám càng cong người hơn, nói chuyện còn mang theo suyễn, tam hoàng tử kinh hãi:

"Hữu Hữu bị thương?"

"Một chút vết thương nhỏ, lão nô không đáng ngại, điện hạ không cần lo lắng."

Tam hoàng tử há có thể không lo lắng, Trương nội giám chính là cao thủ hạng nhất bên người hắn, là ai có thể đả thương đến Trương nội giám?

Trương nội giám cũng rất muốn biết điểm này.

"Điện hạ, ngài đã khinh thường Trình Khanh kia, đêm nay lão nô nhốt Trình Khanh vào trong phòng, trước sau có ba người muốn cứu hắn, một người cùng lão nô giao thủ dẫn dắt lão nô rời đi, một người khác cõng Trình Khanh đi, dư lại một người dùng Thôi Bằng thay thế Trình Khanh, quấy đục nước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play