Chương thị lang mắng Dĩnh Xuyên Hầu phủ, vẻ mặt Trình Khanh bất đắc dĩ.
Chương thị lang bảo Trình Khanh yên tâm: "Nếu lão thất phu Dĩnh Xuyên hầu kia dính líu ngươi, bản quan sẽ không đồng ý!"
"Đa tạ ân sư!"
Trình Khanh vây quanh Chương thị lang chụp rất nhiều m.ô.n.g ngựa, Chương thị lang cả người thoải mái.
—— Dĩnh Xuyên hầu nằm mơ, tưởng nhặt một người con rể Lục Nguyên Cập Đệ, đối tượng liên hôn tốt giống như vậy, Chương thị lang còn tưởng lưu trữ để chính mình đi tạo ân tình, nơi nào bỏ được tiện nghi cho Dĩnh Xuyên hầu.
Chương thị lang đi cầu kiến hoàng đế, giúp Trình Khanh xuất đầu.
Du Tam cởi áo choàng trên người xuống, đưa cho Trình Khanh, vốn dĩ có một bụng lời muốn nói, nhưng do Tiêu Vân Đình và Mạnh Hoài Cẩn ở đây, lại nuốt trở vào, hung hăng trừng mắt nhìn Trình Khanh một cái, làm Trình Khanh nhớ kỹ đã thiếu hắn hai nhân tình, Trình Khanh hướng hắn cười cười, Du Tam cả người không quá tự tại, chạy nhanh rời đi.
Tiêu Vân Đình trên dưới đánh giá Trình Khanh, "Trình đại nhân thật là định lực kinh người, thiên kim phủ Dĩnh Xuyên Hầu rất là mạo mỹ."
Dĩnh Xuyên hầu mới luyến tiếc gả nữ nhi cho Trình Khanh.
Trước mắt trữ vị bỏ không, nữ nhi Dĩnh Xuyên Hầu phủ so với nhi tử càng đáng giá hơn, nữ nhi không chỉ có thể gả đi ra ngoài liên hôn, còn có thể xem tình huống gả cho đại hoàng tử làm thiếp.
Cho nên chuyện này không phải là Dĩnh Xuyên Hầu phủ an bài, Dĩnh Xuyên hầu và Trình Khanh đều bị trúng tính kế. Dĩnh Xuyên hầu tự nhiên cũng biết, nhưng sự tình không phát sinh cũng đã xảy ra, thiệt hại tiền đồ một nữ nhi, Dĩnh Xuyên hầu cần vớt được chút chỗ tốt, ở giữa hầu dạy học sĩ Lục Nguyên Cập Đệ và thương hộ có thê có tử, Dĩnh Xuyên hầu đầu óc bị cửa kẹp mới có thể đi chọn thương hộ, khẳng định muốn ăn vạ Trình Khanh.
Nhưng chiếu tình thế trước mắt tới xem, ý tưởng của hoàng đế và Dĩnh Xuyên hầu không giống nhau, Trình Khanh mạo hiểm thoát thân.
Tiêu Vân Đình càng nghĩ càng vui, một đường cười rời đi.
Trình Khanh một đầu hắc tuyến.
Mạnh Hoài Cẩn sau đó mới có cơ hội hỏi tường tận những gì Trình Khanh trải qua.
Trình Khanh nhớ tới còn cảm thấy mạo hiểm, "…… Nếu không phải có Du Tam, ta lần này khẳng định xui xẻo."
"Sau khi ngươi bị lão nội giám kia nâng đi không lâu, tam hoàng tử liền nói chính mình ở trong hoa viên sai người treo rất nhiều hoa đăng, còn mời Hoàng Thượng cùng chư vị đại nhân đi ngắm đèn, Hoàng Thượng vừa mới di giá, bọn hạ nhân trong phủ tam hoàng tử đã nháo lên, hạ nhân ồn ào khẳng định tưởng ngươi cùng nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu quần áo bất chỉnh tề nằm ở trên giường, nào biết xốc chăn lên lại là Thôi Bằng, muốn che lại sự tình đã muộn, hoa viên ngắm đèn cách sương phòng xảy ra chuyện rất gần!"
Mạnh Hoài Cẩn nói làm Trình Khanh thay đổi mặt.
Chiêu này của tam hoàng tử quá độc, đối phương ban đầu là muốn cho hoàng đế và chư vị đại thần cùng nhau đánh vỡ hiện trường nàng cùng nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu phiên vân phúc vũ!
Nếu thật tới một bước kia, Trình Khanh đâu chỉ đức hạnh có vấn đề, Dĩnh Xuyên Hầu phủ cầu thân bị cự tuyệt, vốn là đối với Trình Khanh mang bất mãn, nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu cũng không ngốc, khẳng định sẽ nói chính mình là bị Trình Khanh cưỡng bách —— Trình Khanh dù từ quan cũng không che được việc này, hơn phân nửa còn sẽ bị kiện.
Kết cục như vậy, đối với Trình Khanh tới nói đã là tốt nhất, nhưng cần thành lập ở dưới tiền đề nàng thật là thân nam nhi.
Kỳ thật ngay cả tam hoàng tử cũng chưa tính đến cục diện, Trình Khanh bị nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu lột sạch quần áo, bại lộ thân phận nữ tử, tội khi quân đại khái so với gian dâm thiên kim Hầu phủ càng nặng hơn…… Trình Khanh lúc này chải vuốt rõ ràng ý nghĩ, một đầu đều là mồ hôi.
Mạnh Hoài Cẩn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, không nhịn được an ủi nàng:
"Không có gì, mặc dù không có Du Tam, ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngươi xảy ra chuyện."
Trình Khanh lại một chút không nghi ngờ cách nói của Mạnh Hoài Cẩn.
Mạnh Hoài Cẩn không phải là người múa mép khua môi tranh công, đã nói như vậy, liền nhất định sẽ có biện pháp.
Tiêu Vân Đình ra phủ tam hoàng tử, lên xe ngựa.
Trong xe ngựa có một tỳ nữ ôm kiếm quỳ.
Nếu Trình Khanh ở đây, nhất định có thể nhận ra tỳ nữ này, đây không phải Tiểu Kế, là vị đã từng bị Trình Khanh ném vôi phấn vào mắt.
Vừa thấy Tiêu Vân Đình, tỳ nữ liền hổ thẹn:
"Thế tử, nô tỳ làm việc bất lợi, còn thỉnh thế tử trách phạt!"
"Nói đi, sao lại để tên Du bách hộ kia cứu Trình Khanh?"
Muốn thi ân, cũng nên là Tiêu Vân Đình thi ân mới đúng, không thể hiểu được bị một tên Cẩm Y Vệ bách hộ đoạt cơ hội, Tiêu Vân Đình tự nhiên bất mãn.
"Nô tỳ chiếu thế tử phân phó, đi theo phía sau Trình đại nhân, thấy người của tam hoàng tử đưa Trình đại nhân đi đến căn phòng nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu nghỉ ngơi, lão nội giám kia là một cao thủ, nô tỳ sợ bị hắn phát hiện, liền cách xa hơn một chút. Du bách hộ có thể cứu Trình đại nhân, là bởi vì lão nội giám bị một người mặc y phục dạ hành dẫn rời đi, hai người hẳn đã giao tay, ai thắng ai thua nô tỳ cũng không hiểu hết. Nô tỳ hơi một trì hoãn, Du bách hộ đã cứu Trình đại nhân, Du bách hộ nhét Thôi Bằng lên trên giường, mang theo Trình đại nhân rời khỏi hiện trường, nô tỳ nghĩ nghĩ, liền giúp Thôi Bằng kia cởi quần áo ra."
Tỳ nữ nói chính mình làm việc bất lợi, kỳ thật nàng làm việc thập phần kín đáo, từ đầu tới đuôi cũng chưa bại lộ chính mình, ẩn trong bóng đêm, xem toàn bộ sự kiện ở trong mắt, hơn nữa bổ khuyết sơ hở của Du Tam —— nếu muốn giúp Trình Khanh hoàn toàn thoát khỏi sự kiến này, chỉ nhét Thôi Bằng vào trong chăn còn chưa đủ tàn nhẫn, muốn chứng thực gian tình giữa Thôi Bằng và nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu, tự nhiên cần hai bên nam nữ ‘ thẳng thắn thành khẩn gặp nhau ’.
Tiêu Vân Đình đặt tay ở trên vách xe nhẹ nhàng gõ:
"Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, ta đã thấy kỳ quái vì sao Trình Khanh bị người của tam hoàng tử mang đi Mạnh Hoài Cẩn lại không vội, xem ra người mặc y phục dạ hành chính là người của Mạnh Hoài Cẩn. Mạnh Hoài Cẩn tới kinh thành bốn năm, bổn thế tử vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, sao hắn bồi dưỡng được thế lực của chính mình? Chỉ có thể là những người đó đã phát hiện ra thân phận của hắn, chủ động tìm đến hắn…… Ngươi làm rất tốt, kinh qua chuyện này, tam hoàng tử và đại hoàng tử khẳng định sẽ nháo với nhau."
Tỳ nữ không dám kể công, "Thế tử thần cơ diệu toán, là Gia Cát trên đời, đã sớm biết tam hoàng tử sẽ ra tay với Trình đại nhân."
Tiêu Vân Đình cười cười, trên mặt một mảnh lương bạc.
Trên đời này nào có Gia Cát, cái gọi là thần cơ diệu toán, chỉ là nắm chắc nhân tâm.
Chỉ cần có thể hiểu nhân tâm, biết tính cách một người, là có thể đoán trước quỹ đạo hành sự của đối phương, người hiểu thì thấy dễ, người thấy khó thì không hiểu, ở tỳ nữ xem ra tất nhiên là cao thâm khó đoán.
Tam hoàng tử muốn làm Thái Tử, muốn được Trưởng công chúa trợ giúp, tự nhiên muốn lấy lòng thê tử tân hôn Nhu Gia.
Trước đại hôn, Nhu Gia vừa mới khôi phục phong hào ‘ huyện chúa ’, việc này đối với Nhu Gia tới nói cũng không phải là thánh ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn gì, mà là nhắc nhở Nhu Gia nàng đã bị tước phong hào như thế nào.
Nhu Gia lớn như vậy, phỏng chừng chỉ ở trên người hắn và Trình Khanh chịu nhục.
Trong kinh ai không biết hắn sống không lâu, tam hoàng tử mặc kệ làm cái gì với hắn đều sẽ chọc thanh danh không tốt, hậu quả nghiêm trọng có thể làm tam hoàng tử không nhận nổi.
So ra, Trình Khanh tự nhiên là quả hồng mềm.
Cho nên tam hoàng tử khẳng định muốn thu thập Trình Khanh, giao một phần ‘ công trạng ’ cho Nhu Gia và Trưởng công chúa.
Chiêu này của tam hoàng tử rất bỉ ổi, nếu thật thành công, không chỉ có thu thập được Trình Khanh, còn ghê tởm cả đại hoàng tử!
Trải qua một chuyện này, Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn cũng đã xem minh bạch đức hạnh của tam hoàng tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT