[Zhihu] TRĂNG GIÓ ĐẨY THUYỀN

Chương 3


1 tháng


14.
Dạo này ta cảm thấy bầu không khí trong phủ Thứ sử có gì đó sai sai.

Điều rõ ràng nhất là điểm tâm và chân giò của ta chẳng còn nữa.

Ta thấy hơi bất an, chạy đến tìm dì Tôn của mình:

“Dì ơi, gần đây phủ ta gặp phải chuyện gì khó khăn hay sao? Nếu không giải quyết được thì cũng đừng quá miễn cưỡng, chỗ của ta vẫn còn hai lượng bạc…”

Dì đẩy tay ta thu về, bộ dạng vừa tò mò vừa buồn cười:

“Xuỳ, bớt nói linh ta linh tinh.”

Ý cười của bà ấy chẳng chạm đáy mắt, nhìn ta rồi lại thở dài:

“Rất xinh đẹp cũng là một cái tội…”

“Dao Dao, gần đây ta ngủ không ngon, con đến chùa giúp ta dâng hương.”

Bà ấy nói rồi lại ghé đến gần:

“Chùa chiền là nơi thanh tịnh, con đến đó rồi thì tìm đại lí do nào ở lại gần đấy ba ngày, không cần biết ai kêu ngươi quay về cũng mặc kệ họ, nhớ kỹ.”

Ta không hiểu lắm nhưng dì cũng chẳng giải thích thêm, chỉ vỗ vỗ lên tay ta, nước mắt rưng rưng.

Ta lên xe ngựa rời phủ.

Trước khi đi, ta hiếm khi có cơ hội gặp được Thứ sử đại nhân.

Sắc mặt ông ấy nghiêm túc, lúc đầu không muốn cho ta đi.

Chẳng biết từ đâu ta đột nhiên lại thông minh đáp lời:

“Con đi, thứ nhất là để cầu bình an cho dì, thứ hai là nghe nói sắp đến sinh thần của Thái hậu, con muốn tự tay chép kinh bày tỏ tâm ý.”

Ánh mắt ông ấy dừng trên người của ta có chút nghi ngờ.

Lòng bàn tay của ta hơi lạnh, nhớ lại lời căn dặn của dì, ta đứng yên bất động.

Mãi đến khi thứ sử nói một câu:

“Về sớm một chút, dì của ngươi sẽ nhớ ngươi đấy.”

Lúc lên xe ngựa rồi ta mới phát hiện lưng mình ướt đẫm mồ hôi, gió vừa thổi qua đã thấy ớn lạnh.

Người ngồi bên cạnh ta là vị mama lớn tuổi nhất đi theo bên người dì.

Bà ấy vỗ lên tay ta:

“Tiểu thư, lần này là cơ hội cuối cùng. Lâm thế tử cũng sẽ đến viếng chùa, nàng tìm cơ hội hạ thuốc đi, thừa cơ gạo nấu thành cơm, như thế phu nhân mới có thể yên lòng.”

“Tại sao…”

“Nàng có thể bám được vào Lâm thế tử thì Tôn di nương mới có chỗ dựa trong phủ Thứ sử.”

Bà ấy lặng lẽ nhìn ta, dường như đang giao phó việc cuối cùng trong đời cho ta.

“Nhất định phải thành công.”

Ta ngẩn ra, nhớ lại chân giò heo, bánh ngọt, bộ dạng dì chau mày cố gắng dạy dỗ, còn cả khuôn mặt tuấn tú của Lâm Thầm Châu… tay siết chặt gói thuốc, gật đầu lia lịa.

15.
Mặc dù ta rất nỗ lực nhưng thực tế khó hơn ta nghĩ rất nhiều.

Để tự khích lệ bản thân, trước khi đi ta còn cố ý đem theo một cuốn “bí kíp phòng the”, định rằng nếu thời gian gấp gáp quá thì có thể vừa học vừa tự tập luyện.

*Nguyên văn tác giả dùng từ 避火图 - Tị hoả đồ: tranh khie𝘶dam.

Dù thế nào đi nữa thì hôm nay cũng nhất định phải bỏ thuốc, phải hạ gục Lâm thế tử.

Lúc này, quyển “bí kíp phòng the” kia đang bị cuộn lại căng phồng ngay vạt áo trước của ta, bên trong thắt lưng là bột thuốc mama đã đưa cho ta ban nãy.

Ta còn nghe nói đây là loại bột thuốc cực kỳ tốt, mỗi gói giá hai mươi lượng bạc, đừng nói người, hổ uống vào cũng bất tỉnh.

Nghĩ đến hai mươi lượng bạc, ta lại càng cảm thấy nhiệm vụ thật gian nan.

Là hai mươi lượng bạc trắng đấy!

Có thể mua được năm cái chân giò thật to!

Ta hít một hơi sâu, lấy gan nâng chén lên:

“Chuyện tối hôm ấy vẫn còn chưa cảm ơn ngài. Ta, ta lấy trà thay rượu, cảm ơn thế tử.”

Lâm Thầm Châu cùng ta uống cạn.

Cơ hội tốt!

Ta đứng bật dậy, giả vờ rót rượu cho ngài ấy, lén lút lấy gói thuốc trong người ra.

Lúc mở gói thuốc, tay ta hơi run, làm đổ ra ngoài một ít, ta vô thức lấy đầu ngón tay phủi đi, lắc lắc rồi đổ hết phần bột còn lại vào chén nhỏ.

Lúc đưa chén sang, Lâm Thầm Châu cúi đầu nhìn một cái, lại ngước mắt nhìn ta, hơi trầm mặc nhướng mày.

Ta cảm thấy hơi áy náy, nặn ra một nụ cười:

“Nào nào nào, ta kính thế tử.”

Người nâng kẻ kính, thấy Lâm Thầm Châu vẫn cầm chén trên tay, ta lo lắng:

“Sao Lâm thế tử không uống? Lẽ nào là đang xem thường ta?”

“Không phải.”

Lâm Thầm Châu lắc lắc chén rượu trên tay.

“Chỉ là… cái chén nhỏ thế này mà nàng bỏ hết thuốc vào. Nàng đang định nấu canh cho ta uống à?”

Ta lại càng lo lắng:

“Gì…. cái gì cơ? Chắc là có thứ gì đó dơ bẩn rơi vào đấy thôi…”

Lâm Thầm Châu lặng lẽ nhìn ta.

Ta chợt nhớ lại đôi uyên ương trên thuyền tối hôm đó, chân bỗng mềm nhũn, khuỵu xuống ôm thẳng lấy đùi ngài ấy van xin:

“Xin lỗi… thật ra… thật ra ta đã ngưỡng mộ Lâm thế tử từ lâu, yêu thương sâu đậm thế nên mới bị ma xui quỷ khiến! Người đừng… đừng….”

Ta còn chưa nói xong, Lâm Thầm Châu đã kéo ta đứng dậy, khoảng cách thật gần, thậm chí ta có thể nhìn thấy được hàng lông mi của ngài ấy đang động.

Ta nuốt nước bọt, rất bi thương nói:

“Đều là lỗi của ta. Một mình ta tự làm tự chịu. Chính ta tham lam thân xác của ngài…”

Thấy ngài ấy dường như chẳng có phản ứng gì, ta đưa tay đè miệng chén xuống, chẳng còn gì để mất nữa:

“Ngài xem, dù sao thì ngài cũng chưa uống, có thể giả vờ như chuyện chưa từng xảy ra hay không, xem ta như một cái rắm, thả ra là xong.”

Lâm Thầm Châu đưa chén vòng qua tay ta, ngẩng đầu uống cạn ly rượu.

16.
Cứu mạng!!!

Lâm Thầm Châu điên rồi!!!

Có phải ngài ấy muốn hại ta không?

Ta từng đắc tội với ngài ấy hay sao?

Đầu óc ta quay cuồng, mặt mũi bi thảm.

Khóe môi Lâm Thầm Châu ươn ướt.

“Nàng đang nghĩ gì thế?”

Ta thành thật trả lời:

“Sau khi vào nhà lao có thể được ăn một bữa chân giò không?”

Lâm Thầm Châu bật cười thành tiếng.

Ta nhíu mày, cụp mắt, lúc dầu sôi lửa bỏng này mà ngài ấy còn cười lớn thành tiếng như vậy?

Chẳng đợi ta định thần lại, giọng điệu của Lâm Thầm Châu vô cùng nghiêm túc:

“Thuốc này là nàng hạ đúng không?”

“Đúng.”

“Ban nãy nàng còn nói rất ngưỡng mộ ta, đối với ta kiềm lòng không đặng, ám ảnh trong lòng, đêm dài nhung nhớ, mất ngủ triền miên, trằn trọc suốt đêm cũng chỉ vì mong nhớ ta?”

“Không phải … Lúc nãy ta có nói mấy thứ này sao?”

Mấy lời này nào có thể là lời mà ta nói ra được cơ chứ.

Mặt mày Lâm Thầm Châu vẫn rất bình tĩnh:

“Chẳng lẽ không phải ý này? Không phải do nàng ngưỡng mộ ta mới hạ thuốc ta à?”

Ta nghiến răng nghiến lợi đáp:

“Đúng vậy.”

“Thế thì đến đây.”

“Hả?”

“Giúp ta giải thuốc.”

Lâm Thầm Châu vừa nói, áo khoác ngoài đã cởi ra rồi.

Lúc vào phòng ta đã cố ý đóng hết cửa lại, giờ phút này chỉ còn ánh nắng yếu ớt chiếu vào từ khe cửa sổ và tiếng chim líu lo bên ngoài nhắc nhở ta… đang là ban ngày ban mặt.

Này… này… này cũng quá… kích thích rồi…!

17.
Ta nhìn về phía Lâm Thầm Châu mặt mũi đỏ bừng, đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, không khỏi thở dài:

“Thuốc dì mua thật sự… quá mạnh.”

Thế này… thế này… ta phải bắt đầu ra sao đây?

Đoạn sau cả dì và mama đều chưa dạy ta gì cả!

Ta cố gắng nhớ lại nội dung trong quyển “bí kíp phòng the” kia, người vẽ trên đó đều… trần như nhộng.

Phải cởi trước đã!

Ta nhào đến, trái phải trước sau cởi sạch sẽ Lâm Thầm Châu ra.

Rõ ràng là một vị quan văn, thế nhưng vóc dáng này còn đẹp hơn gấp nhiều lần những gì được vẽ trong sách.

Thật săn chắc, ngón tay ta lén lút chạm lên, cứ như chạm vào mật ngọt, còn hấp dẫn hơn cả chân giò ta hay ăn, rõ ràng không thể rời tay.

Sờ mó từ trên xuống dưới, cuối cùng ta cũng thỏa mãn được sự thèm muốn của mình.

Ánh mắt của Lâm Thầm Châu cũng hơi mơ màng, nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong đôi mắt đẹp kia như chứa nước, ánh lên ánh sáng dịu dàng.

Theo tiếng thở hổn hển nhè nhẹ, bờ ngực cường tráng phập phồng, hoàn toàn mất đi dáng vẻ lạnh lùng, đa mưu túc trí thường ngày.

Sau khi sờ mó đủ rồi, ta buông tay, bắt đầu cố gắng nhớ lại bước tiếp theo nên làm gì.

Lâm Thầm Châu liếm liếm môi, trên mặt như ẩn như hiện một tia dụ𝘤 vọng, quyến rũ động lòng người.

Nhưng đầu óc ta hoạt động không được tốt cho lắm, ta đã quên mất tiếp theo phải làm gì rồi.

Ta càng nghĩ lại càng lo lắng, càng lo lắng lại càng nghĩ không ra.

Sờ sờ trên người lại thấy trống trơn.

Chế𝘵 toi!

Lạy Quan m Tống Tử trên cao, “bí kíp phòng the” của ta rơi đâu mất rồi.

Ta vội vã xoay người, chuẩn bị chạy ra ngoài tìm.

18.
Lâm Thầm Châu lập tức thay đổi từ bộ dạng lười biếng sang bất lực, siết chặt lấy tay ta, nghiến răng ken két, giọng điệu có vẻ nguy hiểm:

“Lúc này rồi nàng còn muốn đi đâu???”

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, ngài ấy dường như đang chất vấn một kẻ vô tâm.

Ta sờ sờ lên mặt ngài ấy, thành thật đáp:

“Ta… “bí kíp phòng the” của ta rơi đâu mất rồi. Ta không biết phải làm gì cả. Ngài đợi ta đi tìm chút nhé, ta…”

Ngài ấy thở dài, dường như hơi bất lực rồi bỗng nhiên dùng sức kéo cả người ta ngã vào vòng tay ngài ấy.

Trong chớp mắt trời đất xoay chuyển, ta và ngài ấy đã đổi chỗ cho nhau.

Ta nằm trên giường, nhìn lên thấy ngài ấy đang dang chân quỳ trên người mình.

Mặt mũi vẫn đỏ bừng bừng, chỉ có điều ánh mắt vẫn tỉnh táo, làm gì có dấu hiệu nào của việc bị hạ thuốc đâu?

“Ngài, ngài….”

“Ba cái loại thuốc thông thường đối với ta đều vô dụng.”

Lâm Thầm Châu nhìn ta.

“Vốn chỉ muốn trêu ghẹo nàng chút chơi, nàng lại suýt chút nữa tự mình lún sâu vào. Thẩm Dao, nàng thật là…”

Ta đưa ngón tay quệt ngang qua miệng, cảm thấy hơi choáng váng:

“Chẳng lẽ là bị truyền nhiễm à?”

Lâm Thầm Châu tức đến mức bật cười:

“Lúc nãy nàng tự lấy tay phủi thuốc đi, nàng quên rồi à?”

Ta đã chẳng còn nghe rõ ngài ấy đang nói gì, chỉ thấy đôi môi mỏng đỏ mọng kia đóng rồi lại mở, nhịn không được nữa rồi!

Ta đưa tay choàng lấy cổ ngài ấy, dùng sức tiến lại gần, cắn lên môi ngài ấy:

“Mát quá, thật thích.”

Giọng nói của Lâm Thầm Châu dần khàn đặc, mơ màng không rõ nữa.

“Thẩm Dao, nàng đừng hối hận!”

“Sao lại phải hối hận? Khuôn mặt này, cơ thể này… ta đều thích cả.”

Ta nhớ lại câu nói ban nãy của ngài ấy, rất nghiêm túc nói tiếp:

“Không phải ngài vừa nói muốn dạy ta sao?”

“Thế thì dạy ta đi.”

Dường như lời này vừa nói xong, ta lập tức cảm nhận được lực siết của bàn tay trên eo mình.

Hơi nóng như thiêu như đốt tựa cơn sóng ập đến, từng đợt từng đợt tràn vào bờ, bọt trắng như tuyết, tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau, chưa kịp hít thở lấy một giây, cơn sóng tiếp theo đã mạnh mẽ đổ bờ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play