[Zhihu] TRĂNG GIÓ ĐẨY THUYỀN

Chương 2


1 tháng


8.
Nhờ ánh trăng, ta nhìn ngài ấy, ngài ấy nhìn ta.

Sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng vẫn có chút gì đó lo lắng.

Hừm, còn phải nói, Lâm Thầm Châu thật sự vô cùng anh tuấn.

Người cũng tốt, rất quan tâm ta.

Vừa nghĩ thế, ta lại xuất hiện ý đồ riêng, đúng là một người phụ nữ xấu xa mà hu hu…

Ta rút kinh nghiệm lần trước:

“Cảm ơn Lâm thế tử đã quan tâm. Giờ ta đã ổn hơn rồi. Không làm phiền ngài nữa, ta đi trước nhé…”

Còn chưa kịp nói xong, bàn tay đang vòng quanh eo ta đã siết chặt hơn.

Dưới ánh trăng, đôi lông mày của Lâm Thầm Châu như phủ một lớp băng mỏng, nhưng theo nhịp ngài ấy cười nhẹ, băng tuyết như tan chảy cả ra.

Ngài ấy thấp giọng, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ ta:

“Vừa hay ta cũng muốn tiêu hóa nhanh chút, cho ta nhé.”

Không….

Ta vừa mới từ bỏ ý định, sao lại có người lại lao vào muốn “bị hại” thế này!

Phút chốc, trong đầu ta như có hai người đang đánh nhau.

Một người nói:

“Đưa đi! Hoàn thành nhiệm vụ dì giao, ngày sau hưởng thụ những tháng ngày ăn chân giò không dứt!”

Người còn lại bảo:

“Không được! Lỡ như bị phát hiện thì hết chỗ chạy. Ngươi đánh không lại người ta đâu!”

Sau một hồi đấu tranh kịch liệt, ta vẫn quyết định nhượng bộ, vùng vẫy, lùi lại sau mấy bước.

“Không nên, cái này của ta…”

Chưa kịp nói hết, chẳng biết ta giẫm phải thứ gì, trượt chân một cái, không kìm được hét lên:

“Ai da!”

Động tác của đôi uyên ương kia bỗng dừng lại, ngay sau đó truyền đến tiếng mở cửa khe khẽ.

Không kịp phản ứng, động tác của Lâm Thầm Châu rất nhanh, túm eo ta một cái, vác lên, ngón chân vừa nhún đã nhảy vòng ra bên ngoài thuyền.

Nói thật, ta hơi xây xẩm mặt mày.

Nơi chóp mũi vẫn còn đọng lại mùi hương gỗ thơm thoang thoảng, còn cả mùi hoa đào ngòn ngọt nhẹ nhàng.

Điều khiến ta sốc hơn nữa là phần má đang dán sát vào chỗ bụng ngài ấy.

Theo từng động tác của ngài ấy, ta luôn có cảm giác mảnh vải mỏng nơi gò má ta đang dán vào cứ như nóng lên.

Cứng rắn và nóng bỏng.

Ta không nhịn được, thò tay ra chọc chọc.

9.
Bước chân của Lâm Thầm Châu khựng lại, sau đó ngài ấy đưa một tay ra vỗ đánh bốp lên mông ta.

“Đừng có đụng chạm linh tinh.”

Không phải… Giờ ai mới là kẻ động chạm linh tinh hả?

Ta lớn đến chừng này, cha mẹ ta còn không nỡ đánh mông ta bao giờ luôn đấy.

Ngài ấy… ngài ấy… ngài ấy thật không biết xấu hổ!

Ta vừa thẹn vừa giận.

“Thế ngài mau bỏ ta xuống!”

“Nàng chắc chứ?”

Ngài ấy bước chậm lại.

“Chắc chắn hai người kia đã phát hiện ra nàng rồi, giờ này có lẽ đang tìm kiếm nàng đấy. Nàng đoán xem, nếu bọn họ tìm được nàng thì sẽ ra sao?”

“Cho ta tí tiền, bắt ta im lặng?”

Ta càng nghĩ càng thấy đúng, còn hơi thích thú.

“Ta chỉ cần hai trăm lượng là đủ rồi.”

Mua năm cái chân giò lớn, sau đó vui vẻ về nhà.

Lâm Thầm Châu hít một hơi sâu:

“Có lúc ta cảm thấy giống như nàng thật ra cũng rất tốt, ít nhất thì chẳng có phiền não gì.”

Hả?

Trong lúc ta còn đang suy nghĩ về câu nói kia, Lâm Thầm Châu đã đưa ta trốn vào một căn phòng không người.

Cửa vừa đóng, ngài ấy đã đi trước một bước, bịt miệng ta lại.

Chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo chiếu vào từ khung cửa sổ sau lưng và mùi hương nhẹ nhàng, ấm áp.

Ngài ấy cúi người, từ hướng đối diện nhìn ta:

“Nếu bị bắt được, bọn họ sẽ 𝘨𝘪ết người diệ𝘵 khẩu đấy.”

Ta sợ trợn tròn cả mắt, mãi đến khi Lâm Thầm Châu buông lỏng tay ra vẫn chưa kịp định thần lại.

Ngược lại, ngài ấy có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí còn lấy ra một túi bánh hoa đào đưa cho ta:

“Ăn không?”

Chẳng trách lúc nãy ta ngửi được mùi hoa.

Sự chú ý của ta lập tức chuyển hướng, đưa tay nhận lấy.

“Hoá ra Lâm thế tử cũng thích ăn mấy thứ đồ ngọt này.”

Ánh mắt Lâm Thầm Châu đặt lên bàn tay đang chìa ra của ta, thản nhiên cong môi:

“Không, cái này là ta cố ý đem đến cho người nào đó không thông minh lắm.”

“Hả?”

Ta hơi do dự.

“Thế ta ăn ít lại một chút.”

Không nên ăn hết điểm tâm của người khác.

Lâm Thầm Châu nhét hết số bánh cho ta, giọng nói đầy bất đắc dĩ:

“Ăn đi.”

10.
Trong phòng chẳng đốt nến, ta tựa vào cạnh giường, rất nghiêm túc ăn bánh ngọt.

Bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.

Ta sợ đến mức suýt chút nữa mắc nghẹn, vô thức nhìn về phía Lâm Thầm Châu.

Ngài ấy chỉ tay về phía chiếc giường đằng sau tấm bình phong.

Ta gật đầu hiểu ý, sau đó “xoẹt” một cái nhanh chóng cúi người định chui xuống gầm giường.

Thế nhưng lại bị cánh tay dài của Lâm Thầm Châu kéo lại, ôm vào lòng.

Ngài ấy bế ta quẳng lên giường, sau đó lôi chăn ra trùm lên người ta.

Ta: Trước mắt tối sầm.

Vẫn chưa kịp nói gì, cửa đã bị đá ra một cách thô bạo.

Cách một tấm bình phong mờ mờ, tên cầm đầu thô thiển la lên:

“Có kẻ trộm, theo lệnh lục soát. Người bên trong, đắc tội.”

Ta run rẩy.

Kẻ trộm?

Chuyện lúc nào thế?

Không đúng, trên thuyền này nguy hiểm đến thế cơ á?

Huhuhu, ta muốn về nhà.

Hình như cảm nhận được ta đang run rẩy, Lâm Thầm Châu cách một lớp chăn vẫn ôm ta chặt hơn, giọng điệu bình tĩnh:

“Đúng là đắc tội. Muốn vào cũng được thôi, chỉ có điều không biết chủ nhân các ngươi danh tính thế nào.”

11.
Tiếng bước chân lập tức dừng lại.

Do dự chốc lát lại nghe thấy mấy tên kia đổi sang giọng điệu vô cùng cung kính:

“Không biết Lâm thế tử ở bên trong, đắc tội, đắc tội. Ta… bọn ta cũng chỉ theo lệnh hành sự.”

“Ngọc Châu quận chúa làm mất một chiếc trâm ngọc trai, ra lệnh cho bọn ta lục soát.”

“Ý của ngươi là bản thế tử trộm à?”

Lâm Thầm Châu ôm ta cách một lớp chăn, càng lúc càng kéo ta sát vào trong lòng.

Ta sợ hãi kêu lên:

“Đừng!”

Lâm Thầm Châu khẽ cười, trong giọng nói trầm thấp thì thầm như mang theo một tia dụ𝘤 vọng khó kiềm chế:

“Còn không mau cú𝘵 ra ngoài?”

Kết hợp với tiếng thở hổn hển nặng nề, kẻ ngốc cũng đoán ra được người ta đang làm chuyện gì.

Ta co rúm trong chăn, không dám động đậy.

Bên ngoài bỗng ồn ào, nghe như tiếng người đồng loạt quỳ xuống.

Giọng nói của mấy tên đó đều run run:

“Không dám cố ý quấy rầy thế tử, bọn ta bất cẩn, xin thế tử tha tội.”

Sau đó lập tức rút lui hết thảy.

Mãi đến khi Lâm Thầm Châu vỗ vỗ lên người ta thông qua lớp chăn dày, ta mới tỉnh táo lại, run rẩy thò đầu ra, thở dài một hơi:

“Không ngờ rằng thuyền lớn thế này lại có kẻ trộm hoành hành.”

Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, câu này vừa nói xong, ta cứ cảm thấy Lâm Thầm Châu đang mím môi, biểu cảm hơi phức tạp, hình như rất muốn cười.

12.
Ngài ấy đường đường chính chính đưa ta về phủ, trên đường đi còn cố ý nhấn mạnh:

“Chuyện xảy ra tối nay không đơn giản như thế đâu. Không cần biết ai hỏi đến, nàng chỉ cần đáp rằng bị lạc trên thuyền rồi mệt quá ngủ quên. Nàng ngốc như thế, chắc lấy lí do này cũng chẳng ai nghi ngờ gì.”

Ta đang bận ăn chân giò, miệng nhồm nhoàm, gật đầu, thật sự chẳng để lời nói của ngài ấy vào trong đầu.

Sắp phải xuống xe ngựa rồi, ta cũng vừa ăn xong.

Đang chuẩn bị lau miệng rời đi, Lâm Thầm Châu bỗng chồm đến.

Giữa đôi mày của ngài ấy vừa có nét nghiêm túc lại vừa mang theo chút ý cười, thậm chí ta có thể nhìn thấy phiên bản thu nhỏ ngớ ngẩn của chính mình từ trong đôi mắt ấy.

Ngài ấy lấy một chiếc khăn ra, lau một vòng quanh miệng ta.

Cách một lớp vải mềm mại, ta có thể cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của ngài ấy đang chạm nhẹ lên môi, dịu dàng dùng lực, quyến luyến miết nhẹ…

Ta chẳng biết cuối cùng làm sao mơ mơ màng màng có thể đi vào phủ, đến khi dì kéo ta lại hỏi chuyện, trên môi ta dường như vẫn còn vấn vương hơi ấm cùng hương hoa đào thoang thoảng.

Dì chẳng biết do tức giận hay sợ hãi, sắc mặt hơi tái:

“Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Nghe nói trên thuyền xảy ra chuyện, ta còn lo là do con gây chuyện đấy.”

“Chuyện gì ạ?”

Ta hơi bối rối.

Sau khi đuổi mấy tên thị vệ kia đi, ta chỉ đi theo Lâm Thầm Châu, lên xe ngựa của ngài ấy vừa ăn chân giò vừa đọc sách.

Nhắc đến sách, thật chẳng ngờ Lâm Thầm Châu giỏi thế, những thứ ngài ấy chuẩn bị đều là thứ ta thích đọc cả.

13.
Dì lẩm bẩm:

“Nghe bảo Lâm thế tử xưa nay không gần nữ sắc lại chung phòng cùng một cô gái trên thuyền. Con nỗ lực lâu như thế mà vẫn chẳng có tác dụng gì. Thôi vậy, để ta nghĩ cách khác cho con.”

Thấy ta có vẻ thờ ơ, bà ấy càng tức giận:

“Trước kia tạo cho con biết bao cơ hội, con lại không biết nắm bắt! Giờ thì hay rồi! Nghe nói Lâm thế tử cùng cô gái kia dây dưa triền miên không biết trời đất. Con xem lại mình đi! Khó khăn lắm mới có cơ hội đến đấy, thế mà lại ngủ quên mất!”

“Tấm thiệp kia ta khó khăn biết bao mới có được! Con cũng chẳng chịu chú tâm tí gì!”

Ta: “Điểm tâm? Điểm tâm gì cơ? Con không ăn nổi nữa đâu, có thể để dành lại ăn khuya không?”

“Lâm thế tử không chỉ tương lai xán lạn, mà quan trọng ngài ấy là người trong sạch, không ham mê nữ sắc… Giờ thì toi hết rồi. Chẳng biết con hồ ly nào câu người đi mất.”

Nghe dì lẩm bà lẩm bẩm, ta lặng lẽ cúi đầu, giả vờ đoan chính, không dám lên tiếng.

Mặc dù dì chẳng nói gì thêm nhưng hôm sau ta vẫn biết được, tối hôm qua, Ngọc Châu quận chúa đã chế𝘵 trên thuyền.

Người ta bảo rằng vì đánh mất chiếc trâm ngọc ngự ban, nhất thời nghĩ không thông nên nàng ta đã nhảy xuống hồ.

Ta nghe xong, chiếc bát sứ trên đỉnh đầu trượt xuống, “choang” một phát vỡ tan tành.

Dì cạn lời:

“Con xem con kìa, tập luyện lâu như thế rồi mà dáng vẻ chẳng tiến bộ được chút nào. Ta đã nói rồi, lúc đứng phải dùng tí mẹo nhỏ. Thẳng lưng, ưỡn ngực ra cho ta xem nào!”

Ta ngoan ngoãn nghe chỉ dẫn, những lời nói kia giữ chặt trong lòng không hé môi.

Tập luyện cả một ngày, không thể nói có tiến bộ vượt bậc, chỉ có thể nói đỡ được một tí.

Dạy đến mức dì phải ôm ngực thốt lên:

“Lúc đó nói lão gia tìm một cô gái đẹp đến đây thế mà lại quên phải thêm hai chữ “thông minh” đi cùng.”

Ta thành thật đáp:

“Ta là người thông minh nhất trong nhà rồi đấy.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play