[Zhihu] TRĂNG GIÓ ĐẨY THUYỀN

Chương 4


1 tháng


19.
Trong lúc mơ hồ, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo, chỉ là lúc trong trẻo rõ ràng, lúc lại như xa vời vợi.

Chẳng biết qua bao lâu, khi ta lần nữa mở mắt ra, bên cạnh đã chẳng còn ai.

Trên người vẫn còn cảm giác đau nhức, sưng tấy nhưng cũng có cảm giác thoải mái.

Bên cạnh giường còn đặt một bộ quần áo.

Ta liếc nhìn giường gối bề bộn, dường như cuộn trong chăn còn có cả một chiếc áo khoác ngoài bị xé ra mấy mảnh, ta thay quần áo xong rồi lập tức chạy mất.

Ấn tượng cuối cùng của ta là ta đã hạ thuốc Lâm Thầm Châu, Lâm Thầm Châu không chỉ vạch trần ta mà còn uống sạch.

Hạ thuốc thế tử thành công nhưng lại bị phát hiện…

Ta không rõ luật pháp cho lắm nhưng cứ có cảm giác cái đầu trên cổ mình đang cận kề nguy hiểm…



Người đối diện mặt mày vô cảm, nói:

“Ta nhận lệnh của thứ sử đến đón Thẩm cô nương.”

Bước chân ta chợt khựng lại, nhìn mama đang bị kề kiếm nơi cổ, lắc lắc đầu, mặt đầy vẻ bối rối:

“Này là ý gì? Cần doạ người đến như thế. Ta phạm lỗi gì sao?”

Thị vệ cười chế nhạo, rốt cuộc cũng thu kiếm lại.

“Không có. Thẩm cô nương lên xe ngựa đi. Trong cung đang tổ chức tiệc tối, thứ sử đại nhân và Tôn di nương đã tốn nhiều công sức mới có được thiệp mời.”

“Ý là ta cũng có thể đi?”

“Đúng vậy. Tôn di nương rất quan tâm đến hôn sự của Thẩm cô nương, cố ý dặn dò, cô nương hãy trân trọng lấy cơ hội này.”

Ta đồng ý rất dứt khoát:

“Được thôi. Vẫn là dì đối tốt với ta nhất.”

Bàn tay đặt trên thanh kiếm của thị vệ thả lỏng, khoé môi treo nụ cười lạnh, không nói thêm gì nữa.

20.
Suốt quãng đường đi rất yên tĩnh, ta lo lắng nhìn lại chính mình:

“Dù gì cũng là yến tiệc trong cung, ta như thế này cũng quá lôi thôi đi. Làm sao có thể nổi bật hơn người được cơ chứ?”

Người đối diện rõ ràng chẳng nghĩ đến chuyện ta quan tâm nhất chính là vấn đề này.

Hắn ngẩn ra:

“Thế thì…”

“Phụ nữ yêu cái đẹp. Hơn nữa, là yến tiệc trong cung, mọi người sẽ đều đua nhau khoe sắc khoe tài, nếu như bị đem ra so sánh với người khác, ai sẽ chịu nhìn ta thêm một lần đâu chứ? Dừng xe đi, ta muốn sửa soạn lại một tí.”

Thị vệ nhìn ta một lúc lâu, ta nổi giận:

“Ngơ ra đó làm gì? Tốn thời gian! Nếu không đến Trân Bảo Các mua, thì mau về phủ đem ít đồ tốt đến đây!”

Có lẽ do biểu cảm của ta khá thẳng thắn, hắn quay đầu xe đi đến Trân Bảo Các.

Ta đứng trước gương sửa soạn.

Tóc búi cao cao, ta chạm lên chiếc trâm vàng lấp lánh, nở nụ cười rạng rỡ:

“Tốt lắm.”

Vừa mới bước xuống xe ngựa, ta đã bị chê cười.

Mấy vị tiểu thư con nhà quyền quý kia đang túm năm tụm ba lại, bình phẩm từng người bước xuống xe ngựa.

Đến lượt ta, ta nghe rất rõ giọng điệu khinh thường của bọn họ:

“Sao lại có sản vật địa phương đến đây thế nhỉ?”

“Xem mấy thứ nàng ta cài trên đầu kìa, giống như cả đời chưa từng được thấy qua thứ gì tốt ấy.”

“Trang điểm đậm thế, nhìn đã thấy sợ. Đừng doạ khách quý như vậy chứ.”

Mấy người đứng đó chỉ vài ba câu đã xếp vị trí hôm nay của ta ra tận ngoài cùng.

Bàn nhỏ chật hẹp, ta duỗi chân ra còn chẳng được, vô cùng khó chịu.

Sau khi vài vị tiểu thư khác ngồi xuống, họ lại túm năm tụm ba tiếp tục bàn tán.

Ta thấy bọn họ người nào người nấy cũng tô son trét phấn đầy mặt, nhỏ tiếng trao đổi, lặng lẽ chồm tới lắng nghe.

Yến tiệc hôm nay trông giống như đại hội xem mắt nam thanh nữ tú vậy.

Không hiểu thì hỏi, sao con gái kinh thành này lại thích cưới gả hơn cả ta thế nhỉ?

Có cần vội vậy không?

Lúc ta vẫn đang cố gắng ăn, Lâm thế tử đi cùng một nhóm người bỗng xuất hiện.

Ta nghe thấy tiếng bọn họ kêu lên chẳng kiểm soát nổi, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Thầm Châu đang một đường đi đến.

Ngài ấy cũng đã thay quần áo.

Áo bào xanh lục, đầu đội mũ ngọc, tay áo dùng chỉ vàng thêu hình trúc, vừa nhìn đã thấy anh tuấn, đưa tay nhấc chân đều có cảm giác hơn người.

Ánh mắt ngài ấy chuyển động, dường như vô tình chạm mắt với ta, trên môi không kìm lại được ý cười.

Cười cái gì?

Chưa từng thấy người ta cài trâm bao giờ à?

Ta xoay cổ một cái, dời ánh nhìn trên mặt ngài ấy sang chỗ khác.

Chầm chậm chuyển hướng, giữ vững động tác gật đầu, hạ quyết tâm…

Mặc dù chuyện ta hạ thuốc là không đúng nhưng ngài ấy có tổn hại gì đâu, ngược lại người tổn thất nhiều hơn chính là ta.

Thế nên, nếu ngài ấy không đề cập đến thì ta cũng giả ngu, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Sau đó ta lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Lâm Thầm Châu.

Thật sự bật cười thành tiếng.

Tất cả mọi người đều bối rối.

Giọng điệu của Lâm Thầm Châu rất bình tĩnh:

“Vừa mới trông thấy một con mèo nhỏ, rất thú vị.”

Mọi người đều tập trung chú ý tìm con mèo thú vị đó.

Chỉ có mỗi mình ta biết, Lâm Thầm Châu vờ mượn ánh mắt mọi người, nhưng hướng nhìn vẫn luôn dừng trên người ta không dời.

Ta chăm chú ăn bánh ngọt trên bàn, chẳng thèm ngẩng đầu.

Hừm, đàn ông.

Với sự xuất hiện của Lâm Thầm Châu, mấy vị tiểu thư nhà quyền quý kia dần trở nên chủ động.

Giọng đọc thơ cũng cao lên không ít.

Vài người tụm lại, vừa rụt rè nhìn về phía Lâm Thầm Châu vừa nhỏ tiếng bàn tán:

“Này, các nàng có nghe qua chuyện hôm đó trên thuyền lớn chưa?”

“Lâm thế tử không chịu nói ra cô gái đó là ai nên đã bị đánh một trận đấy.”

“Trời ạ, chẳng biết muội muội nào lại may mắn đến thế. Ta nghe nói hôm đó đích nữ Tướng phủ cũng có mặt, chẳng lẽ…”

“Đã nghe nói quan hệ của hai người ấy không tầm thường từ lâu, là tình cảm thanh mai trúc mã đấy. Cũng có khả năng lắm chứ. Dù gì chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt cho danh tiếng của con gái nhà người ta.”

Ta cắn miếng bánh ngọt vỡ đôi.

Đích nữ Tướng phủ cái gì, phì, người bên cạnh Lâm Thầm Châu đêm đó rõ ràng là ta, kết quả đến cái tiếng cũng chẳng có.

Hay cho Lâm Thầm Châu, ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, chuyện quá đáng hơn nữa cũng làm hết rồi, thế mà giờ đây gặp nhau lại bày ra bộ dạng như người xa lạ.

Đây không phải là kẻ tàn nhẫn phản bội tình cảm của người khác thì là gì nữa!

21.
Càng nghĩ càng tức, càng tức lại càng nghĩ.

Sau đó lại càng nghĩ càng tức hơn nữa.

Tức đến mức bánh ngọt trong miệng cũng chẳng còn ngon lành gì nữa.

Ngay lúc ta quyết định hôm nay nhất định không nói một lời nào với Lâm Thầm Châu, một tỳ nữ bước đến châm trà.

Động tác của nàng ấy thật vụng về, trông còn vụng hơn cả ta khi đang đội bình hoa trên đầu tập luyện nữa.

Ta không thể không lo lắng:

“Nàng cẩn thận…”

Chưa kịp nói xong, tách trà trên tay nàng ta đã đổ ào vào người của ta.

Lúc ý thức được, phần trước của ta đã ướt hết, ướt sũng dính sát lên người của ta, đường cong trước ngực hiện ra, đồ lót màu hồng phấn bên trong cũng như ẩn như hiện.

Ta vô thức đưa tay che ngực.

Chẳng biết có phải ảo giác của ta hay không, những lời trò chuyện, bàn tán đang rôm rả kia bỗng ngưng bặt, cách những bóng người mờ ảo kia hình như có cái gì đó khoá chặt lên người ta, cứ như bị lưỡi rắn liếm ngang qua, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ gót chân lên đến đỉnh đầu.

Ta theo bản năng cảm thấy có điều không ổn, vô thức nhìn về phía Lâm Thầm Châu trong đám đông kia.

Ngài ấy vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh nhạt, thờ ơ, dường như chẳng để tâm gì đến tình huống hiện giờ của ta.

Đồ tàn nhẫn!

Đúng là một tên nhẫn tâm, phản bội!

Ta tức đến mức lồng ngực nhói đau, chẳng chú ý đến biểu cảm của tỳ nữ kia, đối phương cụp mắt, nói:

“Thật xin lỗi, Thẩm cô nương, ta đưa cô đi thay quần áo.”

Ta đi theo cô ta.

Càng đi càng xa, lúc ấy ta mới nhận thấy không ổn.

Ta dừng bước:

“Cô, cô muốn đưa ta đi đâu?”

22.
Cô ta bỗng xoay người, đẩy mạnh ta vào một con đường nhỏ hẹp:

“Mặc dù người Thổ có hơi dã man, thô lỗ, nhưng nếu có thể gả đến đó thì ít nhất cũng được phong làm quận chúa, thậm chí người thân cũng được hưởng nhiều lợi ích. Thẩm cô nương, giao dịch này rất hợp lý đấy.”

Ta không hiểu lắm.

Nhưng ta bị cô ta đẩy, loạng choạng suýt chút nữa va phải người khác.

Vừa ngẩng đầu, ta trông thấy một khuôn mặt già nua, râu tóc bờm xờm.

Đôi mắt kia cứ như ngập trong rượu chè quá lâu, lộ ra vẻ già cỗi xấu xí lại tràn đầy dụ𝘤 vọng.

Ta vô thức bỗng nhớ về đôi mắt đẹp của Lâm Thầm Châu.

Ánh mắt đối phương sáng rỡ, tham lam liếc mấy vòng quanh ngực ta, gật gật đầu, dùng thứ tiếng bập bẹ nói mấy câu tiếng được tiếng mất:

“Không tồi. Mặc dù mặt hơi nhợt nhạt nhưng thân hình rất đẹp. Ta thích.”

“Nàng là con cái nhà ai?”

Hắn ấn chặt lấy vai ta, đưa tay kéo vạt áo của ta ra.

Nơi lòng bàn tay hắn giữ chặt người ta giống như mọc lên một cái gai, châm vào ta khiến ta cảm thấy buồn nôn.

Ta chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, rút chiếc trâm cài trên đầu ra đâm mạnh vào người hắn.

Sau đó nhân lúc hắn hét lên vì đau đớn, ta ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Suốt dọc đường những món phụ kiện trên đầu phát ra tiếng leng keng va vào nhau, ta rút hết xuống, chẳng dám vứt bừa, chỉ dám cầm chặt trong tay, đầu nhọn hướng ra ngoài.

Từ trước đến giờ, ta chưa từng chạy nhanh đến như thế, cứ như tất cả mọi thứ đều bị ta bỏ lại phía sau.

Mấy kẻ đó lúc bắt đầu chỉ đuổi theo, sau thì vừa đuổi vừa mắng.

Ngôn ngữ bọn chúng dùng… ta thật sự nghe không hiểu, thế nên ta lại càng sợ hãi.

Ta hơi hối hận vì ban nãy ăn quá nhiều bánh ngọt, bây giờ vừa chạy vừa thấy khó chịu.

Giây phút quan trọng, có một cánh tay chẳng biết từ đâu thò ra trên con đường nhỏ tối tăm, tóm chặt lấy eo ta, thuận thế kéo đi…

23.
Ta vốn định hét lên, nhưng bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thầm Châu ôm lấy ta, chen chúc giữa khe hở chật hẹp của hòn non bộ, ánh mắt còn sáng hơn ánh trăng.

“Chạy gì mà chạy?”

“Ta không ngốc!”

Ta nhìn ngài ấy, chẳng biết từ đâu dâng lên một nỗi ấm ức.

“Ta nào có quen biết gì mấy tên đó, nhìn thấy đã sợ muốn chế𝘵. Khuôn mặt ấy quá xấu. Miệng mồm cũng thối.”

Trông cứ như cây cổ thụ thành tinh, nhìn lâu thêm tí nữa chắc ta phải mơ thấy ác mộng cả hai tháng trời.

Lâm Thầm Châu xoa xoa đầu ta, giúp ta vén mớ tóc rối bù ra sau tai.

“Ta biết nàng phải chịu ấm ức rồi. Đợi lát nữa sẽ giúp nàng đòi lại hết.”

Ta ngẩn ra, nhiệt độ nơi gò má lập tức tăng lên, nóng bừng.

Ta nhớ lại những gì mấy vị tiểu thư kia bàn tán.

“Ngài thà chịu bị đánh cũng không chịu thừa nhận ta. Ta khinh, ngài đi mà vui vẻ với cô nương thanh mai kia của ngài ấy!”

Trong đầu ta lập tức hiện lên vô số kịch bản trong sách nói về những kẻ bạc tình, cảm thấy lúc này bản thân rất mạnh mẽ, thông minh đến đáng sợ.

Lâm Thầm Châu bật cười.

“Nàng ghen à?”

Ta ghen?

Nói linh tinh gì thế?

Ta nghĩ đến việc đã dâng cả cơ thể này cho ngài ấy nhưng quá trình diễn ra thế nào thì ta chẳng có chút ấn tượng gì.

Nói trắng ra là trộm gà không thành lại mất luôn nắm thóc, càng nghĩ càng thấy bản thân mình không thể chịu thua kém, hận không thể cắn chế𝘵 người ta.

“Ngài buông ta ra!”

“Đừng cử động.”

Lâm Thầm Châu ôm ta, thở dài, bộ dạng rất mệt mỏi.

“Ta vốn định giải quyết hết mọi chuyện rồi mới đến cửa cầu thân. Kết quả có nàng ngốc nào đó lại tự hạ thuốc chính mình.”

“Ta vừa mới bị đánh một trận lại vội vội vàng vàng chạy đến cứu người. Ai đó có thể rủ lòng thương, để ta ôm một chút có được hay không?”

Mấy lời này quá lòng vòng, ta không hiểu.

Nhưng ta cũng không nỡ đẩy ngài ấy ra, chỉ có thể lấy một ngón tay chống giữa trán hai ta, giữ khoảng cách để tỏ rõ thái độ của mình.

Rõ ràng ta chẳng nói gì cả, nhưng Lâm Thầm Châu lại dễ dàng hiểu được ý ta.

“Được, để ta từ từ giải thích.”

“Tỳ nữ kia đã bị thứ sử mua chuộc. Mấy tên người Thổ đó muốn đến cầu thân, trong cung chẳng ai chịu đi, ai cũng tìm đủ mọi thủ đoạn để được gả đi trước thời điểm phải hoà thân. Chỉ có kẻ ngốc như nàng, lúc này lại dám đến kinh thành.”

“Hả?”

Ta ngơ ngác.

“Là dì bảo ta…”

Nói đến đây, ta cảm thấy không ổn.

“Ta tin dì sẽ không hại ta đâu. Mặc dù đầu óc ta chậm chạp nhưng ta không ngốc, ta có thể phân biệt rõ ràng.”

Bà ấy cho ta ăn chân giò thơm ngon, dạy ta cách quyến rũ Lâm Thầm Châu, còn cho ta biết bao món đồ vừa đẹp vừa đắt tiền…

Bà ấy sẽ không hại ta.

24.
Lâm Thầm Châu gật đầu, giúp ta trấn tĩnh lại:

“Ừm, nàng không ngốc. Tôn di nương không hại nàng, ngược lại bà ấy vẫn luôn giúp nàng.”

Sau khi biết thứ sử có âm mưu đó, bà ấy đã hao tâm tổn trí giúp ta chọn Lâm thế tử.

Đó là vị quý nhân tốt nhất mà bà ấy có thể nghĩ đến, cũng là người có thể bảo vệ ta nhất.

Chỉ cần ta lọt được vào mắt Lâm Thầm Châu thì sẽ không bị gài bẫy bắt đưa đi hoà thân nữa.

“Tỳ nữ đó là thứ sử tự sắp xếp. Hắn muốn thăng quan tiến chức nhưng lại không có con gái, sau khi thấy chân dung của nàng liền nảy ra ý định như vậy.”

Ta nhớ lại rất lâu về trước, phụ thân nhờ người đưa bức vẽ chân dung của ta đến cho dì, hy vọng dì có thể giúp nhà ta chọn được một chàng rể tốt.

Chẳng ngờ lại bị gài bẫy như thế.

Nếu hôm nay ta không cài trâm, không ra tay với mấy tên người Thổ kia, thì lúc này thanh danh ắt hẳn đã bị huỷ hoại, chỉ có thể bị ăn tươi nuốt sống.

Ta toát mồ hôi lạnh.

“Người kinh thành các ngài thật quá đáng sợ.”

Lâm Thầm Châu cúi mặt, trông có vẻ khá tủi thân:

“Nàng mắng bọn chúng thì được, sao lại mắng cả ta? Ta cứu nàng hai lần, còn mời nàng ăn bánh ngọt, đọc sách.”

Ta bị ngài ấy nói như thế, cảm thấy hơi có lỗi.

Nhớ lại những gì dì đã dạy, ta cụp mắt, hướng về phía ngài ấy chớp chớp, cố ý bày ra bộ dạng mắt mày xinh đẹp cứu vãn tình huống…

Ngài ấy ngẩn ra chốc lát, đưa tay giữ chặt khuôn mặt ta.

“Đau mắt à?”

Ta: …

Thôi thôi được rồi, không phải ta chẳng có thiên phú, thật sự là do ngài ấy quá ngốc!

25.
“Thế ta có cần đi hoà thân nữa không?”

Mặt Lâm Thầm Châu chẳng có tí biểu cảm nào:

“Nàng cảm thấy ta sẽ để vợ mình đi hoà thân hay sao?”

Ta lại càng lo lắng:

“Vợ của ngài? Lấy vợ lúc nào thế hả? Đón ta về trước hay sao? Có thể dời lại ít lâu được không? Ta…”

Ta vẫn chưa nói xong đã ăn ngay một cái búng trán không mạnh cũng không nhẹ.

Lâm Thầm Châu nghiến răng:

“Nhà họ Lâm xưa nay chưa bao giờ có thông phòng hay thê thiếp linh tinh kiểu đấy. Nàng nghĩ ta vì sao mà bị… haizzz…”

Những lời tiếp theo của ngài ấy bị nuốt trở lại cổ họng, ta chẳng nghe rõ.

Trong lúc ta đang nghi ngờ, đôi bàn tay ấm áp của Lâm Thầm Châu dán sát lên trán ta:

“Nàng là người vợ duy nhất của ta.”

“Vậy chuyện hoà thân…”

Lâm Thầm Châu đưa ta đi thẳng ra khỏi chỗ hòn non bộ:

“Người à, ta đã giải quyết xong hết cả rồi.”

Hả?

Thế nãy giờ chúng ta chen chúc trong chỗ hòn non bộ lâu như thế để làm gì vậy?

Ta thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Chú ý thấy ánh mắt của ta, Lâm Thầm Châu có hơi thiếu tự nhiên nhưng vẫn thành thật lên tiếng:

“Muốn thân thiết với nàng chút thôi.”

Ta: …

Người kinh thành bọn họ quả thật phức tạp!

Tâm tư lòng và lòng vòng, còn rối hơn cả mê cung!

26
Đêm yến tiệc cung đình hôm ấy đã xảy ra hai chuyện làm chấn động cả kinh thành.

Một là sau khi thương lượng với người Thổ, mở cửa cho thương nhân buôn bán xong thì bọn họ đã rời đi trong tuyệt vọng.

Lâm thế tử bắt đầu tranh cãi với các học giả:

“Tại sao lại cứ phải dùng cách hoà thân mới có thể đổi lại hoà bình? Thế chi bằng các vị đại thần đây đội khăn trùm đầu lên rồi gả sang nước kia đi.”

“Sao? Không tình nguyện hi sinh bản thân vì đất nước à? Lúc khuyên bảo người khác chẳng phải lớn tiếng lắm hả?”

Lâm Thầm Châu đứng giữa triều, mặt ngọc lạnh như băng, hàng mày sắc bén như kiếm.

“Hy sinh phụ nữ để đổi lấy hoà bình chỉ có thể chứng minh một điều, các vị đây đều là lũ vô dụng.”



Chuyện thứ hai là Lâm Thầm Châu xin được cưới Thẩm Dao.

Chẳng ai biết Thẩm Dao là ai cả.

Nàng ấy xuất giá từ một ngôi nhà nhỏ trong kinh thành.

Trong nhà ngoại trừ hai người cha mẹ thật thà, yên phận ra còn có một mama lớn tuổi và một người phụ nữ đã gần bốn mươi nhưng vẫn rất xinh đẹp, duyên dáng.

Nàng dâu mới gọi bà ấy một tiếng “dì”.

Có người hình như nhận ra bà ấy giống vị thiếp được sủng ái nhất phủ Thứ sử, nhưng chẳng ai dám nói gì.

Phủ thứ sử và Lâm thế tử bất hoà, hoàn toàn thất thế rồi, cả một đám người cũng bị cách chức hết.

Từ giờ bà ấy chẳng là thiếp của ai cả, cũng chẳng là dì của ai.

Bà ấy tên gọi là Tôn Liễu.

27.
Lúc xuất giá, ta cố ý giấu một miếng bánh trong người.

Dì bảo gả cho người ta rất mệt, từ sáng sớm đến tối mịt chẳng uống nổi được một ngụm nước, còn nói ta không chịu đói được nên đặc biệt nướng bánh cho ta.

Tin tốt, ta ăn được rồi.

Tin xấu, một nửa phải chia cho Lâm Thầm Châu.

Rõ ràng ngài ấy nên ở bên ngoài uống rượu, nào có ngờ mới sớm thế đã vào phòng.

Lật khăn trùm đầu lên, lúc đưa tay về phía ta, ta biết mọi chuyện đã bị lộ rồi.

Thế nên hai chúng ta ngồi trước cặp nến hỉ dài đang cháy, cùng nhau ăn bánh.

Ăn sắp nghẹn đến nơi liền dùng rượu hợp cẩn uống cho xuôi xuống.

Có lẽ là say rượu khiến người ta can đảm hẳn lên, sau khi uống xong chén thứ tám, ta lấy hết dũng khí hỏi:

“Chàng, từ lúc nào đã thích ta? Trước đó ta có cố gắng quyến rũ chàng thế nào, chàng cũng chẳng hề rung động.”

“Ta cứ nghĩ ta thất bại rồi, vốn định đêm khuya thanh vắng lặng lẽ trốn đi luôn cơ.”

Ta thật sự đã từng có suy nghĩ đó.

Đầu óc ta chậm chạp nhưng ta không ngốc.

Ánh mắt thứ sử nhìn ta thật sự ở mức độ khiến ta giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm.

Lâm Thầm Châu do dự một lúc:

“Phu nhân hứa với ta, không được nổi giận.”

“Ta hứa với chàng.”

“Lúc xem tranh chân dung đã để ý đến nàng rồi. Sau này gặp mặt, nhất kiến chung tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Chàng ấy bảo, lúc ban đầu chỉ nghĩ rằng sao lại có một cô nương xinh đẹp đến như thế, cứ những gì được viết trong Lạc Thần phú vậy, chẳng biết đã lén nhét cho hoạ sư bao nhiêu tiền.

*Lạc Thần phú: bài phú về nữ thần sông Lạc.

Sau này chỉ vừa lần đầu gặp, thật cứ như Mật Phi tái thế.

Trong đầu đều ngập tràn suy nghĩ: Sao lại có đôi mắt đẹp như thế trên đời cơ chứ?

Thật lòng mà nói, ta không tin.

“Thế mà lúc bắt đầu, chàng gặp ta còn…”

Hiếm khi chàng ấy đỏ mặt:

“Mẫu thân ta nói, phải biết lạt mềm buộc chặt, còn nói các cô gái thường thích hoa trên núi cao.”

Ta ngẩn ra.

“Hoa trên núi cao là cái gì thế?”

Trông chàng ấy có vẻ như muốn giải thích nhưng dường như lại đang lo lắng chuyện gì đó khác, rất ấm ức đáp:

“Chuyện này kể ra thì dài lắm, ngày mai ta đưa nàng đến gặp mẫu thân của ta thì nàng sẽ rõ. Bà ấy có nhiều chuyện kỳ lạ lắm. Nhưng đêm xuân ngắn ngủi, phu nhân…”

Ta ăn no rồi, cũng hơi “thèm” thân hình của chàng ấy một chút.

Khẽ gật đầu, ta vô thức đưa tay sờ sờ dưới gối, bỗng ngẩn người.

“Không ổn, “bí kíp phòng the” của ta lại đâu mất rồi!”

“Hay là tối nay thôi đi. Đợi ngày mai ta tìm được thì chúng ta lại…”

Biểu cảm của Lâm Thầm Châu vô cùng kỳ quái:

“Chuyện trước kia nàng quên sạch cả rồi?”

“Chuyện gì cơ?”

Lâm Thầm Châu nặn ra một nụ cười, chỉ có điều trông hình như vừa cười vừa nghiến răng nghiến lợi:

“Không sao! Tối nay ta sẽ giúp nàng nhớ lại!”

“Ta sẽ dạy nàng thật đàng hoàng!”

Đêm còn dài, nến cưới lung linh, để lại bóng trên tấm bình phong mờ ảo.

Ánh sáng xen lẫn bóng tối đung đưa, theo nhịp sóng trào vỗ về hết đợt này tiếp sang đợt khác.

(HẾT) 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play