[Zhihu] TRĂNG GIÓ ĐẨY THUYỀN

Chương 1


1 tháng


1.
Lúc dì Tôn gọi ta đến quyến rũ Lâm thế tử, ta đang bận ăn chân giò.

Ăn đến mức mồm mép lấm lem dầu mỡ, miệng dính nhớp há chẳng ra.

Bà ấy nói xong, ta đưa tay lên chỉ vào người mình, mặt đầy hoang mang:

“Hả? Ai? Con ư?”

Nói dễ nghe thì ta gọi bà ấy một tiếng dì.

Nói khó nghe thì ta cũng chỉ là một kẻ thân thích nghèo kiết xác đến chỗ này để kiếm chác chút đỉnh.

Cha mẹ bảo ta đến đây vốn chỉ muốn nhờ cái danh thứ sử, giúp ta trèo cao một tí, tốt nhất là có thể gả cho một chàng thư sinh nào đó.

Nhưng mà thế tử thì… ta trăm suy ngàn nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Dì Tôn đưa tay xoa xoa mặt ta:

“Con có muốn mỗi ngày đều được ăn chân giò hay không?”

2.
Xin đấy! Chân giò to như thế, ai lại không muốn ăn?

Thế nên ta chẳng nói thêm gì mà đồng ý luôn.

Sau đó, thời gian khổ sở của ta bắt đầu.

Đầu tiên là dáng vẻ.

Dì nói, bà ấy đặt hy vọng rất nhiều vào ta, thế nên muốn tự thân dạy dỗ bí kíp gia truyền.

Theo lời bà ấy nói, năm đó, bà ấy chỉ nhờ một cái liếc mắt đưa tình đã có thể câu mất ba hồn bảy vía của Tôn thứ sử.

Bà ấy ngồi trước cái gương đồng, dạy ta từng bước một.

Làm thế nào hạ mắt, làm thế nào nâng mi, lại thế nào chuyển động tầm nhìn,…

Ta cũng từng bước làm theo, học đi học lại.

Mí mắt ta sắp bị co giật tới nơi, bà ấy nghiến răng ken két:

“Mấy cái chiêu này của con giống y như con vậy, xinh đẹp đấy nhưng chả có ích gì!”

Ta học đến mức đau cả mắt, nghe thấy hình như bà ấy khen ta đẹp, lịch sự cảm ơn:

“Cảm ơn dì đã khen ngợi.”

Bà ấy xắn tay áo bỏ đi, trước khi đi còn ném lại cho ta hai quyển sách.

Bà ấy bảo ta dựa theo trên đó mà học, cố gắng cải thiện khả năng ăn nói của bản thân.

3.
Học rồi.

Học đến tận nửa đêm, giờ phút này ta thật sự rất tự tin vào chính bản thân mình.

Mới sáng sớm, dì đã sai người đến gọi ta dậy trang điểm, thay quần áo rồi lại tô son đánh phấn.

Kết quả cuối cùng xong cũng khiến ta khá hài lòng.

Người trong gương mặt đẹp như tranh vẽ, thân hình đầy đặn.

Ta mê mẩn sờ lên đôi khuyên tai vàng trên tai:

“Hehe, khuyên tai này đẹp quá, có điều hơi đau tai một chút.”

Vốn dĩ dì cũng đang khá hài lòng, bỗng chốc mặt lại biến sắc, khoát khoát tay:

“Đi đi, đi đi. Nhớ kỹ, nếu không cần nói chuyện thì đừng nói.”

Ta theo những điều trong sách dạy, âm thầm “mai phục” nơi con đường nhỏ trong vườn hoa.

Vốn định chỉ giả vờ ngã, nhưng vào khoảnh khắc quan trọng, chẳng biết ai đã đẩy ta một cái.

Ta đập đầu thẳng vào lồng ngực của Lâm thế tử.

Trán ta bị va chạm đau muốn chế𝘵, hít một hơi khí lạnh:

“Mẹ ơi, cứng quá.”

Những ngón tay đang đặt trên eo ta bỗng siết chặt nhưng lại nhanh chóng buông ra.

Ta ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng đối diện với một khuôn mặt lãnh đạm.

Đã nghe người ta đồn đại từ lâu, Lâm thế tử anh tuấn vô song, quân tử chính trực.

Hôm nay gặp mặt, ngay lập tức cảm thấy mấy chàng đẹp trai được vẽ trong quyển sách đã xem tối qua thật chẳng đâu vào đâu.

Chỉ có điều tính khí hình như không được tốt cho lắm, ngài ấy lùi về sau hai bước:

“Thẩm cô nương, mạo phạm rồi.”

Mới lần đầu gặp mặt, thế mà ngài ấy đã biết họ của ta là gì.

Trong lòng ngài ấy có ta!

4.
Ta nhớ lại đoạn văn trong sách, cau mày, thấp giọng đáp:

“Đau.”

“Cô nương đau chỗ nào thế?”

Ta cẩn thận suy nghĩ:

“Vừa nãy va phải công tử, bây giờ lồng ngực đau đớn vô cùng.”

“Nhưng cô nương đang xoa trán cơ mà.”

Ta lập tức bỏ tay xuống, ấn lên ngực:

“Chỗ nào cũng đau như nhau. Công tử… chi bằng giúp ta…”

Ba từ “xoa một tí” còn chưa kịp ra khỏi miệng, Lâm Thầm Châu đã cụp mắt nhìn ta, cong môi cười:

“Thật sự muốn để ta giúp nàng sao?”

Có triển vọng!

Mắt ta sáng lên, cố gắng ép hai bầu 𝘯gực lên trước cho trông to lên hơn một tí, học theo bộ dạng hôm qua dì đã dạy ta, liếc mắt với ngài ấy:

“Thế thì cảm ơn Lâm thế tử quá rồi.”

Ngài ấy mím môi, hình như đang cố nhịn cười, ung dung thong thả lấy từ chỗ thắt lưng ra hai cây kim bạc:

“Không có gì. Tại hạ có học qua ít thuật châm cứu, có thể châm giúp Thẩm cô nương vài cây.”

“Lúc nãy ta thấy hình như cô nương có vấn đề về mắt, chi bằng châm ở…”

Trông thấy kim châm nhọn hoắt dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, ta lập tức xoay người, chạy!

5.
Tối hôm đó, ta chẳng có chân giò ăn.

Dì nghe ta kể xong, tức trợn cả mắt.

“Con để ngài ấy châm hai cái rồi thuận thế ngất xỉu trong lòng ngài ấy không phải là xong rồi à? Cho con cơ hội, sao con không biết nắm bắt thế hả?”

Ta hoang mang ngơ ngác, giơ ngón tay cái lên:

“Vẫn là thủ đoạn của dì hay nhất.”

Vị mama đứng cạnh nổi giận đùng đùng:

“Vì giúp nàng làm việc này mà chủ nhân ta mấy hôm không ngủ rồi đấy.”

Ta lại ngơ ngác hoang mang, cảm thấy đau lòng:

“Chẳng trách lại thấy trên mặt dì có thêm mấy nếp nhăn, trông già đi không ít.”

Dì vừa nghiến răng, ta đã bổ sung thêm:

“Có điều vẫn còn rất hấp dẫn, đẹp lạ không lẫn với ai.”

Dì vừa kêu mama đi lấy bột trân châu, vừa hít thở sâu.

“Xem ra nếu con là một kẻ câm có khi còn dễ thành công hơn đấy.”

“Cầm lấy cái này. Bỏ vào rượu, nhất định chuyện sẽ thành.”

Bà ấy nhét một gói giấy vào tay ta.

Ngoài ra còn có cả một tấm thiệp mời, tối nay có buổi tiệc đối thơ trên thuyền.

Có điều, ta vừa lên thuyền đã chế𝘵 lặng.

Nơi này rộng lớn như thế, ta biết đi đâu tìm Lâm thế tử bây giờ?

6.
Mò mẫm cả nửa ngày, ta lạc mất tỳ nữ bên mình, ta cũng chẳng biết đi đến chỗ nào trên thuyền nữa rồi.

Đi tới đi lui đến mức eo mỏi chân đau, vừa định tìm chỗ nào đó ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc thì ta bỗng nghe thấy tiếng của một người phụ nữ:

“Lâm thế tử, ngài đừng gấp như thế chứ.”

Giọng nói nũng nịu, mềm mỏng, quyến rũ.

Đây hẳn là kiểu uyển chuyển mà dì luôn muốn ta học cho bằng được.

Trên sách quả là những thứ đến từ đời sống hàng ngày, nhưng lại cao hơn thường ngày một bậc.

Ta chớp mắt lia lịa, giữa việc “hóng chuyện” và “lén lút bỏ đi”, ta đã lựa chọn “lén lút hóng chuyện”.

Chỉ có điều vừa cúi người, tay chân rón rén đi về phía đó thì sau lưng bỗng xuất hiện thêm một hơi thở nóng hôi hổi.

Một tay đối phương bịt miệng ta, lòng bàn tay to lớn gần như che lại cả nửa mặt ta rồi.

Tay còn lại ôm lấy eo ta, động tác hơi khựng lại, hình như đang ước chừng thứ gì đó, bỗng khẽ cười:

“Thẩm cô nương gầy đi rồi.”

Không gầy mà được à?

Dạo gần đây dì có cho ta ăn tí chân giò nào đâu.

Khoan, khoan!

Giọng nói này rõ là giọng của Lâm thế tử…

Thế đôi uyên ương đang xì xào sắp tới đoạn gay cấn ngoài kia là ai với ai thế hả?

7.
Lâm Thầm Châu dán lại sát gần, giọng nói trầm thấp như thiêu đốt người bên cạnh, thậm chí vành tai ta còn có thể cảm nhận được sự cọ sát mềm mại.

Giọng nói của ngài ấy bị đè xuống rất thấp:

“Nàng ta muốn hạ thuốc ta, có điều lại quá ngốc.”

Chú ý thấy động tác đang lén lút sờ vào chỗ thắt lưng của ta, ngài ấy như có như không hỏi:

“Thẩm cô nương thì sao? Nàng đến đây làm gì?”

Đầu ngón tay ta đã chạm đến được gói thuốc kia rồi, sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

“Bất cẩn, đi lạc đường thôi.”

“Ồ?”

Ngài ấy kéo dài âm cuối, ngón tay thon dài vừa nhấc lên đã lôi gói thuốc giắt nơi thắt lưng ta ra ngoài.

“Thế đây là cái gì vậy?”

Toi đời.

Sinh mệnh này xem như chấm hết tại đây.

Phía sau lưng càng lúc càng nóng, thứ đọng lại nơi mũi ta toàn là mùi thơm nhàn nhạt từ cổ áo của Lâm Thầm Châu.

Miệng ta nhanh hơn não, đáp:

“Bột tiêu hóa.”

Lâm Thầm Châu gật gật đầu.

“À, ra thế.”

Tốt lắm!

Nguy hiểm đã qua!

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, tự giơ ngón cái lên khen mình.

Đúng là cái khó ló cái khôn!

Dì cứ bảo ta ngốc, nhưng xem ra ta cũng khá thông minh đấy chứ.

Lâm Thầm Châu xé một góc nhỏ của gói thuốc, nhẹ nhàng rắc một ít ra, đưa đến trước mặt ta.

“Thẩm cô nương, nàng uống đi.”

Hả????


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play