[Zhihu] TÔI SINH RA MỘT NHÓC HỒ LY

Chương 3


1 tháng


14.
An toàn đến đích.

Tôi nhiệt tình mở cửa ra, lọt vào tầm mắt là một mớ hỗn độn.

Chắc chắn là do cách mở cửa không đúng, tôi lui ra ngoài, mở cửa lại lần nữa.

Cửa lại mở, nhóc con ngoan ngoãn ngồi ở trước cửa.

Còn phía sau là chiến tích cả một buổi chiều vất vả, cần cù lao động của nó.

Con trai của tôi ơi, con được lắm.

Dựa vào oán khí hiện tại của tôi thì luyện mười thanh tà kiếm cũng không thành vấn đề.

Tôi cố nén nỗi xúc động muốn đập cho nó một trận xuống, mời Vệ Khâu vào nhà.

“Trong nhà có hơi bừa bộn, anh đừng để ý nha.”

“Đâu phải là hơi bừa bộn.”

Ăn măng lớn lên hay gì? Mở mồm ra toàn là mùi cay nghiệt.

*tác giả chơi chữ.

Tôi cười xấu hổ.

“Nhóc con nghịch quá, không giữ nổi.”

“Nó trông như mấy con Samoyed mỏ nhọn ấy, không đẹp lắm.”

Hả?

Anh ta đang công kích đứa con trai trong hình dạng cáo con của tôi?

Sao lại giống cái tên có mắt thẩm mỹ kém trên mạng kia vậy!

“Mắt của Samoyed không đẹp được như này, đây là cáo, mắt này của con tôi thừa hưởng từ bố nó đó.”

Đôi mắt của con tôi từ nhỏ đã giống như đeo lens màu khói, không giống bố nó, chẳng nhẽ giống tôi?

“Toàn thân nó, quả thật nhìn không giống cô chỗ nào.”

Tôi: “...........”

Nói nhóc con nhà tôi giống chó đã đành, còn ý kiến với tôi.

Có hợp lý không?

Anh ta có tí lễ phép nào không?

Tôi bắt đầu hối hận khi mời anh ta vào nhà.

“Tôi đi nấu cơm, cho anh nếm thử tay nghề của tôi.”

Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường chỉ cần phương thức nấu tối giản.

Tôi chui vào trong bếp, lục đục một hồi.

Sau khi bận rộn một tiếng đồng hồ, tôi móc điện thoại ra đặt đồ ăn trên mạng.

15.
Đại công cáo thành, tôi như trút được gánh nặng, đi ra khỏi phòng bếp.

Nhưng, nếu tôi không nhìn nhầm thì nhóc cáo con đang nhiệt tình cọ cọ vào ống quần của Vệ Khâu, cười đến mất giá trước mắt kia chính là con tôi.

Làm ơn đi, có thể làm giá một chút được không, vừa rồi anh ta còn bảo con xấu lắm đấy con ạ.

Tôi vô cùng xấu hổ mà bổ sung.

“Con tôi không ngại người lạ lắm.”

“Ừm, giống cô, đều rất nhiệt tình.”

Tôi thực sự muốn phun ra một ngụm máu.

Chuyện lưu manh đùa giỡn trong quán bar kia xin đừng nhắc tới nữa có được không!

Không có thang tôi cũng tự xuống (nước):

“Thực ra bình thường tôi cũng không như thế, phải xem là ai mới được.”

“Bạn trai cũ thì sao?”

Quanh co lòng vòng một hồi, CPU (não) của tôi suýt nữa bị anh ta làm cho chập mạch.

Mắc mớ gì lại nhắc đến bạn trai cũ của tôi?

“Quá khứ rồi.”

Nhóc con đột nhiên xoay quanh tại chỗ không rõ lý do, thấp giọng hướng về phía tôi kêu vài tiếng.

Sau đó từ phía dưới sô pha, nó lôi ra món quà tôi vẫn chưa kịp tặng Viên Tử Khôn - một cái cà vạt.

Nhìn thấy nó, tôi và Vệ Khâu đều sửng sốt vài giây.

“Quá khứ rồi mà cô vẫn còn giữ đồ của bạn trai cũ?”

Tôi luống cuống ném ngay vào thùng rác.

“À không phải, không phải, tôi mua về để lau bàn đấy.”

Giờ phút này, tôi cảm giác chỉ số thông minh của mình thậm chí còn vượt qua cả Albert Einstein.

Cơ mà, hình như có chỗ nào không đúng lắm.

Kỳ quái, vì sao tôi phải giải thích với anh ta?

Tôi lắc đầu, hình như tôi thật sự mắc bệnh gì rồi.

16.
Thời gian không còn sớm nữa, không thể lại tiếp tục mơ màng mất thì giờ.

Tôi đi thẳng vào chủ đề:

“Chuyện nhảy việc kia, anh cân nhắc một chút đi.”

“Cái này cần phải hỏi người đại diện của tôi, Ngụy Loan.”

Không nói sớm, nói sớm tôi đã không cần mời Vệ Khâu ăn cơm, mời thẳng Ngụy Loan có phải tốt hơn không.

“Thế có thể cho tôi phương thức liên hệ của Ngụy Loan không?”

“Không thể.”

Nghe anh ta nói chuyện một buổi, lãng phí mười năm đọc sách.

*bản gốc: 听君一席话,胜读十年书! (Nghe anh nói còn hơn đọc sách mười năm!)

Sao tôi có cảm giác Vệ Khâu tới thời kỳ nổi loạn rồi, cố ý muốn đối đầu với tôi?

Cứ tiếp tục nói chuyện như thế này, tôi sợ chính mình sẽ kiềm chế không nổi cơn giận mà đánh anh ta một trận ngay tại đây mất.

“Rốt cuộc phải thế nào thì anh mới chịu ký hợp đồng với văn phòng chúng tôi? Hả? Anh nói xem!”

Vệ Khâu không những không tức giận, ngược lại khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tiến gần, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy hàng lông mi của anh ta.

Đừng nói là muốn… hôn nha?

Đột nhiên như vậy?

Thế là phải tính giá khác đó!

“Há miệng.”

Vãi chưởng, mới vô đã chơi trò kích thích dữ vậy?

Là bắt đầu một nụ hôn kiểu Pháp đó hả?

Tôi còn đang tự chuẩn bị tâm lý cho chính mình, Vệ Khâu liền đưa tay giữ lấy mặt tôi, bắt tôi há miệng.

Tôi lo lắng muốn chết, nội tâm như con nai nhỏ không ngừng chạy loạn, chậm rãi nhắm mắt.

Nhưng mà nụ hôn trong dự tính không hề xuất hiện.

“Cô làm gì vậy?”

“Hôm nay tôi học được một từ mới, amidan, tôi xem xem thực tế trông như thế nào.”

Đỉnh, một giây thôi liền làm cho tôi thất vọng ngay.

Mẹ kiếp, người này còn định nghiên cứu cấu trúc thân thể người nữa!

Mất công vui vẻ một hồi, anh đẹp trai nhà ai không có việc gì làm mà đi xem amidan của người khác thế hả?

17.
Chuyện nhảy việc vẫn chưa thương lượng xong thì cũng thôi đi, bên kia nhóc con lại bắt đầu không ngồi yên được nữa.

Tôi trơ mắt nhìn nó vớt mấy con cá trong bể ra ăn sống.

Đến con cá cuối cùng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của nó!

Tôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nghĩ, đã đến lúc cho đứa nhóc này một cái lồng inox rồi!

Vệ Khâu nhận một cuộc điện thoại.

“Có chuyện đột xuất, tôi đi trước.”

Vẻ mặt tôi không ngăn nổi sự vui sướng.

“Hả, anh phải đi rồi à?”

“Luyến tiếc sao?”

Không đến mức đó.

“Đi thong thả.”

Nhìn Vệ Khâu rời đi, tôi lo lắng không yên, chạy ngay vào nhà, xắn tay áo lên chuẩn bị cho nhóc con một trận no đòn.

Kết quả, ngôi nhà vốn dĩ bị nhóc con biến thành một mớ hỗn độn, đột nhiên rực rỡ hẳn lên, nhất là bể cá kia, cá bỗng nhiều đến độ sắp tràn cả ra ngoài.

Nhóc con thì ngoan ngoãn ngồi ngay chỗ trước bể, thưởng thức bữa đại tiệc cá tươi.

Đến lúc này, tôi hoàn toàn nghi ngờ thị lực của chính mình.

Và cả trạng thái tinh thần của tôi nữa.

Nếu không phải trong thùng rác vẫn còn chiếc cà vạt kia, tôi thật sự tưởng chuyện vừa xảy ra ban nãy tất cả đều là mơ.

Tôi nhấc bổng nhóc con lên cao.

“Con yêu, nói cho mẹ xem rốt cuộc con là thần thánh phương nào!”

Sao lại có một bé ngoan vừa phá nguyên căn nhà xong, lại có trách nhiệm mà dọn dẹp lại y như lúc ban đầu?

Người ta thì gặp được cô Tấm, còn tôi đây là gặp một bé cáo con?

18.
Ngày hôm qua vừa nhắc đến Ngụy Loan, hôm nay cậu ta liền xuất hiện.

Cuộc chiến bảo vệ thưởng cuối năm, chương thứ hai đã mở.

“Anh Nguỵ, tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?”

“Cô có thể nói chuyện cùng tôi……không ư?”

Ngụy Loan quay đầu lại nhìn Vệ Khâu.

Thấy Vệ Khâu gật đầu, anh ta mới trả lời tôi:

“Tôi nghĩ là có thể.”

Có nhầm lẫn gì không vậy, hai người bọn họ rốt cuộc ai mới có quyền lên tiếng?

Tôi hoài nghi hôm qua Vệ Khâu lừa tôi, đồng thời còn nắm thóp được tôi.

“Cô muốn nói về chuyện ký hợp đồng, đúng không?”

Tôi vừa gật đầu một cái liền nghe thấy Ngụy Loan lập tức nói:

“Chuyện này tôi không quyết định được đâu.”

Tôi bày ra bộ dạng sắp tức 𝐜𝐡ết.

“Hai người các anh đùa tôi đấy à?”

“Đừng nóng, tôi mời cô ăn cơm. Sự việc hơi phức tạp, chúng ta từ từ nói.”

Thế giới của người trưởng thành, không có gì mà một bữa cơm không giải quyết được.

Nếu lỡ có thì hai bữa.

Tôi biến sự tức giận trở thành cơn thèm ăn, ăn không kịp nuốt.

“Người đẹp, nghe nói nhà cô nuôi một con cáo con hả?”

Tôi bỗng cảnh giác hẳn, khẽ chau mày.

“Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”

“Tò mò, chưa thấy con cáo bao giờ thôi.”

Nếu tôi nói là tôi sinh ra, chẳng phải cậu ta lại càng tò mò hơn hay sao?

“Chị đẹp ơi, có thể bán bé cáo con cho tôi được không?

Ngụy Loan lén nhìn Vệ Khâu một cái, haha cười ngây ngô, bộ dạng y chang con trai ngốc nhà địa chủ.

Còn ánh mắt Vệ Khâu nhìn Ngụy Loan thì cứ như có thể 𝐠𝐢ết người, lạnh giọng hỏi:

“Muốn c𝐡ết hả?”

Quá đáng!

Tôi đây là mẹ ruột còn chưa tức giận, anh ta lại bực dọc cái gì?

“Đùa chút thôi mà, cậu xem cậu kìa, lòng dạ hẹp hòi như thế.”

Nói xong, Ngụy Loan còn thẹn thùng mà đập đập vào ngực của Vệ Khâu.

Ở trước mặt tôi diễn trò ân ái?

Tôi nhìn tới mức cau hết cả mày lại.

19.
Tôi cảm thấy hai mắt của mình đã nhìn thấy quá nhiều thứ không nên thấy.

“Tôi đi trước, hai người từ từ ăn.”

Tôi đứng lên, lại bị thứ gì đó trắng trắng trên ghế hấp dẫn tầm mắt.

Này này này, vãiiiiii, đuôi cáo của Ngụy Loan lộ ra ngoài!

Thật sự là đuôi cáo, phiên bản vừa có lông vừa có thể cử động được!

Tôi kinh ngạc muốn rớt hàm, chắc chắn chính mình không hề bị hoa mắt.

Trong đầu đột nhiên lại có một ý tưởng thật to gan.

Lẽ nào, cậu ta chính là bố ruột của con trai tôi?

Nghĩ đến đây, chân tôi lảo đảo, không nghĩ tới chuyện con cáo bố kia đã bị tôi tìm ra.

“Không sao chứ?”

Vệ Khâu lo lắng đứng lên muốn đỡ tôi, cái đuôi của Ngụy Loan cũng lập tức được thu lại.

“Người đẹp, cô ổn chứ?”

Vừa ngẩng đầu, Ngụy Loan không có ý tốt gì mà cười với tôi.

Cái dáng vẻ này… sao tôi muốn vả vào mồm cậu ta một cái đến thế.

“Ngụy Loan, hóa ra là anh!”

Tôi buồn bực, đẩy tay Vệ Khâu đang đỡ tôi ra.

Việc đã đến nước này, tốt nhất là đừng có diễn kịch với tôi.

“Là cái gì cơ?”

Vô cùng hiển nhiên Vệ Khâu vẫn còn đứng ngoài câu chuyện.

Trên mặt Ngụy Loan vẫn như cũ giữ nụ cười xấu xa đó.

“Cô bảo phải thì là phải đi, tôi sao cũng được.”

Người ta thường nói, cáo không phải là loài động vật yêu đương qua loa, nhưng chẳng ngờ tôi lại gặp phải cái loại cáo phụ lòng người khác như thế.

“Đủ rồi! Anh cái đồ rác rưởi này! Bại hoại!”

Không muốn nhận thì cũng không cần phải nhận.

Con cáo thối tha, sớm muộn gì cũng có ngày cậu phải hối hận!

Tôi kiên cường quay người, tiêu sái rời đi.

Từ giờ về sau, con tôi chỉ cần một người mẹ là tôi cũng đủ rồi.

20.
Tại hiện trường quay chụp, Vệ Khâu hỏi tôi ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Không được, không thể nói.

Vệ Khâu có lẽ không biết rằng Ngụy Loan chính là một con cáo, không cần dọa anh ta nữa.

Tôi cố ý nói ít hiểu nhiều, đưa ra đánh giá:

“Ngụy Loan chẳng ra cái thá gì cả!”

“Tuy rằng không biết cậu ta đã làm chuyện gì, nhưng tôi sẽ thay cô dạy dỗ cậu ta.”

Phục sát đất luôn.

Vệ Khâu dùng dăm ba câu nói liền làm tôi mê muội, thần hồn điên đảo.

“Không cần tới mức đó đâu.”

“Chuyện của cô cũng chính là chuyện của tôi.”

Hừm!

Đầu ngứa quá, hình như sinh ra thêm một cái “não yêu đương” rồi.

*Não yêu đương: từ lóng, chỉ kiểu người chỉ biết chuyện tình yêu, bị tình yêu chi phối, không quan tâm đến chuyện khác.

Đợi lát nữa tự phạt mình đi xem Vương Bảo Xuyến hái rau dại hai giờ đồng hồ cho tỉnh táo lại chút.

*Vương Bảo Xuyến hái rau dại là một meme dùng để miêu tả những người chỉ biết yêu đương.

“Nếu không phải tôi có con rồi, thì tôi nhất định sẽ theo đuổi cậu.”

Đây chắc chắn là lời đánh giá cao nhất mà tôi có thể dành cho một anh đẹp trai.

Lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên truyền đến một âm thanh.

“Surprise! Ngạc nhiên chưa!”

Viên Tử Khôn cầm một bó hoa hồng, không biết từ chỗ nào xông ra.

99 đóa hồng, ý tứ muốn diễn tả thì không cần nói cũng biết.

“Anh đi công tác vừa về liền vội vã tới gặp em, cảm động không?”

Viên Tử Khôn nhét bó hoa vào tay tôi, rất tự nhiên choàng tay lên vai tôi.

Lập tức, xung quanh liên tiếp truyền đến đủ loại âm thanh ồn ào.

“Xin chào mọi người, tôi là bạn trai của Ôn Hàm, lát nữa mời mọi người ăn cơm nha.”

Ngón chân tôi bấu xuống đất, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ.

Anh sáu này, từ chỗ nào chui ra vậy?

*từ ngữ mạng, dùng để chỉ những người làm việc gì đấy rất nực cười hoặc khiến mình cạn lời.

Ngay sau đó, tôi lại bị một lực mạnh kéo vào một vòng ôm khác.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.

“Thế còn tôi thì là gì?”

Vệ Khâu bằng thực lực của chính mình đã biến cục diện hỗn loạn thành drama 3 người.

Không khí ở hiện trường lúc này biến thành cấp độ mỗi người đều tự thấy ngại.

Viên Tử Khôn thu lại ý cười:

“Anh là ai?’

“Bạn trai của Ôn Hàm, người thông minh có thể nhận ra ngay.”

Bộ quần áo mới của Hoàng đế - phiên bản bạn trai của Ôn Hàm.

Viên Tử Khôn tức giận trừng mắt nhìn tôi, xoay người đi, chẳng thèm quay đầu lại.

Nói vậy, từ nay về sau anh ta sẽ không lại lấy danh nghĩa bạn bè tới quấy rầy tôi nữa rồi.

Đương nhiên, vừa đúng ý tôi.

“Cảm ơn người anh em.”

Trên mặt Vệ Khâu không có tí biểu cảm nào, buông tay ra, như có như không liếc xuống bó hoa trên tay tôi một cái.

Tôi theo hướng mắt cậu ta nhìn xuống.

Chờ chút, vừa rồi mấy bông hoa này trông cũng héo úa như vậy hả?

Tôi nhẹ nhàng sờ sờ một chút.

Tất cả cánh hoa cùng với cành hoa đột nhiên tách rời, cánh hoa rơi rụng đầy trên mặt đất.

Thật sự hoa cũng muốn nói lời cảm ơn.

Những thứ lạ kỳ tôi gặp trong tháng này lại nhiều thêm một chuyện. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play