[Zhihu] TÔI SINH RA MỘT NHÓC HỒ LY

Chương 4


1 tháng


21.
Tuy rằng cuộc sống bỗng lắm drama, nhưng mà công việc lại bình thường hơn nhiều rồi.

Một tháng này, việc hợp tác quay chụp cùng với Vệ Khâu rất thuận lợi.

Nhưng trên đời chẳng có bữa tiệc nào không tàn, nháy mắt đã đến thời gian phải nói lời chia tay.

Xong… không có nhà nghệ thuật nào lại chẳng yêu muse của chính mình.

*muse: một danh từ chỉ một người hoặc tinh thần mang lại cho nhà văn, họa sĩ, v.v. những ý tưởng (nàng thơ/ chàng thơ đồ á).
Vào hôm tiệc mừng công, tôi đau lòng hỏi:

“Khâu tử, lần gặp lại tiếp theo sẽ là khi nào đây?”

“Chúng ta sẽ không xa nhau, tôi sẽ ký hợp đồng cùng văn phòng của em.”

Chuyện lớn như thế mà tôi lại không biết gì!

Thưởng cuối năm của tôi, sự tăng lương của tôi!

Tôi vui vẻ nâng chén.

“Anh em tốt, tất cả đều gửi trong ly rượu này!”

Quá ba tuần rượu, tôi lơ đãng liếc mắt qua một cái.

Wtf, thứ gì trăng trắng thế kia?

Không phải chứ, không phải chứ!

Đừng nói lại là một cái đuôi cáo nữa nha?

Một chuyện xảy ra đến hai lần?

“Vệ Khâu, anh…….”

Vệ Khâu uống rượu, mắt hồ ly hàng mi hơi hơi nhướng lên, thêm vài phần quyến rũ, thực sự là đẹp quá đi thôi.

Còn có cái đuôi cáo lông xù của anh ta, cảm giác rất là….muốn nựng.

Nhưng đây không phải là lúc mê trai!

Bởi vì đuôi của anh ta có chứng cứ là “Bông sen nhỏ vừa lộ ra đầu nhọn”.

*Bản gốc là một câu thơ: “小荷才露尖尖角”的苗头, 早有蜻蜓立上头”

Nếu sớm biết như vậy thì không cho anh ta uống rượu làm gì!

Tôi đập bộp một cái, đè cái đuôi của Vệ Khâu xuống.

Động tác luôn phản ứng nhanh hơn não nhưng cũng là hành động nhất quán của tôi.

Có điều dùng sức hơi mạnh, làm Vệ Khâu kêu lên một tiếng đau đớn.

Tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên người của tôi và Vệ Khâu.

“Đừng có giậu đổ bìm leo như vậy nhé Ôn Hàm, sao lại có thể vỗ mông người khác thế hả?”

Nhìn thấy vị trí của tay tôi, đồng nghiệp cười xấu xa, lộ ra biểu cảm: “Tôi hiểu mà.”

Tôi: “…..”

Tôi có một trăm cái miệng cũng không giải thích rõ ràng nổi.

Có thể buông tay không?

Hình như không thể.

Bởi vì cái đuôi của Vệ Khâu giống như gốc măng mọc lên mạnh mẽ sau cơn mưa xuân!

Mặt mày tôi trở nên dữ tợn, dùng sức chín trâu hai hổ mới khống chế lại được.

Cảm ơn trời đất, cuối cùng Vệ Khâu cũng cảm nhận được lực cản mà thu lại cái đuôi của anh ta.

Tôi thở phào một hơi, lại phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều ngây ngốc cả.

“Thực ra………Tôi không phải là kẻ biế𝐧 thá𝐢.”

Lần sau không dám để Vệ Khâu uống rượu nữa, tôi thề.

22.
Tiệc rượu tan, tôi dìu Vệ Khâu đã say đến mức chảy ra như vũng bùn từ lâu, đi tìm một khách sạn ở gần đấy.

Vừa khéo.

Ồ, đây là cái khách sạn tôi đã từng trong lúc mê loạn nhào đại vào người một anh đẹp trai.

Trí nhớ chảy ngược về, một vài chuyện nghĩ tới liền khó chịu lại bắt đầu đả kích tôi…..

Đó là một đêm không trăng lộng gió của ba tháng trước.

Ở quán bar cùng bạn thân chơi trò “thật hay thách”, tôi đã chọn thử thách.

Phạt ngẫu nhiên với một người qua đường, tôi mặt dày chạy đến hỏi nội y của Vệ Khâu màu gì.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Vệ Khâu nhìn tôi như đang nhìn một kẻ biế𝐧 𝐭𝐡ái.

Biế𝐧 t𝐡ái tôi đây không muốn làm cho dân chúng hoảng loạn , chỉ có thể nói xạo:

“Tôi chơi thật hay thách, thử thách thua rồi, anh hiểu mà.”

Nhưng Vệ Khâu thoạt nhìn giống như không hiểu lắm, cứ nhìn chằm chằm tôi không nói một lời.

Tôi chịu không nổi, chạy trối chết.

Coi như là nhiệm vụ thất bại, tự phạt ba ly.

Mấy đứa bạn cười nhạo tôi đến mặt đỏ tía tai, tôi cũng cáu lên.

“Chờ tao thành phú bà, xem tao có gọi bảy tám chục tên trai bao giống hắn không?”

Bạn bè trêu ghẹo hỏi:

“Thân thể chịu có nổi không?”

Tôi ra sức gào thét:

“Bớt quản tao đi! Tiếp tục!”

Vài phút sau, lại là một lần thử thách.

Theo quy tắc, tôi chỉ có thể đi tìm Vệ Khâu thêm lần nữa.

Tình yêu là không ngồi yên chờ đợi, phải hành động ngay lập tức.

Này anh đẹp trai có đôi mắt trong veo lộ ra sự ngu ngơ, tôi lại tới rồi đây!

Trước tiên phải huýt sáo một cái, nhướng mày, sau đó lướt nhìn từ đầu tới chân.

Cách thức bắt chuyện của kẻ lưu ma𝐧𝐡, xem như tôi đã học được rồi nhé.

“Anh đẹp trai ơi, anh không chịu nói cho tôi biết có phải bởi vì chính anh cũng không mặc?”

Kết quả Vệ Khâu vẫn không nói lời nào.

Điển hình của kiểu: Trông vô cùng đẹp trai, thả thính thì anh ta không chịu.

Cảm giác bất lực của tôi hiện tại giống như là thái giám nhìn thấy vợ mình.

Mất hứng quay về, tôi lại bị phạt thêm mấy ly rượu.

Lúc tôi nhào vào người bố ruột của con mình, đầu óc tôi đang mơ màng, cũng không nhớ rõ mặt người ta, chỉ nhớ mang máng có thấy cái đuôi lông xù màu trắng.

Lúc tỉnh lại, bố của nhóc con đã không thấy tăm hơi đâu cả.

23.
Ba tháng sau, ngày hôm nay.

Tôi nhìn Vệ Khâu đang cuộn mình thành một cục nằm trên giường cứ cảm thấy càng nhìn càng quen mắt, tư thế này sao lại giống con tôi thế nhỉ.

Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, ngay sau đó Vệ Khâu liền hiện nguyên hình.

Tuy rằng chỉ là vài giây, nhưng tôi vẫn c𝐡ết lặng đi.

Chờ anh ta tỉnh lại, tôi liền bắt đầu thẩm vấn.

“Anh cũng là giống cáo?”

“Cáo chín đuôi.”

Đối tượng bị tình nghi là bố ruột của nhóc con lại nhiều thêm một người.

“Anh từng đến khách sạn này bao giờ chưa? Đi cùng ai?”

Vệ Khâu liếc mắt nhìn tôi một cái, từng câu từng chữ nói:

“Từng đến rồi, cùng em.”

Câu trả lời sảng khoái làm tôi không biết phải nói sao.

“Vậy bố ruột của nhóc con nhà tôi……”

“Là anh.”

Tôi đánh bôm bốp loạn xạ lên người Vệ Khâu.

“Anh là cái đồ cáo thối tha, cáo xấu xa, vì sao không nói cho tôi biết!”

Vệ Khâu kìm chặt lấy tay của tôi, đặt ở trước ngực.

“Bởi vì lúc đó anh còn đang trong kỳ đánh giá .”

What?

Hồ ly cũng có kỳ đánh giá ?

Tôi đọc ít sách lắm, Vệ Khâu anh đừng có mà lừa tôi.

“Thanh Khâu có lệnh, cáo chín đuôi trưởng thành có thể tới thế giới loài người sinh sống thử, thời gian đánh giá là ba tháng. Căn cứ vào biểu hiện ở thế giới loài người mới quyết định có đậu hay không, ngày hôm qua anh mới vừa đậu, vẫn chưa kịp nói với em.”

“Nếu đánh giá mà không đậu thì sẽ thế nào?”

Tuy rằng Vệ Khâu nói anh ấy đã vượt qua kỳ đánh giá , nhưng tôi vẫn tò mò.

“Suốt đời không được đến thế giới loài người nữa.”

Quả thật là một quy định không có nhân tính.

“Thế nên anh mới không nói cho tôi biết?”

“Thay vì nửa đời sau phải chịu nỗi khổ chia ly, tương tư thì chi bằng trước hết không nói với em làm gì. Dù sao, ba tháng cũng không lâu lắm.”

“Mịe kiếp, suy nghĩ vớ vẩn gì thế.”

Vệ Khâu bất đắc dĩ cười cười.

“Trước mặt người mẫu đã ký kết hợp đồng nói tục, trừ hai trăm.”

Trừ hai trăm thì thì trừ hai trăm.

Hôm nay tôi phải nói cho đã, tôi còn muốn giở trò lưu man𝐡 với người mẫu đã ký kết hợp đồng nữa cơ!

“Thật ra thì tôi cũng không phải con người.”

Vệ Khâu nhìn tôi bằng ánh mắt rất có hứng thú.

“Ồ?”

“Tôi là một cái vỏ ốc ngoài bờ biển, tên gọi: Em là bảo bối của anh.”

*Tác giả chơi chữ: 贝壳 [bèiké ] : vỏ ốc - 沃氏泥德堡贝[Wò shì ní dé bǎo bèi ]: phát âm giống như 我是你的宝贝 [Wǒ shì nǐ de bǎobèi]. Chơi chữ đồng âm 贝.

Chú cừu nhỏ, xem như em đã chọc ghẹo anh thành công rồi đấy nhé.

24.
Ngụy Loan nghe nói kỳ đánh giá của Vệ Khâu đã qua rồi, còn cố ý gọi điện đến chúc mừng tôi.

“Cậu cố ý đúng không? Đem cái đuôi cáo ra đây cho tôi xem xem.”

“Chẳng nhẽ tôi không phải là người giúp đỡ nhiều nhất à?”

Đánh lừa dư luận hả, con cáo xấu xa cố ý quấy rối, quả thật hèn hạ.

“Này con người, cô gặp may mắn lớn đó nha. Không nói đến việc xưa nay con nối dõi của cáo chín đuôi rất hiếm, diện mạo giống y Vệ Khâu như này lại càng là trăm năm ngàn năm mới ra đời duy nhất một con.”

Khá lắm con trai của ta, còn là trai đẹp ngàn năm có một nữa cơ.

Ở đầu dây bên kia, giọng của Ngụy Loan vẫn líu lo không ngừng.

“Ngày đó Vệ Khâu mới từ Thanh Khâu ra ngoài, vẫn còn chưa biết nói ngôn ngữ của loài người thì đã bị cô “cưỡ𝐧𝐠 é𝐩”.”

Trầm mặc ing…….

“Êy, cô là người “ngủ” với thế tử tộc cáo chín đuôi của Thanh Khâu đấy.”

Thật là… giật mình thế làm gì.

“Chẳng nhẽ tôi còn phải khép nép, cung kính xưng hô với anh ấy là Vệ Khâu thượng thần hay gì?”

Thế kỷ 21 rồi, thế tử cái gì chứ.

Tôi chỉ ghét cái cách xưng hô thế tử gì đó thôi chứ không có ý khác, vì điều đó khiến cho tôi có cảm giác sự chênh lệch giữa mình và Vệ Khâu không phải chỉ là hơi lớn.

Tuy rằng, vốn dĩ cũng không hề nhỏ, tới mức khác cả giống loài.

25.
Nhưng tôi cũng thấy buồn bực.

Sao Vệ Khâu lại không hiểu tiếng người thế?

Trong phim truyền hình, hồ yêu thường thường có bản lĩnh thông thiên.

Đừng nói là cùng loài người đối đáp trôi chảy, kể cả lấy sắc dụ người cũng không thành vấn đề.

Nhìn lại Vệ Khâu, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn bản lĩnh có nhan sắc.

“Em thấy người ta viết về hồ yêu, cũng không khổ như anh vậy.”

Có lẽ là bị tôi chọc tới chỗ đau, Vệ Khâu chẳng thèm để ý tôi nữa.

“Ồ, giận rồi sao?”

“Anh sống ở Thanh Khâu biết bao lâu, thuở nhỏ chỉ biết tiếng của loài cáo. Từ trước tới giờ chưa từng đến thế giới loài người, đương nhiên làm sao giống lũ cáo tầm thường tự tu luyện thành yêu trong thế giới loài người được.”

Nghe cũng rất có lý.

Quả nhiên, đàn ông không thể nói chính mình “không được”, cáo đực cũng như thế.

Suy nghĩ chợt lóe, tôi lại muốn nói thêm vài câu trêu tức.

“Nghe nói cáo đực biến thành hình người rồi thì đều là kẻ lưu manh đi trêu chọc con gái nhà lành.”

“Nói bậy, cáo chín đuôi một đời sẽ chỉ có một người bạn đời mà thôi.”

Vệ Khâu lập tức biểu diễn bộ dạng cáo lớn tức giận xù lông.

“Nhưng mà, loài người thì không chắc đâu nha.”

Ánh mắt tôi mang biểu cảm ngứa đòn như lũ husky, còn vị cáo chín đuôi kia có vẻ đang tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Thật lâu sau, Vệ Khâu với vốn từ ngữ thiếu thốn mới phun ra hai từ:

“Không được!”

“Anh không thể hạn chế tự do hôn phối của loài người như thế.”

Có lẽ, đây chính là cái giá phải trả cho một con cáo chín đuôi hiếm có khi yêu phải cô gái loài người xinh đẹp chăng.

“Nhưng chúng ta đã có con nối dõi cùng nhau.”

Tôi lập tức cười lớn.

“Chuyện này nói ra cũng không ai tin đâu.”

Một là không có chứng nhận kết hôn, hai là không có giấy khai sinh.

Tôi vẫn là một quý cô độc thân chưa chồng chưa con gì đâu đấy.

Phiên dịch biểu cảm trên mặt của Vệ Khâu: Sao tôi lại gặp phải một người phụ nữ tồi tệ không biết chịu trách nhiệm như em?

Chơi lớn rồi, lại làm cho vị cáo chín đuôi mặt lạnh này tức giận nữa.

“Loài người quả nhiên là loại bạc tình.”

Chụp mũ như này loài người không nhận đâu, chỉ có tôi như vậy mà thôi.

26.
Một năm qua đi, con trai tôi càng lớn càng đẹp.

Tôi cảm thấy, đây hoàn toàn là vì nó được di truyền nhan sắc của tôi.

Vì thế, chẳng ít lần tôi mặt dày mà không ngừng tranh cãi với Vệ Khâu.

Cho đến gần đây nhóc con bắt đầu thời kỳ thay lông đáng xấu hổ, trông cứ như một cái chổi lông gà.

Tôi và Vệ Khâu mới bắt đầu khiêm tốn với nhau.

“Vợ yêu, anh cảm thấy con mình giống em hơn đấy.”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi.

“Đâu, không không, giống anh nhiều hơn chứ.”

Đứa con trai bị ghét bỏ của chúng tôi buông món đồ chơi xuống, ngây ra tại chỗ.

Trong khoảnh khắc đó, thế mà tôi lại nhìn ra sự kinh ngạc nơi đáy mắt của bé cáo con nhà mình.

Vệ Khâu càng chê bai nó hơn.

“Đây là gấu bông gắp ra từ máy gắp thú, loại mà gắp được cũng không vui gì cho lắm ấy.”

EQ thấp: Trông cứ như gấu bông đồ chơi rẻ tiền.

EQ cao: Gấu bông gắp ra từ máy gắp thú, loại mà gắp được cũng không vui gì cho lắm.

Xin tha thứ cho tôi khi tiếp tục chối bỏ trách nhiệm một cách nhẫn tâm như thế!

“Nếu có thể di truyền được nhan sắc của em thì tốt rồi, em thường xuyên vì nhan sắc của mình quá mức xinh đẹp, không giống với mọi người mà sinh ra tự ti.”

Vệ Khâu không thể nhịn được cười.

“Vợ yêu, sự mặc cảm, tự ti của em chắc đến từ việc tự tin thái quá đấy.”

Đi hơi xa rồi nha?

Công kích tôi đúng không?

Cáo cũng thuộc họ chó, thảo nào Vệ Khâu lại “chó” như vậy.

Tâm tình không vui nữa rồi, tôi nghẹn ngào, nức nở:

“Quả nhiên, cáo đực là kẻ lưu manh, có được rồi thì sẽ không biết quý trọng nữa.”

“Anh như vậy khi nào….”

Hôm nay Vệ Khâu dám phản bác tôi, nói không chừng ngày mai liền dám bạ𝐨 lự𝐜 𝐠𝐢𝐚 đình.

Nghĩ đến đây, âm lượng của tôi đột nhiên tăng lên, tốc độ cực nhanh:

“Trong trò chơi, sức mạnh không bằng người khác chỉ có thể im lặng, trong tình cảm, bị vứt bỏ cũng không thể nói gì hơn!”

“Hả? Em nói chậm một chút, không hiểu.”

Hệ thống ngôn ngữ của Vệ Khâu vẫn còn hạn chế, cãi nhau cũng không thể cãi cho đã.

Rốt cuộc cũng không phải là tiếng mẹ đẻ, không chiếm được ưu thế.

Tôi thở dài.

“Thôi bỏ đi, mặc dù bố con các người 𝐧𝐠ược đã𝐢 tôi trăm ngàn lần, tôi vẫn phải nấu cơm canh nóng hổi cho các người ăn.”

Vệ Khâu cùng nhóc con nhanh chóng liếc nhau một cái.

“Thôi… thôi mà?”

Tôi, Ôn Hàm, là một nhiếp ảnh gia nuôi mộng trở thành streamer ẩm thực.

Có thể lên phòng khách, xuống phòng bếp, đủ để làm tất cả những người mẹ, người vợ tốt trên thế gian này cảm động.

27.
Mặc dù hai bố con nhà nó đau lòng vì tôi cực khổ, nhưng tôi vẫn xuống bếp thể hiện tài năng, bận túi bụi, rất nỗ lực nghiên cứu ra những món ăn cân bằng dinh dưỡng cho hai bố con.

Sau khi hoàn thành mọi thứ, móng vuốt lông xù đột nhiên giữ tay tôi lại.

Ánh mắt khẩn cầu kia hệt như đang nói:

“Mẹ, mẹ không cần phải nỗ lực nghiên cứu ra mấy món khó ăn như thế.”

Tôi: “.......”

Tính cách của thằng nhóc này với bố nó đều khó hầu hạ giống hệt nhau.

“Không ăn thì phải làm sao? Con định đói chết hả?”

Nói xong, tôi lại múc một muôi đầy vào bát nó.

Dù sao cũng là mẹ ruột, không phải là cô bán cơm căng tin hay “run tay”.

Kết quả là nhóc con trông cứ như sắp nôn đến nơi.

Nhìn thấy tình hình không ổn, Vệ Khâu cẩn thận khuyên bảo tôi.

“Hay là đi ra ngoài ăn?”

Rõ ràng Vệ Khâu đã hóa thành hình người cũng lâu rồi, nhưng cái miệng 36 độ của anh ấy tại sao lại có thể nói ra mấy lời lạnh lùng như thế, thật không có tình người?

“Cáo không được kén ăn như vậy.”

“Vốn dĩ không kén, nhưng bây giờ không kén ăn là toi đấy.”

Lời này làm cho tôi cùng tay nghề của tôi đều cảm thấy xấu hổ.

Mà bên chân, nhóc con không ngoan ngoãn nào đó ngay cả một miếng cũng chưa nếm đã muốn bỏ chạy.

Một tay tôi liền lôi nó quay lại.

“Mẹ cực khổ nấu cơm, con làm như thế với mẹ có được không?”

Dùng đạo đức cao cả đi buộc tội người khác, tôi rành nhất!

Ngay sau đó cáo con của tôi liền nói nhỏ vài câu, nhưng tôi chẳng nghe hiểu lấy một chữ nào.

“Phiên dịch!”

Phiên dịch viên tiếng trung – ngôn ngữ cáo chín đuôi ngài Vệ Khâu lập tức online.

“Con nó nói, mẹ có thể không cần nấu cơm, dù gì ở đây cũng không có con cáo chín đuôi nào thật sự muốn ăn đâu.”

“Các người………các người…………”

Tôi ôm lấy ngực, lòng tôi đau quá!

Sự nghiệp của tiên đế mới gây dựng được một nửa đã gặp phải hiện thực nấu cơm dở ẹc nên băng hà.

28.
Sau trận chiến lần này, Vệ Khâu hoàn toàn cướp đoạt quyền lực của tôi.

Lui một bước càng nghĩ càng giận, tôi quyết định phán xử Vệ Khâu ở 𝐭ù không vợ.

Bỏ nhà đi, tỏ ý kháng nghị.

Kẻ lưu manh: “Người đâu?”

A, cô gái xinh đẹp như tôi quả thật làm cho kẻ lưu manh nhớ mãi không quên.

Cô gái xinh đẹp: “Dù có trói được thể xác cũng không giữ được linh hồn.”

Kẻ lưu manh: “Nói tiếng người đi, không có hiểu.”

Xuyên suốt một đoạn tình cảm, chướng ngại ngôn ngữ là khoảng cách khó vượt qua nhất.

Nhưng, không vượt qua được thì đừng vượt nữa.

Cô gái xinh đẹp: “Không hiểu thì đừng nghe nữa.”

Không có ý gì khác, chỉ là từ đầu đến chân đều muốn tạo phản thôi à.

Vệ Khâu dùng tiếng cáo gửi một tin nhắn thoại, còn không thèm phiên dịch.

Muốn nói gì thì nói, chị đây không hiểu!

Từ đây không liên lạc, càng yên tĩnh chứ sao, nhưng yên tĩnh không nổi một lát, Vệ Khâu lại tìm tới rồi.

Tôi tỏ vẻ thanh cao đứng chắn ở cửa.

“Sao anh biết em ở đây?”

“Thăm lại chốn cũ, nhìn vật nhớ người, mánh khóe mà em hay dùng.”

Trải qua sự ân cần dạy bảo của tôi, giờ Vệ Khâu đã biết dùng thành ngữ rồi.

Tôi yêu con cáo đực này đến chết đi được ấy!

“Cho em hôn xíu cái miệng xinh xinh biết nói lời hay này xem nào. Moa moa!”

Tôi chu mỏ tiến lên, Vệ Khâu dùng ngón tay chặn lại.

“Một vừa hai phải thôi, đồ lưu manh.”

“Ôi trời, chết dưới thân mỹ nam, thành quỷ cũng phong lưu.”

*Câu gốc là thành ngữ 牡丹花下死作鬼也风流 - Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Chuyện cũ rõ ràng ở ngay trước mắt, hình như tôi lại nhớ về lần đầu gặp mặt đêm hôm đó.

Lại thêm một chuyện tốt!

Tôi ngả ngớn đưa ngón tay gãi gãi cằm của Vệ Khâu.

“Chàng đẹp trai, kẻ lưu manh em đây cũng muốn thử qua niềm vui của Trụ vương.”

Người ta nói cáo đực sau khi biến thành hình người đều là kẻ lưu manh.

Đó là bởi vì chưa gặp tôi, so với lưu manh thì tôi còn lưu manh hơn đấy nhé!

Chưa có người yêu thì học hỏi tôi đi, tôi còn có con với cáo chín đuôi rồi cơ đấy.

Bởi vậy có thể chứng minh……………

Người có năng lực thật sự sẽ không bao giờ phàn nàn về hoàn cảnh (đầu chó bảo mệnh)

*icon người TQ hay dùng để nói đùa, ý nghĩa giống với chim cánh cụt.

 -Hoàn-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play