[Zhihu] TÔI SINH RA MỘT NHÓC HỒ LY

Chương 2


1 tháng


7.
Xoay người lại đối diện với ánh mắt mong chờ của sếp, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi nhanh chóng xụ xuống, trở về nói với sếp:

“Đàm phán thất bại.”

Trên mặt sếp hiện lên biểu cảm khó có thể tin được.

“Cậu ta trả giá trên trời hả?”

“Không phải, anh ta ấy à, hình như không hiểu tiếng người.”

Sếp nói tôi ác ý nhục mạ người mẫu hợp tác, tố chất kém, có ảnh hưởng vô cùng lớn, trừ hai trăm tệ tiền lương cảnh cáo.

Mỗi một câu đều đánh mạnh vào giới hạn của luật lao động.

Tôi: “???”

Tôi ăn ngay nói thật, làm gì trêu ai ghẹo ai bao giờ!

Loại nhà tư bản chỉ biết áp bức nhân viên như này chỉ có Mr. Krabs mới đấu lại anh ta thôi!

*Mr. Krabs sở hữu một cửa hàng burger và thích bóc lột nhân viên của mình.

“Anh không tin phải không? Tôi dẫn anh qua kiểm chứng.”

Tôi liền lôi kéo sếp mình đến trước mặt Vệ Khâu.

“Anh nói đi, đi nhảy việc có nghĩa là gì?”

“Ý chỉ……việc thay đổi trụ sở công tác.”

Tôi vội vã đến mức miệng bắt đầu nói lắp.

“Anh… anh…. Vừa rồi anh còn không biết nghĩa là gì cơ mà!”

Sếp:
“Nói dối, trừ hai trăm nữa.”

Vệ Khâu đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt đắc ý kiểu “tôi tiếp thu rất nhanh, mau khen tôi đi”.

Cười 𝐜𝐡ết, tưởng biết tra baidu là giỏi rồi hả?

*Baidu: một trang mạng xã hội của Trung Quốc, giống với Google.

8.
Tăng lương không thành, ngược lại còn bị trừ hai trăm.

Nỗi đau bị trừ tiền oan kéo dài đến lúc tan làm cũng chưa lành lại được.

Vậy mà, người khởi xướng còn cố ý lượn qua lượn lại trước mặt tôi.

“Chuyện nhảy việc mà cô nói ấy, tôi sẽ thử xem.”

Tôi tức giận trả lời anh ta:

“Ờ.”

“Người đại diện của tôi nói, đây không phải là chuyện tôi có thể tự quyết định được.”

Nếu không đồng ý, Vệ Khâu hoàn toàn không cần nói nhiều với tôi như thế làm gì.

Cho nên… anh ta đang giải thích với tôi sao?

Nghĩ đến chuyện tôi cũng có hơi sai, bỗng nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng.

“Cố gắng hết sức thế là được rồi, tôi hiểu mà.”

Tôi cảm giác sự tăng lương đang vẫy tay với tôi, nói: “Hi!”

“Thật ra, hôm nay tôi vẫn luôn muốn hỏi cô một chuyện.”

“Hỏi đi, hỏi đi.”

Tôi đang vui vẻ, giọng điệu cũng nhẹ nhàng đi không ít.

Không hề phòng bị, Vệ Khâu cúi người, ghé sát xuống chỗ cổ tôi, khẽ hít hít ngửi ngửi vài cái.

Bộ não của tôi lập tức đình chỉ hoạt động, đơ ngay tại chỗ, anh ta đang làm cái gì vậy!

“Người của cô, sao lại có mùi của con cáo khác?”

Giọng nói của Vệ Khâu trầm thấp, khàn khàn, mang theo chút cảm giác mê hoặc.

Không hổ là anh đẹp trai chơi hệ đào hoa, vô tình trêu chọc tinh thần người khác.

Kết quả trong đầu tôi giật thót một cái, quên mất mình vừa sinh một bé cáo con.

“Con 𝐦ẹ nó, tôi không bị hôi nách!”

Lời thốt ra khỏi miệng rồi tôi mới biết hối hận, vì tầm mắt của tất cả mọi người xung quanh đều đang đổ dồn lên người tôi.

Tôi xấu hổ tới mức muốn đào ngay cái đường hầm để có thể một mạch chạy trối chế𝐭.

9.
Về đến nhà, tôi cứ cảm thấy hình như bản thân đã quên mất điều gì đó nhưng trong lúc nhất thời nghĩ mãi không ra.

Chờ chút, đứa con của tôi!

Tôi suốt đường chỉ biết hối lỗi, chạy thẳng vào bệnh viện thú y.

“Xin lỗi, xin lỗi con, là lỗi của mẹ!”

Nhóc con tuy có tủi thân rên rỉ, nhưng rất nhanh lại nhiệt tình như lửa với tôi.

Bác sĩ nói đứa con của tôi là giống đực.

So với giới tính của nó, tôi càng muốn biết cha ruột nó là ai.

Sau khi có suy nghĩ này, tôi càng không thể dừng lại, ruột gan cồn cào.

Tôi liền viết thẳng một bài viết tìm cáo bố rồi đăng lên nhiều nền tảng xã hội lớn.

“Con cáo đực nhà ai mà không biết chịu trách nhiệm như thế? Có con rồi nhưng không thực hiện nghĩa vụ nuôi nấng, để lại cô nhi quả phụ thế này!”

Ảnh đính kèm là đứa nhỏ con của tôi.

Phải nói rằng, con trai lớn của tôi so với mấy bé cáo con mà tôi thấy trong vườn bách thú còn đẹp hơn gấp nhiều lần.

Nói vậy thì chắc chắn không thể thiếu được công lao từ gen đẹp của mẹ nó rồi.

Kết quả, một tên vô danh không quen biết nào đó trên mạng lại nhào vào body shaming con trai tôi.

Bình luận: [Nó sinh ra là thế này ấy hả? Xấu quá.]

Đâu ra một anh hùng bàn phím có mắt thẩm mỹ tệ đến thế!

Tên này đã chọc tức được tôi rồi nha.

Ngày trước thì công dung ngôn hạnh chứ bây giờ hả, ai động đến tôi, tôi xúc người đấy.

[Chỉ có bạn mở miệng 𝐜𝐡ó ra mới sủa gâu gâu thôi nhé.]

[Gu thẩm mỹ kiểu gì vậy trời, quả thật chẳng ra làm sao, để tôi đưa bạn đến tiệm cắt tóc trên thị trấn mở mang tầm mắt nhé (ý bảo tóc che mất tầm mắt) ]

[Có thời gian nhàn rỗi đi đánh giá người khác, không bằng đi bệnh viện kiểm tra xem mình còn sống được bao lâu.]

Sau khi mắng bậy một tràng, tôi lập tức “lóc” rồi report luôn.

Một câu nói tốt ấm ba mùa đông, một lời cay độc làm người sảng khoái.

*Thành ngữ Trung Quốc gốc là: 良言一句三冬暖,恶语伤人六月寒。 (Một câu nói tốt ấm ba mùa đông, một lời cay độc hại người lạnh sáu tháng.)

Ừm, tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.

10.
Nhưng tôi dám ở trên mạng mạnh mồm với người lạ thế thôi.

Ngày hôm sau đi làm, tôi chỉ biết vâng vâng dạ dạ, thấy Vệ Khâu còn tránh không kịp.

Dù sao thì tôi chỉ dám dở trò lưu manh với một anh đẹp trai chưa quen biết, chứ từ ngày anh đẹp trai ấy trở thành đồng nghiệp, tôi liền thành người hướng nội.

Sợ cái gì thì cái đó đến, tôi và Vệ Khâu chạm mặt nhau.

Tôi giấu đầu hở đuôi, ngồi xổm xuống làm bộ buộc lại dây giày.

Miẹ, quên mất mình không đi giày.

Tôi mặc niệm trong lòng:

Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi……

“Nhiếp ảnh gia Ôn đang làm gì vậy?”

Hy vọng tan biến.

Tôi đứng lên, ra vẻ nghiêm túc nhưng lại nói hươu nói vượn:

“Buộc dây giày, chỉ có người thông minh mới thấy được dây giày của tôi.”

Bộ quần áo mới của hoàng đế - phiên bản đôi giày của Ôn Hàm.

* “Bộ quần áo mới của hoàng đế” là một câu chuyện cổ tích của Andersen.

Vệ Khâu đi đến trước mặt tôi, cúi đầu nhìn đôi giày của tôi trong chốc lát.

“Thảo nào tôi có thể nhìn thấy.”

Anh trai này cũng biết nói dối không chớp mắt quá ha.

Tôi vừa định nói anh ta không thành thật, kết quả vừa nhấc chân lại phát hiện chính mình đang mang một đôi giày có dây.

Kì quái, rõ ràng tôi nhớ hôm nay mình mang giày cao gót cơ mà.

Gặp ma hay sao, khả năng cao là thần kinh tôi thật sự có vấn đề rồi.

“À phải, nghe nói hôm nay người chụp ảnh cho tôi không phải là cô?”

Không hiểu liền hỏi, loại ngữ khí chất vấn này là thứ mà một người mẫu nên có sao?

“Ai chụp chẳng như nhau.”

“Tôi cảm thấy cô chụp chuyên nghiệp hơn.”

Tôi ấy à, là người không cần khen ngợi, nhưng vừa có người khen liền hơi lâng lâng ngay.

Cố gắng giữ cho khóe môi không nhếch lên quá rõ, tôi nói:

“Trong thời gian làm việc không thể tùy ý thích gì được nấy như ý anh được đâu nha~”

“Nhiếp ảnh gia Ôn, đột nhiên tôi thấy cô hơi quen mắt.”

Anh ta chẳng nói gì nhưng lại cứ như có gì cũng đã nói ra hết.

Lòng tôi chợt động, tay run lên.

“Mặt đại trà.”

Má ơi, chắc không phải đã bị nhận ra rồi đó chứ?

Đừng mà, thật sự không cần đâu.

May mắn thay, câu Vệ Khâu đáp lại là:

“Chắc vậy.”

Tôi tưởng rằng đến đây anh ta sẽ dừng lại, không làm khó tôi nữa, nhưng cũng chỉ là tôi tưởng mà thôi.

“Nhưng cô đoán xem, tôi có thể nhớ ra mình đã gặp qua cô ở đâu hay không?”

Lòng tôi ngay lúc này có thể nói còn thấy kích thích hơn cả đi tàu lượn siêu tốc.

“Anh đoán tôi cầm thiết bị này có phải là để chụp cho anh không?”

Tôi tự hỏi tự đáp:

“Ây da, đoán đúng rồi! Anh hai, xin mời!”

Bộ dáng khom lưng cúi đầu của tôi cực kì giống thái giám nịnh hót thời cổ đại.

Vệ Khâu tạo dáng xong, tôi liền tạch tạch chụp một đống ảnh.

Lòng tôi chỉ nghĩ đến chuyện nhanh nhanh kết thúc công việc, nhưng anh người mẫu chạm vào là bỏng tay này hình như không có ý muốn dừng lại.

“Tôi cảm thấy hiệu quả chưa được tốt lắm, hay là chụp thêm vài tấm đi.”

Tăng ca trá hình?

Thù oán gì vậy?

Tội của tôi chưa tới mức này mà.

Tôi cảm giác chính mình đang đứng giữa ranh giới của tai nạn lao động và phi tai nạn lao động.

Hơn nữa còn là loại không được bồi thường hay trợ cấp.

11.
Ông sếp tư bản của tôi chưa gặp qua người mẫu nào chủ động yêu cầu chụp thêm ảnh nên càng thêm vững vàng với mong muốn mời Vệ Khâu về văn phòng làm việc, liền ngầm lại tạo áp lực cho tôi:

“Vệ Khâu không ký hợp đồng thì tiền thưởng cuối năm nay của cô cũng đừng mơ mộng gì nhé.”

Miẹ, thế là hợp lý dữ chưa?

Tôi đập bàn làm việc của văn phòng một cái rầm.

“Văn phòng nhiều người như thế, vì cái quái gì cứ phải là tôi đi khuyên anh ta ký hợp đồng!”

Ông sếp tư bản cười thật tự nhiên, niềm nở.

“Con bé này, hai người không phải là bạn bè sao? Quan hệ tốt vậy mà.”

Sao tôi không biết mình bỗng nhiên lòi đâu ra một người bạn như thế.

“Không quen, chớ nhận vơ.”

Ông sếp diễn tả hai từ “nham hiểm” một cách vô cùng hoàn hảo:

“Thật mà, Vệ Khâu nói đã có duyên gặp cô một lần.”

Quả nhiên Vệ Khâu anh ta nhớ rõ tôi!

Nhưng mà thế giới của người trưởng thành làm gì có hai từ “miễn phí”, tôi nghi ngờ tên Vệ Khâu này là chồn chúc tết gà, không có ý tốt.

12.
Nhưng, không quan tâm Vệ Khâu có âm mưu gì, cuộc chiến bảo vệ thưởng cuối năm của tôi đã bắt đầu nổ phát súng đầu tiên.

So với việc cứ vâng vâng dạ dạ, không bằng chủ động xuất kích.

“Vệ Khâu, buổi tối có rảnh không? Chị mời cậu đi ăn một bữa nhé?”

“Có thể đến nhà cô ăn cơm không?”

Trạng thái thật của tôi:

Năm phần dại ra + ba phần khiếp sợ + hai phần muốn nói lại thôi.

Sao tôi có cảm giác chính mình lại rơi vào thế bị động rồi.

“Không tiện? Trong nhà có bạn trai ở cùng?”

“Ờm………Cũng không hẳn là vì lí do này.”

Nào có ai vừa bắt đầu liền muốn đến nhà người ta ăn cơm?

“Vậy cứ thế chốt nha, đêm nay.”

Có ai đến kiểm soát người đàn ông này một chút dùm được không?

Anh ta còn chưa được cho phép đã chạy tới chạy lui trong lòng tôi đây này!

Quá mất lịch sự!

13.
Tính ra mà nói thì đây là lần đầu tiên tôi lái xe đưa một người đàn ông về nhà ăn cơm.

Nhưng mà tôi một lòng một dạ chỉ nghĩ đến việc nên đàm phán ra sao, xe cứ thế bất giác tăng nhanh tốc độ.

“Ôn Hàm, đừng sao nhãng.”

Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng truyền đến, tôi lập tức giảm tốc.

“Ồ, anh còn biết tên tôi là gì nữa kìa?”

“Ở quán bar hai tháng trước, lúc vừa mới gặp mặt chính cô nói cho tôi biết.”

<< B>>

Ngày hôm đó rốt cuộc tôi đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng vậy!

Tôi còn chưa lấy lại tinh thần thì Viên Tử Khôn gọi điện thoại đến gây thêm phiền phức.

Vừa mở miệng là:

“Hàm Hàm, em đang ở cùng ai? Bạn anh bảo vừa thấy em.”

Theo bản năng, tôi liếc nhìn Vệ Khâu một cái rồi đáp lại anh ta:

“Xã giao bình thường, anh đừng có lo quá nhiều như thế.”

Chia tay đã ba tháng rồi, sao người này vẫn còn chưa biết thân biết phận vậy?

May mà chia tay rồi, nếu không cái lần “ý loạn tình mê” hai tháng trước ấy đã bị kêu là ngoại tình……

“Anh giúp em hẹn bác sĩ tâm lý rồi, tuần sau gặp, đến lúc đó anh đi cùng em.”

“Tôi không bị bệnh! Cảm ơn đã quan tâm!”

Tôi trợn mắt, bực mình tắt điện thoại.

Chẳng nhẽ phải thực sự tìm được người yêu mới thì mới có thể dứt được cái loại “keo da chó” này à?

*keo da chó: từ ngữ mạng, chỉ loại người bám dai như đỉa.

Tôi buồn bực đập một phát vào vô lăng.

“Bạn trai cũ của cô cũng thật quan tâm cô, chia tay lâu như thế rồi vẫn còn để ý.”

Làm sao Vệ Khâu biết được đó là bạn trai cũ của tôi?

Tôi có từng nói hả?

Vừa rồi thậm chí tôi còn không nói ra tên của Viên Tử Khôn kìa, nhưng để tránh khỏi việc lại bị xấu hổ như khi nãy, tôi chọn im miệng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play