[Zhihu] TÔI SINH RA MỘT NHÓC HỒ LY

Chương 1


1 tháng


1.
Tôi… tôi đã sinh con rồi sao?

Nhưng… đây… là một con cáo lông lá bờm xờm cơ mà!

"Ngao~"

Nó biết kêu nữa?

Còn sống!

Tôi sợ tới mức chẳng để ý thân thể mình đang yếu ớt, nhảy bật lên, chỉ mong tránh đứa nhóc này càng xa càng tốt.

Tôi vừa cố dụi mắt, vừa cố véo cánh tay mình.

Đau quá, cho nên… đây không phải là mơ!

Tôi gào thét trong lòng, bị kích thích không khác gì đang chơi tàu lượn siêu tốc.

Thế nhưng tôi chỉ có thể kìm nén lại áp lực tâm lý để tiến lại gần.

Tôi run rẩy đến bế đứa nhóc có lẽ là… con trai tôi lên, lễ phép hỏi:

"Lần đầu gặp mặt, xin....xin chào?"

Đôi mắt đứa nhỏ còn chưa mở.

Nếu không phải có những âm thanh hừ hừ phát ra từ nơi cổ họng nó, tôi còn nghĩ nó đang ợ hơi cơ đấy.

"Xin hỏi, nhóc ... đang đói bụng hả?"

Không trả lời chắc là thừa nhận rồi.

Nhưng nhóc con này ăn cái gì? Hay nó cũng uống sữa bột giống chó con mèo con hả ta?

Lại một tiếng kêu thơ ngây, ngọt ngào vang lên.

Tôi khóc không ra nước mắt.

Ôi con yêu, mẹ biết con rất vội, nhưng mà con đừng quá vội như thế…


2.
Khi tôi đang luống cuống bế đứa nhỏ, người bạn trai cũ dây dưa với tôi suốt ba tháng không dứt bỗng gọi điện thoại đến, hẹn tôi ra gặp mặt.

Chuyện này dây dưa mãi không thôi cũng kệ đi, giờ còn muốn đến tìm tôi gây thêm rắc rối nữa hả.

Tôi kiên nhẫn đáp lại: "Không đi được."

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.

"Anh biết em còn chưa quên được, kỳ thật anh cũng....."

Đến lúc này rồi còn không quên được cái con khỉ!

Lòng tôi vô cùng rối ren, nói thẳng luôn chuyện mình vừa sinh con xong.

"Tôi bận ở nhà ở cữ, được chưa?"

Đầu dây bên kia, bạn trai cũ bật cười một tiếng.

"Đừng kiếm chuyện nữa, tuần trước chúng ta mới vừa gặp mặt."

Hơn nữa, từ lúc mang thai đứa nhóc này đến khi sinh ra nó, tôi cũng chỉ mất khoảng tầm hai tháng.

Hình như.....quả thật không có sức thuyết phục cho lắm.

Quan trọng là, tôi cũng không biết bố của đứa nhỏ này là ai.

Tôi thực sự không biết nói gì hơn.

"Cho nên tôi phải mang con mình đến trước mặt anh, anh mới tin có phải không?"

Bạn trai cũ: "Ừm."

Những lời dùng để giải thích bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.

Mấy hành động này của Viên Tử Khôn, tôi gọi là:

Không tìm được mối khác ngon hơn nên quay lại dây dưa cùng tình cũ.

3.
Một tiếng đồng hồ sau.

Bạn trai cũ nhìn nhóc cáo con trong vòng tay tôi, bỗng rơi vào trầm tư....

"Giờ thì anh tin rồi chứ?"

Viên Tử Khôn thở dài.

"Không ngờ rằng sau khi chúng ta chia tay, trạng thái tinh thần của em lại thành ra như vậy, đều là lỗi của anh."

Rồi xong, mọi chuyện càng ngày càng trở nên thú vị.

"Anh trai à, anh có thể đừng dát vàng lên mặt nữa có được không?"

Tôi không chịu nổi anh ta nữa rồi, chứng ảo tưởng một khi phát tác thật sự tra tấn người khác quá đi mất.

Tôi thừa nhận, trạng thái tinh thần của tôi hiện tại đang ở bên bờ vực thẳm.

Nhưng tất cả đều do tôi vừa sinh ra một con cáo con!

Nghe tôi giải thích vất vả một hồi nhưng Viên Tử Khôn vẫn bảo trạng thái tinh thần của tôi không quá khả quan, còn muốn dẫn tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, tiện thể mang luôn cáo con tôi mới sinh đến gửi lại cho sở thú.

Muốn chia rẽ mẹ con chúng tôi?

Anh mơ đi!

Tôi hóa thân thành Khả Vân*, gắt gao ôm đứa nhỏ không buông tay.

*Nhân vật Lý Khả Vân trong Tân dòng sông ly biệt.

"Hàm Hàm, em bình tĩnh một chút, nuôi cáo hoang dã phi pháp sẽ bị phạt đấy, sau này con của chúng ta sẽ không làm được trong nhà nước đâu.”

Cạn lời, ai nói muốn có con với anh ta vậy.

Tôi nỗ lực tranh luận:

“Nó là do tôi sinh đó. Tôi sinh! Không phải là nuôi dưỡng phi pháp!"

Viên Tử Khôn hoàn toàn không biết phải làm sao.

"Hôm nào anh lại đến thăm em sau, em cứ bình tĩnh lại trước đã nhé.”

Tôi uyển chuyển từ chối:

"Đừng đến đây nữa."

Viên Tử Khôn vài lần muốn nói lại thôi:

"Tinh thần của em thực sự không ổn đâu, nên kịp thời chữa trị.”

Tôi không bị điên! Tôi rất bình thường!

Thế giới này chỉ có một mình tôi tổn thương….


4.
Nhưng mặc kệ có thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Đưa nhóc con đến bệnh viện thú y xong, tôi vội chạy đến văn phòng làm việc.

Vừa vào liền nhìn thấy bộ dạng mê trai của trợ lý:

"Sao thế? Mùa xuân đến rồi à?"

"Hôm nay chuẩn bị chụp ảnh cho một anh người mẫu siêu hot, tên là Vệ Khâu, cực kì đẹp trai."

Quả thật vẫn là cô bé mới ra trường, chưa đủ chững chạc.

Không giống như tôi, nhìn thấy trai đẹp, lòng vẫn “vững như thái sơn”.

"Xem kìa, xem kìa! Vệ Khâu đến rồi.”

Bầu trời như bị rạch ngang một đường, Vệ Khâu xuất hiện thật chói lòa.

Tôi nhìn theo hướng trợ lý đang chỉ tay.

Một gương mặt đẹp như tượng tạc rơi vào tầm mắt.

Đây không phải là khuôn mặt trong mộng của tôi hay sao!

Không chỉ mang vẻ cao quý, mà còn là sự kết hợp giữa cảm giác trần tục nhưng lại vô cùng tiết chế.

Đôi mắt cáo điển hình khiến chàng trai ấy trông vừa đáng yêu lại vừa mang khí chất lạnh lùng.

Từ lúc tôi làm thợ chụp ảnh đến giờ, cho dù bị vây quanh bởi toàn mỹ nam mỹ nữ, cũng chưa một lần bị sắc đẹp làm cho mờ mắt.

Vậy mà đến khi nhìn thấy khuôn mặt ấy lại khó kiềm chế được, còn hơi rung động nữa.

"Thật sự rất đẹp trai.”

Bốn trừ ba bằng một, một chút đẹp trai.

Ở thời điểm chẳng có gì trong tay, lại gặp được anh đẹp trai thứ 365 mình muốn cùng yêu đương.

Trong lúc tôi còn đang say mê với vẻ đẹp ấy, anh người mẫu càng ngày càng đến gần.

Hửm?

Sao lại trông quen quen thế nhỉ?

Ôi mẹ ơi, kia chẳng phải là anh đẹp trai bị tôi “nhúng chàm” ở quán bar trong đêm đó đây sao!

5.
Quả nhiên tôi là một kẻ chung tình.

Chung tình với cái đẹp, hai lần đều rung động với cùng một anh đẹp trai.

Nhưng ông trời lại tuyệt đường người, lần gặp mặt đầu tiên trong đêm đó không mấy hòa hợp.

Anh ta chắc sẽ không còn nhớ rõ tôi là ai chứ!

Tôi rùng mình một cái.

“Xin chào, tôi là người mẫu của quảng cáo lần này.”

Ui cha, hóa ra anh ta còn biết nói chuyện.

Ở quán bar ngày hôm đó anh ta không nói một lời nào, tôi còn tưởng là một người câm.

Để giảm bớt sự xấu hổ trong lòng, tôi chỉ có thể nói một câu:

“Được rồi, làm việc thôi.”

Cũng may anh chàng Vệ Khâu này lúc nghiêm túc làm việc thì vô cùng chuyên nghiệp.

Khuôn mặt kia đúng không hổ là tác phẩm đắc ý của Nữ Oa nương nương.

Thật sự là dù chụp thế nào cũng đẹp, thậm chí lúc làm hậu kỳ, tôi cũng không cần phải tăng ca để chỉnh ảnh.

Trong lúc lật xem ảnh chụp, bên tai tôi đột nhiên vang lên một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng:

“Tôi phối hợp như thế đã được chưa?”

Phản xạ có điều kiện, tôi không thèm nghĩ ngợi đã trả lời:

“Không tồi, nói thế nào nhỉ, khí chất cao quý, rất phù hợp với yêu cầu của sản phẩm.”

Tên nhóc này trời sinh ra đúng là để làm nghề người mẫu rồi.

Ấy, không đúng không đúng, không thể đem suy nghĩ trong lòng nói ra hết như thế được.

“E hèm.”

Tôi hắng giọng vài tiếng.

“Ở khía cạnh tạo dáng thì anh vẫn có vấn đề hơi lớn đấy.”

Vệ Khâu nhướng mày, nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

“Vậy tôi phải làm thế nào mới có thể tiến bộ?”

“Nào, cho tôi phương thức liên lạc, tôi chỉ cho anh.”

“Mưu mô của cô đều hiện hết lên mặt rồi kìa.”

Chẹp chẹp, đầu năm nay mọi việc chẳng suôn sẻ gì cả.

Ngay cả anh đẹp trai ngốc nghếch cũng trở nên thông minh hẳn, không dễ lừa nữa rồi.

6.
Không lấy được phương thức liên lạc của người mẫu đẹp trai cũng thôi đi, vị sếp đang âm thầm quan sát tôi còn lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của tư bản.

Anh ta nhìn về phía tôi nháy mắt ra hiệu, lén lén lút lút gọi tôi qua.

𝐌ẹ nó, vốn đã phiền, nay lại càng phiền hơn.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy câu nói “không ai đánh kẻ mặt cười” sai quá sai.

“Nếu cô có thể mời Vệ Khâu tới văn phòng của chúng ta thì tôi tăng lương cho cô ngay.”

Chỉ có mỗi tăng lương mà thôi, tôi vừa định từ chối một cách thoải mái, nhưng là một người có hệ số Engel cao, tôi nuôi sống chính mình còn khó, bây giờ, lại thêm một đứa nhỏ phải lo.

*Hệ số Engel càng cao, mức thu nhập trung bình càng thấp.

Sau khi đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, tôi đã cúi đầu trước tư bản.

Trong ánh nhìn chăm chú của vị sếp đang vui sướng, tôi bước đến bên cạnh Vệ Khâu một cách rất khó khăn.

“Vệ Khâu, sắp tới anh có dự định nhảy việc không?”

Kết quả á, Vệ Khâu lại giống y chang lần trước, nhìn tôi chằm chằm mà mãi một lúc lâu cũng chẳng nói gì.

Tôi ra vẻ ngốc nghếch lắm tiền:

“Nếu thật sự không được, anh cho tôi một cái giá đi.”

“Nhảy việc là ý gì?”

Không đồng ý thì không đồng ý thôi, có sao đâu.

Sao lại giống hệt hồi gặp ở quán bar, giả vờ không hiểu tiếng người chi vậy?

Trong lòng tôi thấy hết sức khinh thường, nhưng lại không thể bỏ của chạy lấy người.

Dù sao cũng là người làm việc lớn, từ trước tới nay đều không bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt.

“Ký kết hợp đồng, hiểu không?”

“Có từng nghe.”

Khá khen cho một câu có từng nghe, tôi tức ứa gan.

Nụ cười này tôi vì bản thân mình mới cười:

“Không muốn nhảy việc thì thôi, không nhất thiết phải như vậy.”

“Tiếng Trung của tôi không tốt, có đôi lúc không hiểu nghĩa cho lắm.”

Nói như thế, chẳng nhẽ anh ta là người ngoại quốc?

Vậy tôi vừa nãy……thật là đáng 𝐜𝐡ết.

“I……..I can speak…….ờm, ing sờ lịch, ọe.”

Hành tẩu giang hồ ít nhiều cũng phải có tí kĩ năng, ai mà không biết vài câu tiếng anh kia chứ.

Não của Vệ Khâu vẫn còn đang trong quá trình phản ứng……..

“Ọe? Ọe cái gì?”

Cái tên Vệ Khâu này thực sự rất biết cách từ chối người khác.

“Không hiểu thì thôi!”

Ai mà chẳng có tí tính xấu chứ.

“Chờ chút, cô vẫn chưa nói cho tôi biết nhảy việc là gì.”

Tôi ngờ vực, ngoái đầu nhìn.

Người đàn ông này đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt” với tôi sao?

Hừm, thật là thú vị, anh ta đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play