[Zhihu] CHUYỆN TÌNH NGƯỜI CÁ

Chương 2


1 tháng


13,
Vớ vẩn.

Sao nó lại hối hận.

Chắc chắn là nó đang do dự không biết ăn phần nào của tôi trước.

Người cá giơ móng vuốt có cái màng về phía đỉnh đầu tôi.

Cứu mạng.

Nó muốn ăn phần đầu tôi trước.

Tôi nhắm mắt, cả người run lên.

Móng vuốt có màng chạm chạm vào đỉnh đầu tôi, vụng về xoa xoa.

Hả? Xoa?

Tôi nhìn người cá, không hiểu mục đích của nó.

Thấy tôi ngừng khóc, người cá giống như được cổ vũ, nó vừa thành kính, vừa nghiêm túc lặp lại động tác xoa đầu tôi.

Ngay lập tức.

Một số kí ức hiện lên trong tâm trí tôi.

14,
Một năm trước, tôi vừa tốt nghiệp, bắt đầu tiến vào sở nghiên cứu.

Lúc ấy người cá này vừa bị tóm được, vô cùng hung dữ, khiến vài người chăm sóc bị thương nặng.

Sau khi sở nghiên cứu bàn bạc đối sách.

Họ quyết định để tôi thử.

Lý do bên ngoài: Con gái, dáng người nhỏ nhắn, thân thiện, người cá sẽ không cảm thấy bị u y h i ế p.

Lý do thực tế: Đôi mắt trong veo, n gu xu ẩn, cần gấp chứng chỉ thực tập.

Trước khi tôi bước vào, thầy Bạch lén kéo tôi sang một bên dặn dò.

“Việc này không dễ làm, không cần nghiêm túc đâu, hiểu chưa?”

Tôi gật đầu.

“Không phải chỉ là một con cá thôi sao, em giải quyết được.”

Lúc này thầy Bạch mới yên tâm cho tôi bước vào.

Sau khi vào phòng nuôi, tôi tiến thẳng đến bể cả.

Mở nắp, thò tay vào vuốt ve đỉnh đầu nó.

Dịu dàng nói chuyện, an ủi.

“Yên tâm đi, trước kia chị làm việc parttime ở quán cà phê mèo, chị chăm sóc mèo rất tốt, chăm cá cũng chẳng kém.”

“Hôm nay, chị sẽ sờ cho em thoải mái.”

Dưới kĩ thuật điêu luyện của tôi.

Ban đầu người cá có phản kháng, nhưng về sau đã dần dần thích ứng.

Đôi khi nó còn cọ mặt vào tay tôi một chút.

15,
Một con mèo dễ nổi nóng cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn nếu bộ lông của nó được chải mượt.

Một con cá cáu kỉnh cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn nếu chạm vào đỉnh đầu nó.

Trong hai tháng liên tục, tôi mang những hải sản chuẩn bị cho cá đến bón cho nó ăn.

Thùng đầy đi vào, thùng rỗng đi ra.

Mọi người đánh giá tôi rất cao.

Chỉ có thầy Bạch là cau mày.

Sau khi xem kĩ camera, thầy chuyển tôi sang một vị trí khác.

Từ một người chăn nuôi thăng chức thành nghiên cứu viên.

Từ đó về sau, tôi rất ít khi gặp được người cá.

Làm thực tập sinh nghiên cứu, ngày ngày tôi đều ở phòng máy ghi chép, giám sát số liệu.

Trải qua mười tháng cố gắng không ngừng nghỉ, tôi chính thức thăng chức lên nghiên cứu viên.

Không ngờ vừa mới chính thức được vào phòng thí nghiệm.

Đã bị người cá bắt đi.

16,
Quay lại hiện tại.

Nhìn những hành động vụng về của người cá.

Hình như nó đang bắt bước hành động dỗ dành của tôi ngày xưa.

Vì vậy…

Hiểu rồi.

Giống như một con mèo làm nũng muốn được chải lông.

Người cá cũng dùng điệu bộ này để gợi ý.

Tôi ngập ngừng đưa tay lên xoa xoa nó.

Nó không kháng cự, âu yếm cọ vào lòng bàn tay của tôi như trước.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì ra là thế.

Tôi ồm chầm lấy nó, vuốt nhẹ mái tóc, vỗ nhẹ lưng.

Dưới sự mát xa đỉnh cao của tôi.

Tâm trạng nó dần ổn định, nhiệt độ cơ thể giảm xuống.

Cuối cùng, tôi mệt mỏi và buồn ngủ.

Ôm người cá ngủ thiếp đi.

17,
Người cá vừa phân hóa giới tính, giống như con rắn vừa mới lột da.

Da mềm, trắng, mỏng, mịn màng…

Nhưng, tại sao lại có một vết sưng?

Tôi cố gắng mở to đôi mắt ngái ngủ của mình.

Ồ, bàn tay tôi đang đặt lên cổ người cá, sờ lên yết hầu.

Thì ra là yết hầu, còn tưởng là cái gì khác.

Tôi nhắm mắt lại, muốn đi ngủ tiếp.

Đầu óc đột nhiên ngứa ngáy, bộ não nghĩ đến cái gì đó.

Tôi bật tỉnh ngay lập tức, kinh ngạc nhìn người cá.

Trước kia nó đẹp đến mức không phân biệt được là nam hay nữ.

Giờ thì hay rồi, mặt góc cạnh, đẹp trai.

Móng vuốt có màng đã biến thành những ngón tay trắng nõn thon thả, vai rộng eo nhỏ, còn có cơ bụng tám múi.

Á đù, đây là cá đực.

Tôi lau nước miếng.

Trái với con người, ở thế giới động vật, vì để thu hút được giống cái, giống đực thường sẽ xinh đẹp hơn giống cái.

Người cá cũng như vậy.

Có gương mặt này lo gì không lấy vợ được chứ?

18,
Người cá lưu luyến nhìn tôi.

Giơ tay ra ôm tôi, hôn chụt một cái vào trán tôi.

Cọ nhẹ cằm lên đỉnh đầu tôi, nhỏ giọng thì thầm, “#$#%&***$#”

Bầu không khí lúc này rất mập mờ.

Những lời thủ thỉ bên tai tôi giống như lời thì thầm của những người yêu nhau.

Tim đập nhanh hơn, đôi chân thì mềm nhũn một cách khó hiểu.

Cảm giác này rất quen thuộc…

Hình như là…

Là…

Tụt huyết áp rồi.

Không sai, ùng ục, ùng ục,... cái bụng của tôi không ngừng đánh trống.

Người cá nhìn vào chiếc bụng phẳng lì của tôi với vẻ mặt hối lỗi.

Tôi giống như một món đồ ăn ngon lành, nó cúi xuống, thân mật liếm láp tôi.

Sau khi mặt tôi dính đầy nước miếng, cuối cùng nó cũng lề mề rời hang kiếm ăn.

19,
Từ hôm qua đến giờ.

Hành vi của nó rất kì lạ.

Vừa chiếm hữu, lại vừa muốn thân mật.

Câu thần chú đó thì cứ lặp đi lặp lại.

Khiến tôi rất khó chịu.

Tôi run rẩy, lấy đồng hồ ra gọi cho đàn anh Bùi Thanh.

Tôi vừa gọi, đầu dây bên kia đã nhấc máy.

“Alo, em sao thế? Cả đêm qua thầy lo lắng không ngủ được, em…”

Giọng nói líu lo của thầy Bạch vang lên.

Tôi cảm động hít một hơi, sau đó ngắt lời thầy.

Sau khi kể cho thầy nghe về chuyện người cá là giống đực, tôi nhờ thầy dùng máy giải mã ngôn ngữ sinh vật dịch hộ tôi “$^#&*#&!%@^%” có nghĩa là gì.

“Tra ra không thầy, nó có nghĩa là gì?”

“Ờm…” Thầy Bạch ngập ngừng nói, “Ờ… ừm… ờm… tạm thời con sẽ không nguy hiểu đến tính mạng, nhưng em phải chuẩn bị tinh thần vì khoa học mà hiến thân, chuẩn bị hiến thân, em hiểu không?”

Tạm thời không nguy hiểm tính mạng? Hiến thân?

Rùng mình một cái, tôi hiểu rồi.

Hu hu, tôi đoán đúng rồi.

Hu hu hu hu hu.

Con cá này dùng tôi làm lương thực dự trữ.

20,
Ầm một tiếng, giống như tiếng bàn ghế bị đạp xuống.

Đàn anh Bùi Thanh cố gắng hết sức kìm nén cơn giận của mình.

“Ngu Lạc, con gái phải biết yêu thương bản thân mình, anh tin em sẽ không làm anh thất vọng, đúng không?”

“Anh Bùi, anh bình tĩnh lại đi.”

“Cô Ngu, tôi là lãnh đạo của đội cứu hộ, cô nghe tôi nói trước, thông qua định vị của đồng hồ, tôi đã khoanh vùng được nơi cô ở, chúng tôi chuẩn bị cứu nạn trong phạm vi đó, điều cô cần làm bây giờ là hợp tác với chúng tôi…”

Nghe thấy hi vọng sống sót.

Tôi lại vui vẻ như xưa.

Yên lặng nghe kế hoạch cứu viện, tôi đ i ê n c u ồ n g gật đầu.

21,
Ban đêm.

Bị người cá ôm chặt trong lòng, tôi cố gắng vươn cổ nhìn ra phía cửa hang.

Nắm chặt đồng hồ trong tay.

“Cô nhìn thấy tia sáng không?”

“Không.”

“Được, đội B bật đèn lên, thấy chưa?”

Dưới biển tối đen như mực, một tia sáng xuyên qua, mang đến cho tôi hi vọng như ánh bình minh.

“Thấy rồi, tôi thấy rồi.”

Tôi run lên vì kích động.

“Từ góc độ của tôi nhìn thấy, chùm sáng nghiêng khoảng 45 độ về bên trái. Dựa vào độ sáng, tàu cứu nạn đang cách tôi khoảng mấy trăm mét.”

“Tốt, cô Ngu, chúng ta….”

Cuộc trò chuyện ngắt đột ngột.

Tôi xoay đồng hồ.

Xong đời, sập nguồn rồi.

Tôi lắc qua lắc lại đồng hồ.

Đến thời khắc mấu chốt hình lại không bật được.

Ánh đèn sáng lên, vẫn còn 1% pin.

Vui mừng quá sớm rồi.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, tôi có cảm giác mình như một con mồi đang bị thợ săn nhìn chằm chằm.

Có linh cảm chẳng lành.

Tôi nuốt nước bọt.

Giống như một chiếc máy móc rỉ sét, tôi từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh sáng yếu ớt của chiếc đồng hồ chiếu lên khuôn mặt người cá.

Không biết nó tỉnh từ khi nào, trong đôi mắt đen láy hiện ra một tia lạnh thấu xương.

22,
Khi tôi vẫn còn đang ngây ngốc, ánh sáng đã chiếu vào hang ổ.

Sau khi phát hiện ra tôi và người cá, ánh sáng dần dần tiến vào.

Sóng nước đung đưa.

Giọng nói căng thẳng và phấn khích của Bùi Thanh truyền đến.

“Đã phát hiện ra người cá, nhanh, mau liên hệ với đội B.”

Sắp được cứu rồi.

Hai tay tôi vung vẩy, dùng sức giãy dụa.

Muốn thoát khỏi người cá để chạy về phía tàu ngầm.

Trong cơn hoảng loạn và lo lắng.

Chát, một âm thanh vang lên.

Tôi choáng váng.

Tôi khựng lại, tay phải đau nhức.

Hiện lên trước mặt tôi là dấu tay im đậm lên má của người cá, vẻ mặt tủi thân của nó.

“Xin lỗi, xin, xin lỗi…”

Tôi chưa nói xong, người cá ôm chặt lấy tôi, chạy trốn xuống biển.

Bàn tay nó đặt lên lưng tôi, một túi bóng khí hiện ra ngay lập tức.

Túi khí quấn quanh người, tách tôi ra khỏi nước, giúp tôi không bị c h ế t ngạt.

“Nó muốn chạy, nhanh lên, mau b ắn nó.”

“Anh Bùi, cô Ngu còn trong tay nó, lỡ cô ấy bị thương thì…”

“Không cần nghĩ nhiều như thế, bắt người cá lại trước đã.”

“Bùi Thanh, anh điên rồi, đừng b ắn.”

Bộ khuếch đại âm thanh của tàu ngầm không có tắt.

Bùi Thanh trong phòng điều khiển cao cấp, cãi nhau với đội cứu hộ.

Người cá ôm tôi bơi nhanh quá, tôi không nghe rõ.

B ắn?

Họ muốn b ắn cái gì?

23,
Tôi nghiêng đầu nhìn lại.

Đèn của tàu ngầm sáng lên.

Một thiết bị giống như đôi cánh nhô ra.

Trên cánh là hàng ngàn lỗ tròn dày đặc.

Đây là…

Giây tiếp theo.

Vù vù vù…

Trong lỗ tròn bắn ra hàng ngàn sợi dây thép giống như cung tên b ắn thẳng vào tôi và người cá.

Mũi tên dày đặc như tiếng gọi của tử thần.

Nỗi sợ bao quanh trái tim tôi.

Vãi linh hồn.

Đây là đến cứu tôi, hay là đến để tiễn tôi?

24,
Người cá rất nhanh nhẹn và hoạt bát.

Nó giữ chặt tôi né qua né lại.

Tránh được sự tấn công này trong gang tấc.

Nó ôm tôi trong vòng tay, ánh sáng khác chiếu vào, nó nhận ra ở dưới nước không chỉ có một chiếc tàu ngầm.

Chỉ do dự một phút.

Nó đã nghĩ ra cách ôm tôi trốn thoát.

Ôm chặt lấy tôi, lặn sâu xuống đáy biến.

Tàu ngầm loại nhỏ lặn được tối đa là 250 mét.

Chỉ cần lặn sâu hơn 250 mét thì tàu ngầm không thể lặn sâu hơn được nữa.

Người cá có IQ rất cao.

Viện nghiên cứu phải mất hơn nửa năm mới bắt được nó.

Có lẽ là nhờ kinh nghiệm, nó đã phát hiện ra nhược điểm của tàu ngầm nhỏ.

25,
Tim tôi lỡ một nhịp.

Muốn ngăn cản nó lại.

Không phải người cá nào cũng thông minh.

Tôi chỉ là một con người yết ớt, nếu lặn sâu hơn 200 mét, áp lực nước sẽ chèn ép các cơ quan và màng nghĩ tôi, nghiêm trọng cũng sẽ mất mạng.

Mặc dù phi tiêu rất nguy hiểm.

Nhưng tôi cũng không muốn l iều mạng để trốn.

“Con người không thể chịu được áp lực của nước đâu.”

Tôi nóng lòng khuyên nhủ.

Người cá không hiểu, chỉ dịu dàng vỗ lưng tôi.

“Đừng xuống nữa, tôi c h ế t mất.”

Nó lại vỗ lưng tôi.

Tuyệt vọng không thể giấu.

Đời người chỉ có một lần c h ế t, có thể nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ như lông hồng, hoặc là, c h ế t vì không hiểu được ngôn ngữ.

26,
Lặn sâu một chút nữa, tôi càng khó chịu hơn.

Hai tai ù đi.

Hô hấp cũng khó khăn.

Cả người giống như một miếng bọt biển bị đè ép, cảm giác như toàn thân sắp bị ng hiền n át.

Tôi điên cuồng lắc tau người cá.

Cuối cùng, nó cũng phát hiện ra tôi không ổn.

Nó dừng lại.

Bàn tay trắng trẻo, mảnh khảnh đưa lên mặt tôi, xoa tới xoa lui.

Nó lo lắng lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không hiểu.

Từ hành động và biểu cảm ấy, tôi dường như đã hiểu.

Đó là sự bất lực và lo lắng.

Không ngờ tên người cá này cũng rất sành ăn, trong thời điểm nguy cấp thế này mà nó vẫn lo lắng cho nguồn lương thực dự trữ của mình.

Tôi muốn đấu tranh giành lại sự sống, mặc cho tôi biết điều đó là vô ích.

Tôi cố gắng nhấc nhóm tay chỉ lên phía trên.

Ý là chỉ cần đưa tôi lên trên là tôi khác sống được.

Mắt nó tối sầm lại.

Không chịu được áp lực nữa, tôi ngất đi.

Trước khi mất đi ý thức.

Tôi cảm nhận được có một ai đó mạnh mẽ nắm chặt cổ tay tôi, bơi về phía ánh sáng bên trên.

27,
Tỉnh lại.

Ánh sáng của đèn trên trần nhà khiến tôi chói mắt.

Tôi nhấc tay lên che mắt.

Sau khi khôi phục ý thức, toàn thân cảm thấy đau đớn, nhất là eo.

“Au ui, eo của tui.”

Tôi đau đến mức r ên thành tiếng.

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lưng tôi.

Tôi ngước mắt nhìn, “Đàn anh Bùi Thanh?”

“Ngu Lạc, em tỉnh rồi, cảm giác thế nào?”

Giọng nói vẫn dịu dàng như trước kia.

Nhưng đôi mắt lại mờ mịt, nhìn chằm chằm vào eo tôi một lúc.

“Con nhóc thúi…”

Tiếng tru tréo quen thuộc phát ra từ giường bên.

“Dừng lại.”

Tôi tranh thủ thời gian ngăn không cho thầy nói nữa.

Vịn vào đàn anh, tôi run rẩy ngồi thẳng dậy.

Ồ, vẫn còn sống.

28,
“Thầy Bạch, người cá đâu rồi?”

“Nó đưa em lên bờ, bị thương chạy đi rồi.”

“Bị thương rồi sao…”

Tôi lo lắng, bàn tay đang vịn vào Bùi Thanh siết chặt.

Thầy Bạch sờ tay lên cái đầu hói, kể lại toàn cảnh.

Hóa ra đó không phải ảo giác của tôi trước khi ngất đi.

Nó thật sự không do dự mà đưa tôi đến tàu ngầm.

Ôm tôi vòng quanh tàu ngầm, không tránh kịp, bị trúng mấy mũi tên.

Khi tàu ngầm mở ra, có người giữ chặt tôi rồi nó mới lặn xuống biển sâu.

Tôi càng nghe càng ngạc nhiên.

Biết được người cá dù có toàn thân đẫm m á u cũng không bỏ rơi tôi, kiên trì đợi đến khi đảm bảo an toàn cho tôi mới trốn đi.

Trong lòng tôi dâng lên cảm lúc khó tả.

Có hoài nghi, có áy náy, nhiều hơn hết là đau lòng…

“Sao người cá lại đưa em về, rõ ràng nó coi em là lương thực dự trữ, rõ ràng có thể…”

“Lương thực dự trữ?” Thầy Bạch cau mày, không hiểu ý tôi.

“Chẳng phải thầy bảo em phải sẵn sàng cống hiến hết mình cho khoa học, bảo em làm thức ăn cho nó sao…?”

“Đồ ngốc.” Thầy giáo chợt hiểu ra, “Em hiểu lầm rồi, nó coi em là…”

“Thầy Bạch.”

Bùi Thanh ngắt lời thầy.

Sau đó nắm chặt tay tôi.

“Ngu Lạc, những chuyện này không quan trọng nữa, em đừng suy nghĩ nhiều. Hiện tại em có thể bình an trở về, anh rất vui vẻ.”

Gương mặt dịu dàng, giọng điệu lo lắng…

Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn, giống như l ừa đ ảo vậy.

29,
Trong đầu tôi hiện lên một hình ảnh.

Dưới làn nước biển lạnh lẽo, qua ô cửa kính trong phòng điều khiển, khuôn mặt thờ ơ của anh ta hiện ra.

Bất chấp sự ngăn cản của mọi người, anh ta nhấn nút.

Sau đó, những chiếc phi tiêu bắn ra.

Tôi cảm thấy khó chịu.

Bối rối rụt lại bàn tay đang chạm vào anh ta.

Tiện thể tránh luôn ánh mắt của anh ta.

“Đàn anh, em muốn nghỉ ngơi, anh về trước đi.”

“Được, em nghỉ ngơi đi cho khỏe.”

Đàn anh chỉnh lại quần áo, từ từ đứng lên.

“Từ từ, chờ đã.” Tôi có chuyện muốn nói.

Tôi gọi Bùi Thanh lại, sau đó nói với anh ta và thầy Bạch.

“Sau năm ngày quan sát, em đã có đủ báo cáo về người cá. Lúc đầu nghiên cứu xong cũng muốn thả nó về với thiên nhiên, bây giờ nó chạy rồi, không cần bắt lại nữa đâu ạ.”

“Chuyện này,...” Người hằng ngày luôn thoải mái như thầy Bạch bỗng ngập ngừng.

Giống như làm chuyện xấu bị người khác phát hiện.

Đàn anh Bùi Thanh tiếp lời.

“Ngu Lạc, chuyện sau này anh và thầy sẽ giải quyết, em không cần quan tâm, nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong, đóng cửa lại.

30,
Tầm mắt của tôi chạm vào cánh cửa vừa đóng kín.

Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng dâng lên mạnh mẽ.

Ở những viện nghiên cứu khác, khi phát hiện ra loài mới, họ sẽ công bố trước công chúng.

Lúc trước Bùi Thanh nói anh ta chưa tìm kiểu kĩ nên tạm thời giữ bí mật.

Nhưng hiện giờ, rõ ràng các loại báo cáo đã rất đầy đủ, nhưng viện nghiên cứu vẫn che giấu sự tồn tại của người cá trong suốt một thời gian dài.

Trong lúc đó, tôi từng dò hỏi các đồng nghiệp khác, mỗi lần họ đều cười hi hi ha ha rồi lấp liếm bỏ qua.

Kì lạ nhất chính là, hình như ngoại trừ quan sát tập tính bên ngoài, họ còn muốn bí mật nghiên cứu cái khác.

Trong viện nghiên cứu có một phòng kiểm soát rất chặt chẽ, tôi chưa từng được bước vào đó.

Có lần, tôi thấy Bùi Thanh cầm mấy ống tiêm bước vào đó.

Tôi tò mò hỏi thăm.

Bùi Thanh nói đó là chất dinh dưỡng.

Nhưng khi tôi hỏi người chăm sóc, họ nói người cá không cần bổ sung thêm sinh dưỡng.

Càng nghĩ càng mệt mỏi.

Lần này, thủ đoạn truy bắt diễn ra rất khác thường, tôi có một linh cảm chẳng lành.

Có lẽ sau khi sự thật lộ ra ánh sáng, sẽ rất khó chấp nhận.

31,
Dưới gầm bàn…

Là nơi tốt nhất để nghe lén.

Vì vậy, tôi lẻn vào phòng thí nghiệm của thầy Bạch.

Sau khi nín thở ngồi dưới gầm nửa giờ, cuối cùng…

Bị tê chân.

Cảm giác máu chảy không thông, giống như bị ngàn con kiến cắn, tôi quyết định từ bỏ kế hoạch.

Ngay khi tôi cố gắng đứng lên, bắp đùi và bắp chân mở ra 45 độ.

Có một tiếng “bíp” từ ngoài cửa vang vào.

Đây là âm thanh mở khóa.

Tôi lại im lặng ngồi xổm.

Ngồi xuống đếm ống nghiệm.

Tiếng bước chân đến gần, từng người bước vào, tôi nhìn trộm qua kẽ hở góc bàn.

Thầy Bạch và Bùi Thanh đứng đối diện nhau, cả hai đều tỏ vẻ không hài lòng.

32,
“Sắp lật tung vùng biển này rồi, cũng không tìm được người cá, hay là từ bỏ đi.”

Thầy Bạch lên tiếng trước.

Bùi Thanh cười lạnh.

“Thí nghiệm gen cải tạo đã đến đoạn cuối cùng, cần có nội tạng của người cá. Chỉ cần thí nghiệm thành công, ông Đổng sẽ cho chúng ta thêm 30 triệu đô la Mỹ.”

Thầy Bạch đặt tay lên vai Bùi Thanh.

“Bùi Thanh, có lẽ đây là người cá cuối cùng còn lại trên thế giới. Trước đó, em làm thí nghiệm đã hại c h ế t hai người cá khác. Đối xử với các loài có nguy cơ tuyệt chủng như thế là không phù hợp với chủ nghĩa nhân đạo, đừng chấp mê bất ngộ nữa, nghe thầy…”

Bùi Thanh lùi lại vài bước, gỡ tay của thầy Bạch trên vai anh ta ra.

“Chấp mê bất ngộ? A, lúc trước em mời thầy gia nhập, thái độ của thầy không phải thế này.”

Thầy Bạch xấu hổ, ngập ngừng nói, “Khi đó, cháu trai của thầy cần gấp chi phí phẫu thuật, em cũng không nói rõ với thầy thí nghiệm này là…”

“Đủ rồi.”

Bùi Thanh ngắt lời.

Trước khi rời đi, anh ta lạnh lùng quay lại nói một câu cuối cùng.

“Thầy mau từ bỏ ý nghĩ này đi.”

33,
Thầy Bạch lo lắng đi đi lại lại trong phòng.

Cuối cùng, ông ấy quyết định ngồi xuống uống một ngụm trà.

Thầy ấy đi về phía cái bàn, mười giây sau, chiếc giày da giẫm vào mu bàn tay tôi.

Au ui……

Thế là sự việc tôi nghe lén đã bị bại lộ như thế.

Nửa giờ sau, dưới sự uy hiếp tràn ngập chính nghĩa của tôi, ông ấy đã khai hết.

Biểu cảm của tôi phát triển như thế này, lúc đầu là nghi ngờ, lúc sau là kinh ngạc, sau nữa thì trợn mắt há hốc mồm.

Hóa ra…

Từ đầu đến cuối, không có thí nghiệm quan sát tập tính nào cả.

Mục đích của thí nghiệm này là cải tạo gen.

Người đầu tư là một người lắm tiền gọi là ông Đổng, ông ta bị bệnh tật hành hạ, các cơ quan trong cơ thể bị suy kiệt. Những năm gần đây, ông ta chiêu mộ rất nhiều nhân tài, nghiên cứu làm thí nghiệm để kéo dài tuổi thọ cho ông ta.

Đàn anh Bùi Thanh là một trong số đó.

Bọn họ bắt được người cá, phát hiện người cá sống rất lâu.

Thế là, một ý tưởng hoang đường, tàn nhẫn diễn ra.

Bọn họ muốn cấy ghép nội tạng của người cá vào người ông Đổng kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play